Chương 15
Lúc này, trong mắt cô ta là Phác Chí Mẫn sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn thẳng lưng nói: "Khi người cả thế giới này chửi mắng tôi, âm mưu đẩy em họ đi, tôi không hề phản bác, có lẽ, cho dù tôi phản bác, cũng sẽ không có ai tin lời tôi nói."
"Kim Tại Hưởng cực kỳ chán ghét tôi, tôi biết, anh ấy hận tôi, tôi cũng chưa bao giờ đi giải thích, tôi đang đợi Kim Tại Hưởng nhận thức được con người chân chính của tôi, tôi luôn đợi anh ấy chủ động tin tưởng tôi."
Phác Chí Mẫn cười cười, nụ cười đau khổ, có chút buồn bực: " Nhưng, có lẽ tôi không đợi được nữa."
Dạ dày đau một cách kinh khủng, trán cậu lấm tấm mồ hồi, dường như có thể nhìn thấy gân xanh nổi dưới da thịt mỏng manh.
Đấy mắt An Lan hoảng loạn, khó có thể dùng ngôn ngữ gì để miêu tả.
Cô ta cho rằng Phác Chí Mẫn, bỉ ổi vô liêm sỉ.
Phác Chí Mẫn trước mắt.......hơi ngốc nghếch, cùng với Phác Chí Mẫn cô ta quen biết đó, có chút không giống.
"Cô An, cậu trả lời của tôi, đã làm hài lòng trí tò mò của cô chưa?" Phác Chí Mẫn cứng rắn, cố nở nụ cười, hoặc là cậu không có cách nào để xinh đẹp tao nhã như An Lan, hoặc là cậu không chất khí xuất chúng như An Lan...... nhưng, ít nhất, cậu còn có thể cười sảng lạn một chút.
"Thế thì, tạm biệt......"
An Lan bất ngờ nhìn Phác Chí Mẫn, người con trai trước mặt, bóng dáng giống như kẻ điên ngã nhào xuống đấy. An Lan còn không kịp nghĩ nhiều, chạy lại gần, giữ người con trai suýt nữa ngã xuống đất.
"Này! Này! Cậu tỉnh lại đi! Này! Phác Chí Mẫn! Phác Chí Mẫn!"
Trước khi Phác Chí Mẫn nhắm mắt, nhìn thấy bóng dáng An Lan chạy lại, cậu nhìn thấy trên mặt An Lan lộ vẻ hoảng sợ, cậu nhìn thấy miệng An Lan không ngừng mấp máy, nhưng, cậu không nghe thấy âm thanh gì hết, cuối cùng, trước mắt là một mảng màu tối tăm.
"Mau đi lấy xe!" An Lan nói với người quản lý: "Mau đi!"
.................................
Trong bệnh viện
Phác Chí Mẫn từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra, mghi ngờ nhìn An Lan ngồi bên cạnh mình.
"Tôi đang ở bệnh viện sao?" Đôi mắt Phác Chí Mẫn chuyển động, nhìn xung quanh, yếu ớt hỏi.
"Uhm."
"Ồ......"
"Ồ?" An Lan cau mày lại. "Cậu không có gì muốn hỏi sao?"
Có gì muốn hỏi.........Phác Chí Mẫn không hiểu lắm, bỗng nhiên hiểu ra, nói với An Lan: "Cảm ơn cô đưa tôi đến bệnh viện."
"Như thế thôi à? Không còn gì muốn hỏi sao?"
Có khác gì muốn hỏi? Nói gì chứ?
An Lan nhìn bộ dạng của Phác Chí Mẫn, đột nhiên cười khẩy một tiếng: "Cậu mang thai rồi, ba tháng."
Phác Chí Mẫn mở trừng mắt, mắt đầy ngạc nhiên vui mừng, nhìn An Lan, cô ta lại nói: "Đứa trẻ không giữ được, cậu bị ung thư dạ dày, giai đoạn cuối."
"Tôi? Ung thư dạ dày? Giai đoạn cuối?" Cậu sững người, tinh thần bất ổn.
"Hiệu suất chưa ung thư dạ dày giai đoạn cuối gần như không có, đứa trẻ trong bụng cậu, nhất định phải bỏ, nếu không, cậu thật sự không sống nổi." Nhìn người con trai trước mặt, trong lòng An Lan không biết là mùi vị gì..... "Cậu không biết mình thai? Cũng không biết cậu mắc bệnh ung thư dạ dày sao?
Phác Chí dường như không nghe thấy lời An Lan nói, mãi hồi lâu, mới ý thức được, Phác Chí Mẫn nắm lấy tay An Lan nói: "Đừng nói cho người khác, tôi xin cô." Còn tay kia, đặt lên bụng mình với tư thế bảo vệ.
An Lan cảnh giác nhìn Phác Chí Mẫn "Cậu muốn làm gì? Muốn sinh đứa bé này sao?"
"An Lan, xin cô, giúp tôi, tôi nhất định sẽ sống đến ngày đứa bé sinh ra." Phác Chí Mẫn tha thiết nói: "Xin cô thay tôi giữ bí mật, đừng nói cho bất cứ ai."
..........................
Hello mn, buổi trưa vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro