Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41 : Lựa chọn mà họ không thể hiểu được.....

Mâu thuẫn cuối cùng của truyện đến rồi, cũng là lúc bộ này phải đi đến hồi kết thôi :(((

_______________________________________________________

"Ung thư cổ tử cung ? Sao có thể......". Park Jimin ngẩn người, cách đây không lâu cậu còn thấy cô ấy ở bữa tiệc sinh nhật, sắc mặt còn rất tốt mà.

Vị y tá kia thở dài một tiếng "Cô ấy còn trẻ như vậy, quả thật là đáng tiếc ! Từ khi nhập viện đến giờ, ngoại trừ chồng cô ấy có đến thăm vài lần, thời gian còn lại tôi đều thấy cô ấy lủi thủi một mình, ngay cả một người bạn để trò chuyện cũng không có."

Park Jimin nhướng mày, giống như mình đã nghe nhầm, hỏi lại "Chồng cô ấy có đến đây ?". Người chồng mà y tá nhắc đến, không lẽ là......

"Đúng vậy. Hình như là người rất có tiền nha, còn thuê riêng một người hộ tá chăm sóc cho cô ấy. Đáng tiếc, vợ mình bị bệnh nặng như vậy, lại không thèm bớt chút thời gian tự mình đến chăm sóc cô ấy. Nói cậu nghe, điều cô ấy cần bây giờ đâu phải là tiền bạc chứ ? Mỗi ngày đều đứng ở cửa sổ, cũng là vì trông ngóng anh ta. Haizz.....đẹp trai, giàu có thì sao ? Đều là những kẻ bạc tình mà thôi !!!". Vị y tá cứ nhớ đến người đàn ông kia, liền cảm thấy bất bình thay cho bệnh nhân.

Sắc mặt của cậu có chút tái nhợt đi, lẩm bẩm "Thì ra....chỉ có mình tôi là không hay biết gì..." Cậu mở điện thoại, tìm một tấm ảnh của anh, cố gắng nhếch cao khóe miệng, hỏi "Không biết, người chồng mà cô nhắc đến có phải là người đàn ông này không ?".

Vị y tá chăm chú nhìn một hồi, cố gắng lục lại trí nhớ của mình "Ừm....đúng rồi, chính là anh ta. Người này rất nổi bật, trên người đều là đồ đắt tiền, khuôn mặt ưa nhìn nhưng lúc nào cũng lạnh ngắt, muốn quên cũng khó."

Người kia dừng lại một chút, nghi hoặc nhìn cậu "Sao cậu lại muốn biết chuyện của hai người họ thế ?".

"Tôi....tôi là bạn cũ của Mi So, vốn dĩ cô ấy và người đàn ông này đã không còn quan hệ gì nữa, nghe cô nhắc đến chồng cô ấy, nên tôi có chút giật mình thôi." Cậu cười trừ, giải thích qua loa.

Người kia cũng nghĩ là thật, gật gù "Thảo nào, người đàn ông kia lại lạnh nhạt với vợ mình như vậy, thì ra là đã ly hôn rồi."

"Dù sao cũng cảm ơn cô, mỹ nhân." Cậu cười lịch sự.

Vị y tá nghe được hai từ mỹ nhân, hơn nữa còn từ miệng của chàng trai trẻ ưa nhìn này, nhịn không được cười ngại ngùng "Cảm ơn gì chứ......"

Park Jimin từ khi chơi chung với Kim Seok Jin, mấy câu dùng để tán tỉnh phụ nữ này, cậu nghe nhiều cũng thành quen, cư nhiên còn học hỏi được không ít. Hôm nay cũng nhờ có nó, cậu đã biết được không ít thông tin.

Tạm biệt vị y tá kia, cậu ấn thang máy xuống tầng dưới. Do dự một hồi, cậu quyết định gọi cho Han Sung.

Thư ký Han thấy điện thoại trong tay đang rung lên, vô thức ngẩng đầu nhìn Kim tổng đang chăm chú lắng nghe báo cáo của trưởng phòng kế hoạch, hắn có chút ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh liền rời khỏi phòng họp "Cậu gọi tôi ?".

"Han Sung, có tiện nói chuyện riêng với anh không ?". Cậu cẩn trọng hỏi.

Hắn tiến ra cửa thoát hiểm, đứng ở cầu thang bộ "Được, cậu cứ nói."

"Chuyện Jeon Mi So bị bệnh, tôi biết tất cả rồi, thế nên, tốt nhất là anh nên thành thật trả lời tôi."

"Cậu Park....." Hắn chính là không ngờ được, người con trai bình thường vẫn luôn dịu dàng, hiền lành lại có thể dùng giọng điệu giống hệt Kim tổng. Người ta nói không sai mà, vợ chồng sống với nhau lâu, tính cách cũng sẽ ít nhiều trở nên giống nhau.

"Chuyện này, cậu cũng đừng trách Kim tổng, ngài ấy là vì sợ cậu phiền lòng, nên mới muốn tự mình giải quyết ổn thỏa."

"Tôi còn thắc mắc, tại sao chị ta không đến làm phiền tôi nữa ? Thì ra là vì Kim Tae Hyung vẫn luôn lén lút cho chị ta một danh phận, chăm sóc cho chị ta ?". Cậu xuống sảnh chính, lại nhìn đứa trẻ phía xa, đang ngồi ăn kem cùng với Min Yoon Ji, cười nhạt một tiếng "Có phải anh cũng nghĩ tôi là đang kiếm chuyện, ghen tỵ với cả người bị bệnh đúng không ?".

"Không có, thưa cậu." Hắn trầm giọng. Là ai khi biết được chuyện này cũng khó mà có thể coi như không có gì, vui vẻ cười nói.

"Jeon Mi So là mẹ ruột của Kookie, việc chăm sóc khi cô ấy bị bệnh cũng là điều nên làm, nhưng nếu đã để mọi người hiểu lầm rằng cô ấy là vợ của Kim Tae Hyung, thì chắc hẳn mọi chuyện không đơn giản, phải không ?".

"Việc này, bác sĩ nói ngoại trừ dùng thuốc điều trị, thì tâm lý của cô ấy cũng là một yếu tố rất quan trọng. Để có thể giúp cô ấy khá hơn, Kim tổng là buộc lòng phải chiều theo cô ấy, ngài ấy cũng là bất đắc dĩ." Hắn thở dài, cảm thấy nếu mình còn tiếp tục giấu cậu, thì mọi chuyện sẽ càng lúc càng đi xa hơn.

"Xin lỗi. Là tôi làm khó anh rồi." Cậu hạ giọng "Chuyện sau này, tôi sẽ tự mình giải quyết, Tae Hyung cũng sẽ không biết đến cuộc nói chuyện này."

Cậu mỉm cười "Han Sung, cảm ơn vì đã cho tôi biết sự thật này."

------------------------------

"Làm lại."

"Dạ...dạ.....?". Trưởng phòng kế hoạch toát hết mồ hôi phao câu, hắn run run nhìn lên ngài giám đốc mặt lạnh ngắt. Má ơi, đừng nha. Hắn tăng ca một tuần trời mới nghĩ ra phương án này, nói làm lại là làm lại hả ?

"Còn muốn tôi nhắc lại ?". Kim Nam Joon đưa tay nới lỏng cà vạt, liếc mắt nhìn tên trưởng phòng đang co rúm lại ở phía trước, khó chịu nói.

Người kia khóc không ra nước mắt, đau đớn ôm bản kế hoạch trở lại "A....tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức làm lại." Hắn mà không nhanh chóng chuồn khỏi đây, sẽ bị cánh tay đầy cơ bắp của giám đốc Kim kẹp chết dí. Hắn vẫn còn yêu đời lắm nha.

"Cạch !". Cánh cửa vừa đóng lại, đám nhân viên của tổ kế hoạch khẩn trương vây quanh trưởng phòng của mình, thi nhau hỏi "Sao rồi ?".

"Anh ta vẫn không hài lòng ạ ?". Phó phòng cắn móng tay.

Kế quả chỉ nhận lại cái lắc đầu ngán ngẩm của trưởng phòng "....."

"Một quý cô chuyên buôn chuyện lên tiếng "Phòng thư ký nói, Kim Seok Jin mấy ngày nay đã không đi làm rồi. Chắc chắn là hai người họ cãi nhau. Có thể khiến cho giám đốc cosplay thành Kim tổng thế này, cãi nhau không nhỏ nha. Nói không chừng lần này thực sự sẽ ly hôn đấy !!!".

"Chả trách sao giám đốc mấy hôm nay lại khó ở như vậy. Dục cầu bất mãn, thiệc là mệt mỏi." Một người khác cảm thán.

"Có ly hôn cũng không đến lượt cô ! Mau đi về, còn đứng đây nhiều chuyện nữa, coi chừng giám đốc nghe được, chết cả lũ đấy." Trưởng ban bụng bự thở dài, nâng nâng kính cận trên mắt.

Cô nàng kia bĩu môi, nhấc giày cao gót giẫm một cái vào chân người vừa nói, nheo mắt "Bà đây thì thế nào ?! Hơn nữa, anh ta vốn không phải gu của tôi". Sau đó hất tóc một cái, quay đầu đi về phòng làm việc.

Trưởng phòng ôm trán, vẻ mặt hỗn độn trong gió, thật không biết tại sao ngày xưa mình lại đồng ý nhận mấy đứa nhiều chuyện này về phòng cơ chứ ?! "Các cô các cậu có thôi đi không hả ? Còn không mau nghĩ cách đi !!!".

Đám người ngồi xổm trước cửa phòng của ngài giám đốc, tay chống cằm "Không lẽ phải làm thế thật sao ?".

"Làm cái gì chứ ?".

"Còn phải hỏi sao ? Đương nhiên là đi ôm chân vợ sếp rồi." Phó phòng thở dài, chuyện đó còn phải hỏi ? Thiệc là ngây thơ.....

Ý ! Khoan đã, giọng nói này ?! Phó phòng trợn mắt, bất giác nghiêng đầu nhìn đến người vừa hỏi, hai chân mềm nhũn, ngã vào lòng tên trưởng phòng "Á..... Á....A...A....!!!!".

"Ừm...." Kim tổng không biết từ khi nào đã ngồi xổm bên cạnh bọn họ, hóng hớt xong cũng gật gù "Ý kiến này đúng là không tồi nha. Nhưng có thật sẽ hiệu quả không ?".

Cả đám cười cầu tài, khẩn trương đứng thẳng dậy, sợ sệt cúi đầu, lắp ba lắp bắp "Kim....Kim tổng, sao.....sao ngài lại ở đây ạ ".

Thư ký Han nhìn Kim Tae Hyung từ tốn đứng dậy, vuốt lại vết nhăn trên áo vest, cố gắng nhịn lại ý cười, nghiêm mặt hỏi "Đang trong giờ làm việc, mọi người tụ tập ở trước cửa phòng giám đốc điều hành làm gì thế ?".

"Xin lỗi, chúng tôi lập tức về làm việc đây ạ." Trưởng phòng cùng đám nhân viên rối rít xin lỗi, sau đó giống như có gắn tên lửa ở mông, trong nháy mắt liền bốc khói.

Kim Tae Hyung hiếm khi không trách phạt, nhìn đám nhân viên chạy chết trối phía sau, buồn cười hỏi Han Sung "Hai người họ cãi nhau ?".

"Mọi người trong công ty cũng đang bàn tán chuyện này, có vẻ như xuất phát từ việc cậu Seok Jin không đi làm." Thư ký Han quả nhiên là cánh tay đắc lực của Kim tổng.

Kim tổng nghe xong liền nhướng mày, đẩy cửa đi vào phòng ngài giám đốc, cũng không thèm gõ cửa một tiếng.

"Hai anh em nhà cậu không có thói quen gõ cửa trước khi vào ?". Ngài giám đốc liếc mắt, chán ghét nói.

Kim Tae Hyung ngồi xuống ghế sofa cao cấp của gã, thoải mái nghịch điện thoại "Cậu nói chăm sóc em trai tôi, vậy mà cư nhiên để nó xách vali bỏ về nhà ngoại ?".

"Cậu ta muốn đi, tôi cản được sao ?". Kim Nam Joon tỏ vẻ lạnh nhạt.

Mọi người cũng thắc mắc, tại sao ngài giám đốc lại trở nên như vậy đúng không ? Chuyện bắt đầu sau cái ngày mà gã nhận lời chủ tịch Kim đi công tác.

"Sao anh nói chỉ có nửa năm ? Còn nói không có nguy hiểm gì mà !!! Anh gạt em ?". Kim Seok Jin vừa gọt hoa quả, muốn mang lên cho gã bồi bổ, ai ngờ lại vô tình nghe được cuộc điện thoại của gã. Cậu tức giận đẩy cửa xông vào, hai mắt đỏ bừng. Trước đây cũng là vì bảo vệ gã nên cậu mới bị tai nạn, bây giờ nhận lệnh của bác hai đi thanh trùng, mấy người kia chắc chắn rất ghê gớm, nên gã mới cho người chuẩn bị áo chống đạn.

Kim Nam Joon ngắt điện thoại, hơi cau mày nhìn cậu "Em không thấy anh đang làm việc ?".

"Kim Nam Joon, đừng có đánh trống lảng ! Anh thực sự không nghĩ cho em chút nào sao ? Anh bị thương thì em biết làm sao đây ? Hơn nữa còn ở một nơi xa lạ như vậy nữa." Cậu giận đến hai vai run lên bần bật.

Gã day day trán, thở dài một tiếng, nắm nhẹ hai vai cậu, trấn an "Chỉ là phòng thân thôi, sẽ không có nguy hiểm đâu. Anh hứa đấy !".

Cậu bướng bỉnh gạt tay gã ra "Từ chuyện anh không chút nghĩ ngợi, đã đồng ý bay sang đó làm việc, đến việc anh tự mình quyết định mọi người, em một chút ý kiến cũng không thể nói. Kim Nam Joon, càng ngày em càng nghi ngờ, thứ tình cảm mà anh nói rốt cuộc có bao nhiêu phần thật lòng đấy !".

"Kim Seok Jin ! Em làm ơn đừng kiếm chuyện nữa được không hả ?". Gã trong một phút tức giận đã nổi cáu với cậu.

"Tôi kiếm chuyện ?! Được, bây giờ tôi lập tức đi đây, không gây thêm phiền phức cho anh nữa." Kim thiếu gia tức giận ném mạnh đĩa hoa quả xuống sàn, khiến nó vỡ tan ra, sau đó hậm hực quay người bỏ đi.

"Thế à ?". Kim tổng bĩu môi, thằng nhóc biệt nữu này, cậu nghĩ ông đây còn không hiểu cậu nghĩ gì chắc ? Cười khỉnh một cái, anh cố ý bấm điện thoại, còn vô tình mở loa ngoài "Kim Seok Jin, cậu nghĩ công ty là cái chợ để cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à ?".

Ai đó đang cúi đầu đọc báo cáo, nghe thấy ba chữ Kim Seok Jin, hai tai bất giác vểnh lên, tay cầm bút máy đang ký những nét rồng bay phượng múa cũng dừng lại "....."

"Xin lỗi, em không được khỏe lắm, nên muốn nghỉ ngơi vài ngày."

Kim Nam Joon đặt bút xuống "......" Bị ốm ???

"Đừng có giả bộ. Mỗi lần thím út kêu mày đi xem mắt, mày không ốm thì cũng kêu bận bịu công việc." Anh trai còn không hiểu em trai ?

ĐI XEM MẮT ?! Ngài giám đốc đen mặt, ánh mắt hỗn độn trong gió nhìn Kim tổng.

"Anh hai, em không phải em trai anh đúng không ? Trong mắt anh, em là người như thế sao ?".

"Thì mày chính là như vậy mà !". Anh trai không chừa cho em trai tý mặt mũi nào.

"......"

"Một mình mẹ đã đủ phiền lắm rồi, đến cả anh cũng muốn chọc tức em nà nàm thao chớ ?"

"Được, được, anh không nói nữa. Nghiêm túc này, mày còn muốn giận dỗi Kim Nam Joon đến bao giờ đây ? Cậu ta ốm sắp chết rồi, mà vẫn cứ vác xác đi làm, nói thế nào cũng không chịu nghỉ ngơi, càng không chịu đi bệnh viện." Kim tổng nói dối không thèm chớp mắt. Chuyện em trai rủa anh ngã gãy chân, gãy tay, lừa vợ yêu của anh khóc, anh vẫn ghim hận trong lòng.

Vậy mới nói, anh em nhà họ Kim, không giống lông cũng giống cánh nha !

"Cái gì ? Anh ấy bị ốm ? Có nặng lắm không ?".

Nghe thấy giọng nói có phần luống cuống, lo lắng của Kim Seok Jin qua điện thoại, khóe miệng Kim Nam Joon cứ thế đắc ý mà dâng lên.

"A....kệ anh ta. Ai bảo anh ta tự ý đi công tác, bỏ em ở lại chứ ? Hứ, anh đừng nhắc đến anh ta trước mặt em ! Vậy đi, em còn bận đi xem mắt rồi, bận đi tìm hạnh phúc rồi. Tạm biệt !".

Kim tổng nhìn vẻ mặt như táo bón của gã, thở dài một tiếng "Đứa nhỏ này nói là làm đấy ! Cậu định để nó đi xem mắt thật hả ?".

"Kệ cậu ta !". Gã cầm bút, tiếp tục đọc tài liệu.

"Được, tôi cũng không rảnh quản chuyện mấy người. Tôi đi về với vợ yêu đây !". Kim Tae Hyung tung tăng đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa ngâm nga hát "Em làm trái tim tôi tan nát...."

Ngài giám đốc "....." Con mọe nó ! Đuốc đâu, đuốc đâu ?! Ông phải thiêu sống tên đáng ghét này !!!

-------------------------------

Park Jimin cố gắng gạt những lời ban chiều ra khỏi đầu, chăm chú nhìn vào sách vở, buộc mình phải tập trung vào công việc "Park Jimin, mày có thể làm được mà, không được nghĩ nữa."

"Lẩm bẩm gì thế ? Nghĩ đến anh nên không thể tập trung được ?". Kim Tae Hyung biết cậu còn phải ôn tập, nên từ lúc ăn tối xong, đã ôm con đi xem phim, tránh làm phiền cậu.

Cậu bĩu môi "Anh cũng tự tin quá đấy, Kim tổng !". Ai mà thèm nghĩ đến anh chứ ?

"Không phải sao ? Haizz....thất vọng ghê !". Anh giả bộ buồn rầu, đặt ly sữa ấm lên bàn, rồi đưa tay xoa đầu cậu "Nhớ đi ngủ sớm một chút."

"Dạ, em biết rồi." Cậu đẩy anh ra xa mình "Anh mau ra ngoài đi mà."

"Được, được, khỏi cần đuổi, anh cũng đang định đi đây...." Vừa dứt lời, điện thoại trong túi quần của anh rung lên. Anh nhìn màn hình, bất giác nhíu mày "Tôi nghe."

Không biết trong điện thoại nói gì, sắc mặt của anh càng lúc càng tối lại, nhìn cậu một cái sau đó nhanh chóng đi ra ngoài "Gọi bác sĩ điều trị đi ! Tôi sẽ lập tức đến."

Bởi vì tầng hai khá yên tĩnh, nên dù anh đã đi ra khỏi phòng sách, Park Jimin vẫn có thể nghe được mấy lời này. Cậu siết chặt tay mình, khuôn mặt hơi tái đi. Sau vài giây lưỡng lự, cậu đã chạy theo anh, nắm tay anh giữ lại, gặng hỏi "Xảy ra chuyện gì sao ạ ?".

Chỉ là, Kim Tae Hyung đã lựa chọn giấu cậu "Công ty xảy ra chút chuyện thôi, anh đi một lát rồi về. Đừng lo."

Nhìn bóng lưng của anh vội vã rời đi, trong lồng ngực cậu dường như có gì đó hẫng đi, làm cậu khó chịu đến nhíu mày.

Kim Tae Hyung, tại sao anh lại phải giấu em chứ ?

_________________________________________________________

End chap 41

Hồi ngay cấn đang đến rồi, mọi người nhớ đón đọc chap sau nhen. Ngủ ngon ! 💜💜💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro