Chương 10
"Alo, anh là cấp trên của Phác Chí Mẫn này phải không em cậu ấy hôm nay không về công ty nữa, ngủ ở nhà tôi, cứ như thế đi." Điền Chính Quốc chả cần biết ai, nghênh ngang nói xong, rồi tắt điện thoại luôn.
Phó Địch che mặt, kiểu như: "Mình không quen biết tên này."
Điện thoại bị ngắt.
Kim Tại Hưởng cầm chiếc điện thoại trong tay, lập tức đứng bật dậy, vòng qua ghế sofa, với lấy chiếc áo vest khoác ngoài, bước nhanh ra ngoài cửa.
Trong mắt, u tối một màu!
Điền Chính Quốc?....... Người nhà họ Điền?" Kim Tại Hưởng nhếch khóe môi lên nở nụ cười đầy nguy hiểm.
Người trong công ty, chỉ nhìn thấy tổng tài của bọn họ vội vội vàng vàng rời khỏi công ty.
Nếu như Điền Chính Quốc của nhà họ Điền, thế thì không ở nhà họ Điền được.
"Tra nơi ở của Điền Chính Quốc." Anh ta lạnh lùng gọi điện thoại, dặn dò đầu dây bên kia.
Chưa đến một lúc.
"Kim tổng, địa chỉ ở là 'Tả ngạn', địa chỉ cụ thể, đã gửi vào điện thoại của anh."
Kim Tại Hưởng tắt điện thoại, mở tin nhắn điện thoại ra nhìn, đạp chân ga, Bugatti phi như bay ra khỏi hầm gửi xe.
Tả ngạn, nhà Điền Chính Quốc.
"Dingdong dingdong"
"Mình đi mở cửa." Phó Địch uống ngụm bia, chân bước nhanh về phía cửa, cũng không nghĩ nhiều, cho rằng là người giao đồ ăn đến: "Hôm nay giao đồ ăn nhanh thế, tăng điểm.......ồ...." Cửa vừa mở, Phó Địch sững người lại.
Khuôn mặt người đàn ông này, hình như hơi quen. Có điều chắc chắn không phải thanh niên giao đồ.
Kim Tại Hưởng đẩy Phó Địch chặn ở cửa ra, đôi chân dài sải nhanh bước vào trong phòng.
Phó Địch đứng đờ đẫn ở cửa, cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai rồi!
"Ôi, Nam Lục Bắc Hứa, là hắn."
Nam Lục Bắc Hứa, chỉ là nhà họ Kim ở phía Nam, nhà họ Điền ở phía Bắc.
Đến thời này. Ý là Kim Tại Hưởng của nhà họ Kim phía Nam, Điền Chính Quốc nhà họ Điền ở phía Bắc.
"Hỏng rồi hỏng rồi." Phó Địch vội vàng chạy vào trong.
Ánh mắt Kim Tại Hưởng lướt thấy bóng dáng quen thuộc trên ghế sofa, khẽ nheo mắt lại, chân bước nhanh hơn, đi về phía sofa.
Điền Chính Quốc nheo mắt nhìn người đến, khi Kim Tại Hưởng tiến lại gần sofa anh ta đứng dậy đến trước mặt Kim Tại Hưởng.
Hai người đàn ông mặt đối mặt, điều quan sát đối phương và thực lực hai bên.
Một lúc sau.
"Cút đi." Kim Tại Hưởng ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Điền Chính Quốc.
"Đây là nhà tôi, người cút phải là anh mới đúng."
Điền Chính Quốc thách thức nói: "Nếu như anh đến đón thuộc hạ của mình, thế thì không cần nữa, anh đã bị rơi vào danh sách đen rồi." Từ lúc Kim Tại Hưởng xuất hiện ở nhà của mình, Điền Chính Quốc đã hiểu, Kim Tại Hưởng đến để làm gì.
Kim Tại Hưởng tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong nhà hắn mà không có nguyên nhân, liên tưởng trước sau, không khó nghĩ đến, tên Kim Tại Hưởng này chính là cấp trên của người con trai nằm trên ghế sofa tên là Phác Chí Mẫn.
Chỉ là, quan hệ giữa hai người chắc chắn không bình thường, nếu không, Kim Tại Hưởng không chỉ một cuộc điện thoại, lập tức lao đến nhà hắn ngay?
Điền Chính Quốc nhìn có vẻ thô thiển, nhưng đó chỉ là bề ngoài, thực ra rất thông thạo. Nếu không, Nam Lục Bắc Hứa, người thừa kế mấy đời, cũng không để đến đời này lại để danh"Bắc Hứa" rơi trên người anh ta.
"Cho nên, Điền đại công tử muốn tranh người của tôi à?" Kim Tại Hưởng lạnh lùng hỏi.
"Người con trai này, đến khi hôn cũng không đến nỗi, tôi muốn cậu ta." Lời nói lộ liễu đầy khiêu khích.
Phó Địch đứng bên cạnh, đều có thể cảm nhận được sự đối đầu gay gắt giữa hai người đàn ông này.
Sắc mặt, Kim Tại Hưởng trầm xuống, lửa trong lòng như đang bốc lên ngùn ngụt: "Mày động vào cậu ta rồi sao?"
"Mùi vị rất tuyệt." Điền Chính Quốc nhếch nhếch khóe miệng tra lời.
Rầm!
Kim Tại Hưởng phát cáu rồi!
"Mày là đồ đáng chết!" Hai mắt như mắt rắn, như xuyên thấu nhìn Điền Chính Quốc, giống như nhìn một người chết vậy.
...............
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro