Chương 11
Nắm đấm giơ ra lao về phía Điền Chính Quốc , Điền Chính Quốc né tránh nhưng vẫn bị cú đấm của Kim Tại Hưởng sượt qua mặt.
"Hừ! Tao không nổi uy thì mày nghĩ tao là con mèo bệnh à?" Điền Chính Quốc lâu khoé miệng, lao lên đánh lại Kim Tại Hưởng.
Phó Địch lùi sang một bên, hai người này, vua đấu với vua, anh ta là người học y, vẫn nên tránh sang một bên, tránh việc trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
Hai người đánh nhau tơi bời, đều có thương tích, nhưng rõ ràng Kim Tại Hưởng chỉ bị thương nhẹ một chút, Điền Chính Quốc không còn nguyên vẹn nữa.
Điện thoại Phó Địch vang lên, sau khi nghe điện thoại, sắc mặt thay đổi, hất tất gọi Điền Chính Quốc: "Điền Chính Quốc, đừng đánh nữa, điện thoại của lão gia!"
Nghe thấy thế, Kim Tại Hưởng dừng lại trước, lùi sang một bên.
Điền Chính Quốc nhìn phản ứng của Kim Tại Hưởng, ánh mắt ánh lên vẻ nghi ngờ.
Cầm lấy điện thoại mà Phó Địch đưa, đặt lên tai, gọi lên một tiếng: "Ông nội."
Trong điện thoại cũng không biết ông nội Điền Chính Quốc nói gì với Điền Chính Quốc, sắc mặt Điền Chính Quốc trở nên khó coi, giống như ăn phải cứt chó vậy, liếc mắt lườm Kim Tại Hưởng đứng bên cạnh.
Tắt điện thoại,Điền Chính Quốc nói với Kim Tại Hưởng một câu: "Đê tiện!"
Kim Tại Hưởng chẳng buồn để ý, đôi mắt giảo hoạt liếc Điền Chính Quốc lạnh lùng nói: "Nam Lục Bắc Hứa, đến thời này"Nam Lục" chỉ là tao"Bắc Hứa" chỉ là mày. Nhưng, Điền Chính Quốc cho đến hôm nay mày không xứng làm đối thủ của tao."
"Mày dùng trưởng để bối chèn tao, thấy vinh quang à?" Điền Chính Quốc bực tức quay sang hỏi chất vấn.
Kim Tại Hưởng chậm rãi cầm một lon bia chưa bật nắp trên bàn, "xạch" một tiếng kéo nắp lon ra, uống một ngụm mới trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc: "Nhà họ Kim tao đã nói là được, nhà họ Điền, lời mày nói có trọng lượng không?"
Điền Chính Quốc cắn chặt môi, hai mắt mơ hồ.
Kim Tại Hưởng lại tiếp tục nói: "Tao có thể dùng ông nội mày để chèn mày, là lời tao nói, có trọng lượng bên phía ông nội mày, nếu mày không phục, cũng có thể dùng ông nội tao để chèn tao." Nói xong, đặt lon bia trong tay xuống.
Kim Tại Hưởng cúi người xuống, đưa tay bế Phác Chí Mẫn nằm trên sofa, hai tay luồn xuống dưới chân Phác Chí Mẫn, đột nhiên sững lại, trong con người tối đen toát lên vẻ lạnh lẽo u tối, không quay người lại, cứ thế hỏi Điền Chính Quốc: "Tại sao cậu ta lại đến nhà mày?"
Trong mắt Điền Chính Quốc lóe lên: "Mắt mày mờ à? Không nhìn thấy cậu ấy hôn mê sao? Đương nhiên là tao bế về."
"Mày.....bế cậu ấy về?" Lửa trong mắt Kim Tại Hưởng càng lúc càng nóng lên, cố gắng kiềm chế giận dữ, cắn răng hỏi: "Ngoài bế cậu ấy về, mày còn làm gì nữa, phát hiện cái gì?"
Câu hỏi này, hỏi kì quặc. Kim Tại Hưởng hỏi Điền Chính Quốc đã làm gì Phác Chí Mẫn, cái này còn dễ hiểu, nhưng Kim Tại Hưởng còn hỏi Điền Chính Quốc, "phát hiện cái gì" câu này có chút cổ quái.
Điền Chính Quốc chớp mắt,trong mắt lộ ra vẻ háo hức: "Làm gì à, ôm, hôn, mùi vị rất ngon. Đến nỗi phát hiện cái gì.... cái gì cần phát hiện thì đều phát hiện rồi, không sai, chính là mấy thứ mà bây giờ mày đang nghĩ. Cơ thể của người con trai này, thật là đẹp....."
Kim Tại yên tâm rồi, Điền Chính Quốc trả lời như thế...... nói rõ Điền Chính Quốc chưa phát hiện ra điều gì.
Nếu không, Điền Chính Quốc sẽ không nói như thế.
Tay Kim Tại Hưởng vuốt vuốt ở phần mông của Phác Chí Mẫn may là, Điền Chính Quốc không hề phát hiện người con trai trong lòng chỉ mặc độc chiếc quần bên ngoài.
Nếu như Điền Chính Quốc phát hiện, thế thì...... Kim Tại Hưởng lúc này có chút sợ hãi.
Nhưng ở điểm này, Kim Tại Hưởng cũng không nghĩ nhiều nữa, tại sao anh ta lại phải sợ hãi.
Bế Phác Chí Mẫn, Kim Tại Hưởng không ở lại lâu, trước khi đi, còn nói: "Cảm ơn bia của mày."
..........
Có gì sai sót mong mn thông cảm nha
Cảm ơn vì đã đọc 😘
1⭐ cho nữa nha các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro