8
-"Nhân chứng sống sao? Tôi có rảnh rỗi đâu mà đi làm nhân chứng cho hai người? Qua tận Thái Lan, trai đơn gái chiếc, có ma mà tin mấy người..."
-"Anh Hai!".
-"Giật cả mình!"
-"Sạch lắm rồi! Cho em gửi, cám ơn!"
-"Sao em không tự rửa? Nhiều lúc không biết em có còn coi anh là anh ruột của em không nữa? Suốt ngày cứ khen người ta, người ta dắt nhau đi, để công xưởng cho mình em làm".
"Anh Hai dạo này sao vậy chứ? Nhờ rửa cái chén thôi mà cũng càm ràm".
Sau khi Jimin đến sopha ngồi. Su Jin ngồi kế bên.
-"Anh Hai! Nếu như anh không có bệnh, thì có phải dạo gần đây anh có khó khăn hay túng thiếu gì không?"
-"Em hỏi vậy là sao?"
-"Thì nếu có nợ nần gì ai mà ngại nói cho anh rể biết thì cứ nói với em, em sẽ giúp anh".
-"không có, em là đang coi thường anh đó"
-"Tại dạo này thấy anh hay nổi nóng lắm!"
-"Hồi nào?".
-"Vậy cho em hỏi anh, tại sao lại không cho em gặp mấy cô son môi đỏ?"
-"Sao?
-"Anh rể nói là anh không thích, sau này anh ấy sẽ đi một mình".
-"What? What the...."
-"Anh, Thầy...Thầy giáo". Su Jin ngăn Jimin không cho anh nói tiếp.
-"Cám ơn em nhắc anh". Jimin nghĩ: " Cái tên đầu heo đó, quả thật người ta nói đúng mà: Ông Trời không cho ai tất cả".
Anh mệt mỏi không muốn đôi co với thằng em " nó chẳng hơn gì anh rể của nó". Jimin bỏ lên phòng để mặc cho Su Jin cứ việc thắc mắc lý do.
Mấy ngày Taehyung đi anh chẳng có lấy một nụ cười. Nằm gác tay lên trán suy nghĩ, tay còn lại đặt ở ngực trái. "Rõ ràng là hắn đã thất hứa, đã cưỡng bức mình, mình không những ghét, còn hận hắn. Nhưng không thể phủ nhận là mình đang nhớ hắn. Từ khi nào hắn lại tồn tại ở đây, từ khi nào mình cảm thấy không vui khi biết hắn ở bên cạnh người khác?. Không đâu, không phải như vậy, là nhầm lẫn thôi. Đúng rồi, đó không phải là nhớ, chỉ là trong lúc tức giận rồi nghĩ đến".
Jimin về thăm ba mẹ và em gái. Sau khi Taehyung về nhà thì nghe Su Jin nói lại cậu cũng không có ý kiến gì.
Sau mấy ngày xem như giải khuây, Jimin trở về nhà, hôm đó Taehyung về rất khuya.
Cánh cửa mở ra Taehyung đi bước thấp bước cao, chân đạp đôi giày văn ra xa, tay cởi mở mấy cúc áo. Jimin ở trên lầu đi xuống đở lấy người cậu.
-"A! Jimin về rồi!"
-"Cậu lại say xĩn? Cái tên này!". Tuy mắng người, nhưng anh vẫn đở lấy Taehyung định dìu cậu lên phòng.
-"Là do anh hết, đáng ra có Su Jin giúp tôi một tay. Hôm nay không có em ấy, phải, trái gì tôi cũng phải hốt hết".
Jimin buông tay mình ra, Taehyung vì vậy mà té nhào lộn.
-"Tên khốn, tôi bỏ mặc cậu".
-"Đau, này Jimin!"
Jimin đi lên phòng mình đóng cửa thiệt mạnh. Tựa vào cánh cửa "Cậu bảo tôi làm sao tin cậu được đây?".
-"Ôi trời ạ! Dù sao cũng từng là bạn mà, anh lại tuyệt tình đến vậy?".
Taehyung loạn choạng tự vịnh thanh cầu thang mà khó khăn lắm mới vào được phòng, ngã dài trên giường, đôi mắt nhắm khít, miệng vẫn lẩm bẩm "anh đúng là tuyệt tình mà, không yêu cũng không phải ghét tôi đến vậy, tôi là đang giúp cho anh".
Sáng dậy, tắm rửa tỉnh táo hơn, Taehyung đi xuống lầu thấy Jimin đang ngồi ăn sáng ở đấy.
-"Chào! Đang ăn gì vậy? Phần của tôi đâu?"
-"Không có".
-"Sao?"
-"Cô đầu bếp không có tới".
-"Thế anh chỉ làm một phần cho mình thôi à?"
-"Rồi sao? Tối qua chẳng phải cậu đã ăn no rồi à?"
-"Ừ, nhưng ngủ một đêm tới sáng đói rồi"
-"Vậy thì kêu mấy cô môi đỏ cho cậu ăn".
-"Họ đâu có cho ăn sáng"
-"Cậu, tôi mặc kệ". Jimin đem chén bát đi dọn.
-"Gì vậy? Sao nhỏ mọn vậy? Anh đang ở nhà của tôi mà".
-"Còn nữa, tôi muốn vào công xưởng làm việc". Jimin quay lại nói.
-"Thật sao?"
-"Thật, nghĩ hè rồi, hôm nay tôi bắt đầu đi làm với cậu".
-"Anh chắc chứ?"
-"Chắc, tôi sẽ để mắt tới cậu". Jimin bỏ đi lên phòng thay đồ.
-"Gì vậy chứ?. Taehyung ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Su Jin.
-"Lúc anh không có ở đây, có xảy ra chuyện gì với anh của em không?".
-"Em cũng thấy lạ, có hỏi nhưng anh Hai không có nói gì hết".
-"Anh của em nói sẽ đến công xưởng làm, hôm nay là ngày đầu tiên".
-"Không tin được luôn! Chắc ở nhà chán".
-"Ừ, bảo trọng".
-" Anh cũng phải bảo trọng".
Và rồi Jimin thật sự đã đi chung với Taehyung đến công xưởng. Trên xe, anh đang nghĩ " mấy hôm trước ăn mặt bảnh bao lắm, hôm nay vì có tôi nên cậu mới...".
-"Kim Taehyung! Sao cậu mặc đồ ngủ đi làm vậy?". Do anh nhìn thấy cậu bạn học cùng trường Taehyung, quần thể thao với áo hoodie. Thần tượng sụp đổ.
-"Thoải mái mà, lúc trước có khi ngủ lại nên thấy ổn mà".
-"Ổn gì mà ổn, hôm trước tôi thấy cậu mặc Tây trang chỉnh chu".
-"À! Hôm đó buổi chiều đi gặp đối tác, bình thường thì mặc cho thoải mái vì có khi sửa máy, sửa điện, sửa...".
-"Hiểu rồi".
Taehyung còn định nói là sửa luôn máy lạnh, thậm chí còn biết may, biết chạy máy overlock, có khi kiểm hàng, nói chung là cậu đâu phải cứ ngồi trong phòng làm việc ký giấy tờ mãi.
-"Anh muốn làm chức vụ gì ở công xưởng?"
-"Chức vụ của cậu là gì?". Jimin không trả lời mà hỏi ngược lại.
-"Quản lý"
-"Su Jin là gì?"
-"Giám đốc"
-"Sao? Cậu thật sự để Su Jin làm giám đốc? Mọi giấy tờ là nó ký chịu hết?".
-"Cả hai chịu, vì mỗi hợp đồng tôi đều đọc kỹ mới để cậu ấy ký, anh lo cho cậu ấy đến vậy thì sau này trước khi cậu ấy ký, tôi để anh xem trước".
Jimin yên lặng, đúng là mỗi câu nói của anh có hơi châm chít cậu.
-"Sao? Anh có muốn làm tổng tài bá đạo gì đó không?"
-"Tôi mới là không thèm".
-"À!"
Đến nơi, hai người một trước một sau đi vào.
-"Hay là để tôi đưa anh đến gặp mọi người, giới thiệu một chút".
-"Được", anh đi theo Taehyung vào bên trong, cậu tập hợp mọi người lại.
-"Xin chào mọi người, đây là Park Jimin, bắt đầu từ hôm nay sẽ là Tổng giám đốc của chúng ta, mọi người cần gì thì tìm anh ấy".
Trong lúc mọi người đang vui vẻ vỗ tay chào mừng thì anh đưa tay ra phía sau eo, nhéo cậu một cái, nghiến răng nói nhỏ:
-"Tôi muốn làm Tổng giám đốc hồi nào?"
Chào hỏi xong xui, Jimin đi theo Taehyung về phòng của cậu.
Taehyung chỉ dẫn " đơn hàng, ngày nhận hàng, giao hàng, tên các công ty đối tác... tất cả mọi thứ đều nằm ở trong máy tính này, anh có thể coi qua".
Có Jimin phụ việc vẫn là tốt hơn cho công xưởng, Taehyung không ở lại trong phòng với Jimin, Taehyung ra ngoài giúp công nhân, có thể làm thêm nhiều việc.
Jimin thỉnh thoảng nhìn qua bên màn hình camera, nhìn thấy Taehyung bận rộn, cậu rất năng động, vừa ngồi chỗ này rồi đến chỗ kia, cười cười nói nói với mọi người. Jimin không thể rời mắt.
-"Đúng là tôi đang để mắt tới cậu, là cậu đã thật sự nằm trong tầm kiểm soát của tôi, môi hồng môi đỏ gì đó cũng không qua mắt được tôi, nếu có đi Thái Lan hay Thái Sơn gì đó thì cũng là tôi sẽ đi cùng cậu, ai kia có sang chảnh đến đâu cũng không qua được tôi".
Vừa nhìn ngắm vừa nói một mình, thì trên màng hình suất hiện bóng dáng của ai kia.
Ai kia trên tay cầm ly cà phê đưa cho Taehyung, nhìn cậu cười thật tươi.
"Có ly cà phê thôi mà vui tới vậy, mai tôi mua cho một thùng".
"Đi vào phòng rồi, cậu không phải đang giúp mấy cô chú làm việc sao? Đi theo vào phòng cô ấy làm gì?"
Nghe tiếng gõ cửa, " mời vào". Cánh cửa mở ra, Jimin bước vào.
-"Jimin!". -"Anh Hai!". - " Park Tổng".
-" Nếu đã tới thì qua đây xem mẫu mới đi". Taehyung nói với anh.
Jimin đến gần ba người. Taehyung đang cầm trên tay chiếc áo thun màu trắng.
-"Tôi muốn một cái cho riêng mình, tôi muốn hở một bên vai". Taehyung nhìn Yuri nói.
-"Được, tôi sẽ làm áo mẫu phiên bản giới hạn cho anh, nhưng phải mặc ngay cho tôi xem".
-"Được, không thành vấn đề".
Jimin thấy chướng tai gai mắt, lại không biết nói gì trong lúc này. Mặt mày tối sầm lại.
Đến buổi trưa bốn người rủ nhau đi ăn, cô Yuri là con gái nên được ưu tiên chọn nơi nào để ăn. Cô chọn đi ăn đồ Thái.
Kêu một cái lẩu đồ biển, chua cay hấp dẫn. Nhìn thôi đã nuốt nước miếng rồi, thế mà Jimin lại thấy nó vô vị. Anh nghĩ " ngon gì? Cay quá tê lưỡi nên mấy người mất đi vị giác luôn rồi".
Món Pad Thái, được trộn lên với một ít giá, chanh, đậu phộng, thịt tôm vừa ngọt vừa chín tới. Anh lại thấy nhạt nhẽo.
Trà Thái thì anh bảo quá ngọt, quá béo.
Đến khi trở lại công xưởng, Taehyung nói muốn nghĩ ngơi một chút. Jimin ngồi nhìn Taehyung đang nằm ở sopha mà ngủ.
"Cậu ngủ cũng được ghê ha! Ở đâu cũng ngủ được, thích ngủ sopha như vậy thì sau này đâu cần phòng làm gì. Đúng là khi người ta không thích, có làm gì cũng thấy chướng mắt".
Buổi chiều Taehyung được thử chiếc áo có xẽ vai một đường, ai cũng khen đẹp, anh thì không. "Do Taehyung mặc gì cũng đẹp, thử đưa người khác mặc, còn chưa chắc".
Và mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy, Jimin được công nhân nhờ giúp thì Taehyung thay anh làm, Jimin cũng đi theo học hỏi giúp đỡ họ. Mọi người cũng trở nên gần gũi hơn. Công xưởng với nhiều đơn hàng, hiệu xuất làm việc cao hơn.
-"Hôm nay, có hẹn bên đối tác công ty người Nhật, bảy giờ tối tại nhà hàng Singularity".
Jimin ngồi trước màng hình máy tính nói về lịch trình cho Taehyung và Su Jin nghe.
Anh thấy ánh mắt Taehyung và Su Jin nhìn nhau "đang chơi trò nói bằng mắt à?".
-"Anh sẽ cùng đi với hai người". Jimin thản nhiên nói.
-"Anh, nơi có son môi đỏ, anh không ngăn em nữa?". Su Jin có hơi ngạc nhiên.
-"Thì ba người cùng đi, phải, trái, trước mặt đều có đủ. Sao? Có vấn đề gì với em?".
-"Không có, không có".
Ba người lên đồ chỉnh chu. Trước mặt là nhà hàng Nhật được trang trí theo kiểu truyền thống. "Truyền thống mà đặt tên là Singularity, nghe là thấy ghét rồi".
Lối kiến trúc truyền thống mang đậm nét cổ kính, tinh túy theo phong cách Nhật Bản.
Bên ngoài nhà hàng yên tĩnh, lặng lẽ và khép kín phong thái khí chất của xứ sở Phù Tang. Bên trong phòng lại gọn gàng, bình yên nhẹ nhàng, mọi thứ đều tỉ mỉ, chậm rãi vừa thanh lịch vừa tinh tế.
Ba người đến sớm hơn họ, không biết vô tình hay cố ý mà Taehyung ngồi ở giữa Jimin và Su Jin. Ba vị khách một người là giám đốc, một là phó giám đốc, một là thư ký, "cô ấy môi đỏ thiệt".
Jimin nghĩ: "họ cũng có thành ý quá rồi, sao không đưa cả bác bảo vệ và cô làm vệ sinh theo luôn".
Mọi người chào hỏi nhau, Jimin lần đầu mới gặp thì tự anh giới thiệu là thư ký thôi.
Các món ăn lần lượt dọn lên, món đặc sắc nhất vẫn là: Susi, cá hồi, cá thu tươi sống được lựa chọn kỹ lưỡng.
Unagi - món lươn nướng tuyệt hảo với thịt lươn tươi vừa ngọt hoà quyện vào nước chấm đậm đà, nướng trên bếp than nhỏ.
Món lẩu Sukiyaki- được tạo nên từ vị ngọt của thịt bò, vị béo của trứng gà, độ đậm đà xen lẫn vừa ngọt vừa béo được hoà quyện là nước sốt Teriyaki tạo nên một món lẩu độc đáo.
Mì Soba, thịt chiên xù, gà nướng xuyên.... Mọi thứ được dọn lên bàn.
Kèm với thức ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng là rượu Sake (quốc tửu), rượu gạo truyền thống, nồng độ tuy nhẹ rất dễ uống, được đựng trong chiếc bình nhỏ lấy ra từ tủ lạnh vì là mùa hè, nếu vào mùa đông sẽ là rượu ấm.
Hai cô gái ngồi ở hai đầu bàn mặc Kimono kính đáo, môi đỏ, môi hồng nhẹ nhàng tỉ mỉ nâng niu từng ly rượu, chưa uống đã thấy say.
Taehyung kề sát tai anh: "Đã bảo nơi đàng hoàng mà".
Nhưng với Jimin, cô thư ký người Hàn gốc Nhật ấy cứ liếc nhìn Taehyung như kiểu: "thức ăn ngon nhưng anh còn ngon hơn".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro