
Chương 10
Đêm nay, Kim Thái Hanh chủ động hẹn người anh em tốt là Mẫn Doãn Kỳ đi uống rượu. Hai người đàn ông gặp mặt nhau trong quán bar đêm.
Mẫn Doãn Kỳ vừa mới rời khỏi công ty, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa trống bên cạnh Kim Thái Hanh, kéo kéo cà vạt, miễn cưỡng hỏi: "Sao lại tìm tôi uống rượu?"
Mẫn Doãn Kỳ và Kim Thái Hanh là bạn thân từ hồi học trung học, ít nhất cũng có hơn mười năm tình nghĩa, bình thường nếu không có công việc sẽ hẹn nhau đi uống rượu. Vốn là những người hoạt động trong giới kinh doanh, họ không có thời gian tìm hoan mua vui giống như những người đến đây, chủ yếu là bàn về công việc sau này. Cho nên, có thể nói họ khác so với những thiếu gia nhà giàu khác. Trên người Kim Thái Hanh cùng Mẫn Doãn Kỳ, cư nhiên cũng mang nhiều trách nhiệm hơn. Bọn họ có không ít điểm giống nhau, mà điều làm mọi người không khỏi hứng thú chính là, tuy nữ nhân hay nam nhân đến với họ không ít, nhưng lại không bị gièm pha. Họ chưa từng làm việc gì mà không được như ý, không kể đến là hoàn mỹ, khiến nó trở nên có chút nhàm chán, cũng có chút đơn điệu.
"Muốn uống gì tự mình rót."
Trên bàn bày mấy chai rượu tây cao cấp, Kim Thái Hanh tiện tay bỏ một cục đá vào ly Kentuckey Whisky, đồng thời cầm lấy điếu thuốc, hít một hơi nặng nề.
"Nói trước, ngày mai tôi phải bay sang Hồng Kông, không thể uống quá nhiều." Mẫn Doãn Kỳ rót cho mình một ly Royal Dragon Vodka, bỏ thêm mấy cục đá, tùy ý uống vài ngụm.
"Tôi còn tưởng Doãn Thần sẽ không để cậu đến gặp tôi. Mới vừa rồi em ấy ở đầu dây bên kia còn la hét đòi tính sổ với tôi cơ đấy."
Tài chính nhà họ Mẫn vừa xảy ra chút vấn đề, Kim Thái Hanh vì giúp Dương Trạch đạt được mục đích, không chịu giúp Mẫn Doãn Thần. Chuyện này làm Mẫn Doãn Thần ghi hận đến bây giờ, còn động một chút là giựt dây bảo Mẫn Doãn Kỳ tuyệt giao với anh, thậm chí còn gọi anh là "bạn nhậu của Doãn Kỳ".
"Khó có được ngày cậu tới tìm, sao tôi có thể lỡ hẹn?"
"Doãn Thần cùng Dương Trạch sẽ không tính ly hôn thật chứ?"
Hai người này từ nhỏ luôn cãi nhau, một đường thật vất vả mới kết hôn tới bây giờ, cuối cùng lại nháo nhào đòi ở riêng.
"Tên tiểu tử Dương Trạch kia sẽ không ly hôn đơn giản như vậy."
"Nhìn ra được, từ nhỏ Doãn Thần nhà cậu đã là vật sở hữu của Dương Trạch, làm sao cậu ta cam lòng buông tay?" Kim Thái Hanh cười nhạo nói, trong tay vân vê điếu thuốc, nhướng mày hỏi tiếp: "Cái cậu trợ lý kia đâu, sao không thấy?"
Vị trợ lý kia cho là anh và Mẫn Doãn Kỳ là loại tình nhân với nhau. Mỗi lần anh hẹn Mẫn Doãn Kỳ ra ngoài sẽ thấy cậu ấy mất hứng ngồi ở giữa hai người họ, ý tứ rất rõ, muốn ngăn cản động cơ không thuần khiết của họ.
Bị hiểu lầm, Kim Thái Hanh cũng lười giải thích, nhưng Mẫn Doãn Kỳ lại bị chọc tức, lúc nào cũng bị vị trợ lý này dính vào. Thời gian này, chỉ cần nơi nào có Mẫn Doãn Kỳ, nhất định sẽ nhìn thấy cậu con trai vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ kia, ngày ngày đi phía sau anh. Người sáng suốt ai mà không nhìn ra, Mẫn Doãn Kỳ lấy việc công làm việc tư, tính độc chiếm cậu trai kia. Nhưng dù sao cũng là bạn bè lâu ngày, tất cả mọi người đều ăn ý không nói ra, chẳng qua chỉ cảm thấy cậu con trai kia thật đáng thương, bị lão hồ ly Mẫn Doãn Kỳ này coi trọng.
"Hôm nay cậu ấy không thoải mái, xin phép nghỉ ngơi." Còn từ chối nhận điện thoại của anh.
"Bị cậu hành hạ sao?"
Đàn ông ở cùng nhau, không phải uống rượu chính là tán gẫu chuyện tình nhân. Kim Thái Hanh cùng Mẫn Doãn Kỳ giao tình tốt, cư nhiên cũng không ngoại lệ.
"Ngay cả đụng chạm còn chưa có, cậu ấy không hành hạ tôi là tốt lắm rồi." Mẫn Doãn Kỳ tự mình đánh trống lảng.
"Đã thích sao không lấy về nhà chiếm thành của mình? Ngày ngày nhìn như vậy, tâm không ngứa sao?"
"Vậy sao cậu không tự tìm vợ cho mình đi? Ngay cả chuyện bịa đặt tôi cậu xx với nhau vô căn cứ như vậy cũng bị đem ra giễu cợt. Cậu không sợ lời này truyền tới tai mẹ cậu, bà ấy sẽ bắt chúng ta không được gặp nhau và rồi sẽ tìm vợ cho cậu ngay sao?"
Mẫn Doãn Kỳ chỉ trêu ghẹo, lại không nghĩ tới, khi Kim Thái Hanh nghe anh nói xong, cũng uống cạn sạch ly rượu mạnh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Bị cậu nói trúng rồi. Tôi đúng là muốn kết hôn."
"Đùa sao?" Mẫn Doãn Kỳ bị lời nói của anh làm cho khiếp sợ, thiếu chút nữa ly rượu trong tay rơi xuống.
Kim Thái Hanh bình thản gật đầu, mặc dù trên mặt anh không nhiều biểu cảm, nhưng khóe miệng lại giương lên biểu lộ tâm tình.
"Cậu không phải đang say đấy chứ?" Mẫn Doãn Kỳ nhìn Kim Thái Hanh rót thêm một ly Kentuckey Whisky, không xác định hỏi.
"Tôi không say, thật sự tính kết hôn."
"Tôi biết hiện tại cậu không kết giao với ai, chẳng lẽ cậu thực sự bị mẹ bức hôn, chạy đi xem mắt?"
"Không phải xem mắt, là chính em ấy tự tìm tới cửa." Nghĩ đến Phác Trí Mân là vì tiền mới đồng ý kết hôn với anh, nụ cười tuấn nhã trên khuôn mặt Kim Thái Hanh lại nhất thời trầm xuống.
"Ai?" Mẫn Doãn Kỳ không nhịn được tò mò hỏi.
"Phác Trí Mân." Nói đến ba chữ này, Kim Thái Hanh lại đem thuốc hít một hơi, chậm rãi nhả ra khói trắng.
"Phác Trí Mân? Em trai Phác Thế Minh?" Đôi mắt của Mẫn Doãn Kỳ mở to hết cỡ, khó có thể tin được.
"Sao? Không tin?"
Mẫn Doãn Kỳ đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhún nhún vai: "Người nhà cậu đồng ý không? Theo tôi nhớ không lầm, hình như Phác Trí Mân là con trai riêng. Thân phận của cậu ấy đối với chúng ta nhạy cảm như vậy, cậu không sợ người nhà phản đối?"
Bằng điều kiện của Kim Thái Hanh cộng thêm gia thế hiểm hách của nhà họ Kim, nói như thế nào đi nữa thì Phác Trí Mân cũng có chút với không tới.
"Người cưới em ấy là tôi. Cho dù người nhà có phản đối, tôi vẫn muốn cưới. Lại nói tôi cưới là người, chứ không phải là thân phận của em ấy." Giọng nói của Kim Thái Hanh đầy chân thật và đáng tin.
"Cậu nghĩ thông suốt rồi?"
Nhìn điếu thuốc trong tay, Kim Thái Hanh tự giễu: "Lúc Phác Trí Mân mười tám tuổi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy liền muốn có được em ấy. Sau lại biết em ấy thích người khác, tôi khinh thường không thèm chen ngang, huống chi tôi muốn dạng tình nhân nào mà không có? Đã nhiều năm như vậy, từng người tới rồi đi, nhưng tôi vẫn muốn em ấy... Có lẽ ông trời nhìn thấy tôi không để ý quá mức đến bất kì một người nào trong mấy năm nay nên đột nhiên tốt bụng, mang em ấy đến trước mặt tôi. Cậu nói xem, tôi có thể cự tuyệt không?"
Tình cảm của anh đối với Phác Trí Mân vẫn giấu kín, không ai biết được. Anh luôn luôn giấu tình cảm của bản thân bên trong, đối với người con trai mình luôn ngưỡng mộ trong lòng, cũng không theo đuổi. Anh bình tĩnh và kiềm chế, lại có thói quen cân nhắc cùng phán đoán trước sau, rồi mới quyết định có nên đánh cược một lần hay không. Duy chỉ có với Phác Trí Mân, anh chưa từng buông xuống, cho nên mới để Trần Lăng đến gần Trương Thắng Nam, lại đẩy nhà họ Phác cùng đường, buộc Phác Trí Mân kết hôn cùng anh.
Mẫn Doãn Kỳ cười khàn, nhưng không thể nhắc nhở bạn tốt một sự thật: "Nhưng cậu có nghĩ tới hay không? Phác thị như vậy, hoàn toàn là bởi vì cậu cản trở. Nếu như bị cậu ấy biết, cậu giải thích cho cậu ấy như thế nào? Hơn nữa Phác Thế Minh khẳng định đã nghe phong phanh tin đồn. Cũng vì cậu, ngân hàng mới không đồng ý cho mượn tiền, dẫn đến tình cảnh khốn đốn như ngày hôm nay. Cậu nghĩ anh ta sẽ đồng ý gả em trai duy nhất cho cậu sao?"
Kim Thái Hanh tiếp tục hút thuốc, một ngụm lại một ngụm, yên lặng nghe Mẫn Doãn Kỳ nói.
"Lúc đầu tôi đã bảo cậu đừng nên ác như thế, dù sao cũng là anh em trên thương trường với nhau, nhưng cậu vẫn làm như vậy. Cho dù cậu chèn ép Phác Thế Minh là để đạt được Phác Trí Mân nhưng cậu phải nhớ, tình cảm khác với làm ăn. Nếu như tôi là Phác Trí Mân, sau khi biết chân tướng, khẳng định sẽ hận chết cậu, hận không muốn gặp lại cậu. Doãn Thần nhà tôi không phải là ví dụ sao? Ai không nhìn ra nó yêu say đắm Dương Trạch, nhưng cậu ta chỉ đùa bỡn một lần, nó liền sống chết muốn ly hôn."
"Tôi sẽ không ly hôn!" Kim Thái Hanh nhìn điếu thuốc.
"Cậu không muốn nhưng nếu cậu ấy muốn? Cậu khó có thể trói buộc, không để cậu ấy đi? Hay lại lấy anh trai cậu ấy làm cái cớ, ép cậu ấy ở bên cạnh cậu?"
Mẫn Doãn Kỳ thừa nhận, mình không nên nói những lời này, nhưng cũng bởi vì là bạn bè nên mới nói ra. Phác Trí Mân không có một chút tình cảm nào với Kim Thái Hanh. Một khi cậu biết chân tướng, Mẫn Doãn Kỳ không dám nghĩ đến hậu quả.
•
Đêm nay, một đêm mùa đông tràn ngập không khí lạnh. Ngồi phía sau xe nhìn cảnh vật trên đường, Kim Thái Hanh mệt mỏi ấn ấn thái dương. Trong lòng suy nghĩ, anh không quan tâm Phác Trí Mân có biết chuyện này hay không. Anh chỉ để ý, Phác Trí Mân có hay không có khả năng, sau này cũng sẽ yêu anh?
Đáng tiếc ý nghĩ này mới hiện lên trong đầu, trên mặt anh liền có chút tự giễu, cậu có yêu anh không? Trong khi anh ép cậu như vậy, cậu hận anh cũng không kịp. Chẳng qua, cậu hận cũng tốt, không yêu cũng được, anh chỉ biết mình sẽ không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro