Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

  Taehyung thay đồ, mất khoảng 20 phút để anh lái xe đến nhà Jimin. Cánh cửa đang khép, anh đưa tay muốn nhấn chuông. Chưa thể hình dung ra hai người họ sẽ đối mặt với nhau thế nào, anh sợ rằng khi nhìn thấy Jimin, anh sẽ không kìm chế được mà ôm cậu vào lòng.

  Anh nhấn chuông, người trong nhà đi tới mở cửa. Anh cuối cùng cũng đã gặp lại cậu, Jimin của anh. Ngay khi gương mặt cậu xuất hiện sau cánh cửa, lòng anh bỗng xúc động dâng trào. Jimin gầy đi nhiều, đôi má bầu bĩnh đã bớt đi phần nào. Cậu nhìn anh bằng cặp mắt hơi tránh né, môi mấp máy "Vào đi!"

  Anh bước vào tiện tay đóng cửa. Mùi canh rong biển thơm nức mũi. Đã khá lâu rồi anh chưa quay lại đây, đồ đạc trong nhà cũng đã thay đổi kha khá, đặc biệt là những thứ liên quan đến anh đã không còn trong nhà, tim bỗng nhói. Cũng phải, họ đã chia tay thật rồi, anh đối với Jimin bây giờ chỉ còn là người cũ, cậu sao phải giữ lại gì về anh chứ?

  "Ngồi đi! Tôi vào lấy canh cho anh!"

  Jimin không ngẩng mặt, có lẽ cậu không thật sự muốn gặp anh. Cậu đi vào nhà bếp, bưng ra một bát canh rong biển, một bát cơm và sườn xào, món ăn mà anh thích nhất. Taehyung khá bất ngờ, anh không nghĩ Jimin sẽ chuẩn bị cả cái này.

  "Cái này...?" - anh chỉ vào đĩa sườn xào, ý muốn hỏi tại sao lại có cả nó xuất hiện.
  "Một món quà sinh nhật thôi! Anh ăn đi!" - Jimin khoanh tay trên bàn ngồi đối diện anh, giải thích.
  "Cảm ơn em nhiều, Jimin!"
  "Không có gì!"

  Sau đó, họ chẳng nói gì nữa, cũng không biết phải nói gì. Im lặng. Chỉ còn tiếng Taehyung đang ăn.

  Taehyung anh thấy bầu không khí này thật là không nên, anh không thể cứ im lặng ăn thế này rồi ra về. Nghĩ đoạn, anh mở lời trước.
  "Em đã bắt đầu yêu lại ai chưa?"
  "..." - im lặng
  "Anh xin lỗi! Anh không nên hỏi như vậy!"
  "Mới có 4 tháng thôi mà! Để yêu lại một người khác đâu có nhanh đến thế!" - Jimin nhếch môi, đánh mắt về phía cửa sổ. Anh nghĩ cậu như anh chắc, đoạn tình cảm này nói buông là buông, muốn yêu người mới là yêu được chắc.
  "Em...còn yêu anh chứ!?" - Taehyung buông đũa, ánh mắt cùng điệu cười của Jimin làm anh thấy xót xa. Anh đã làm gì cậu đây? Ngày đó sao anh lại có thể ngu ngốc đến vậy mà chia tay cậu? Làm sao để nói Jimin biết anh còn yêu rất nhiều?
  "Anh ăn xong rồi chứ? Tôi mang vào dọn!?" - cậu không muốn trả lời câu hỏi này. Cậu sợ mình sẽ khóc òa lên mất thôi.

  Vì sao ư? Vì cậu thật sự còn yêu anh quá nhiều. Ngày hôm đó, anh nói chia tay cậu, anh nói cậu không thể cho anh thứ anh muốn, cậu trong lúc tức giận đã tát anh rất mạnh. Nhưng khi trở về cậu đã tự dằn vặt rất nhiều, là cậu không cho anh được, là cậu vô dụng, vậy mà cậu lại ra tay với anh nặng đến thế. Muốn hỏi han cũng đành bất lực. Cậu khóc đến sưng mắt, ủ rũ và đau đớn. Nghĩ lại, Jimin muốn tránh né, cậu không muốn vết thương lòng lại ứa máu.

  Taehyung thấy Jimin không thuận lòng trả lời, anh thở dài, anh thật ngu ngốc! Nhìn vào nhà bếp, dáng hình mảnh khảnh ấy đang dọn rửa, anh muốn tới ôm cậu, nhưng làm sao có thể!?

  "Jimin, muộn rồi, chắc anh về đây. Cảm ơn em về bữa ăn! Em nghỉ ngơi sớm đi nhé!" - anh đứng dậy, thở dài, nhìn Jimin rồi nói.

  "Ừ!"
 
  Một tiếng ừ cộc lốc, mang theo chút ủ dột. Anh cứ vậy mà đi sao?

  Tiếng cánh cửa đóng lại. Taehyung, anh đi rồi. Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại. Nghĩ tới, Jimin bỗng cảm giác được đôi mắt sắp ậng nước của mình.

  Chợt tiếng chuông cửa lại kêu lên Ding Doong làm cậu giật mình, vội quệt đi nước mắt trực rơi, cậu mở cửa.

  "Anh quên gì à?" - Jimin hỏi khi vừa nhìn thấy thân hình cao cao mới ra khỏi nhà mình vài phút trước.

  "Phải!"

_________________________

Các readers đoán xem Taehyung quên gì nèo 😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro