Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Là tỏ tình sao?

Mối quan hệ giữa Tại Hưởng và Chí Mẫn cuối cùng cũng bình thường trở lại, người vui nhất có lẽ không phải đương sự mà là bạn thân của hai người, Thạc Trấn.

Bởi vì sống chung với Chí Mẫn cho nên tậm trạng không tốt cũng nhiễm vào không khí khiến cậu khó thở. Chí Mẫn lại rất ít khi chịu mở miệng tâm sự nên Thạc Trấn không cách nào phá băng được. Nếu không có sự kiện kia thì chắc cậu đã chết vì áp lực rồi. Còn về phía Tại Hưởng, cậu ta lại nói nhiều đến mức Thạc Trấn muốn thủng màng nhĩ luôn. Thường nói người trong cuộc rất mù quáng, nhưng Thạc Trấn cảm thấy cậu ta bị ngốc thì đúng hơn. Bình thường thì giỏi lắm, bây giờ bản thân đụng chuyện lại rối tinh rối mù. Chí Mẫn ngây thơ chưa biết gì thì không nói, còn Tại Hưởng thì chẳng hiểu sao đến giờ vẫn chưa chịu nhận ra nữa.

Nhưng Thạc Trấn cũng không muốn hối thúc bọn họ. Cứ để tự nhiên như vậy, cho hai tên ngốc kia từ từ chiêm nghiệm đi.

"Em nghĩ như vậy là tốt nhất sao?"

Nam Tuấn pha xong tách Americano rồi để xuống trước mặt Thạc Trấn. Tối nay Acoustic Duo diễn lại sau ba tuần vắng bóng. Cũng bởi vì chuyện xảy ra giữa hai người họ nên chuyện tốt kia cũng phải tạm dừng một thời gian. Cứ tưởng như vậy thì lượng khách sẽ giảm xuống một chút chứ, không ngờ hôm nay lại còn đông hơn bình thường.

"Hai đứa nó còn ngốc lắm, nếu không để cho tự cọ xát thì không bền đâu."

"Vậy lỡ như tụi nó đi lệch hướng thì sao?"

"Còn có chúng ta mà." Hữu Khiêm không biết ở đâu xuất hiện mà bá vai Nam Tuấn: "Nhiệm vụ của anh lớn là phải uốn nắn em nhỏ đúng không?"

"Dạy hư con nít thì có." Nam Tuấn đảo mắt, "Dạo này thằng nhóc Chung Quốc có vẻ xoắn xuýt lắm, cậu làm gì con nhà người ta rồi hả?"

"Có làm gì đâu." Hữu Khiêm nhún vai, sau đó lại cười ranh mãnh, "Mà để nói cho mọi người biết, thằng nhóc đó vậy mà lại là cậu ấm nhà giàu, ở trong biệt thự bự ơi là bự."

"Anh cũng ở trong biệt thự bự ơi là bự còn gì." Thạc Trấn trề môi. Chẳng hiểu sao Nam Tuấn của cậu lại quen được với tên đại thiếu gia này nữa.

"Cái anh muốn nói ở đây chính là, anh và cậu ta đều sống trong biệt thự bự ơi là bự, như vậy chính là "môn đăng hộ đối" không phải sao?"

"Vậy mà còn nói không có ý gì với thằng nhóc kia. Nhưng đừng có hổ báo cáo chồn quá đấy, làm con người ta sợ bỏ chạy thì tèo."

"Chung Quốc nhà này sau khi được đả thông tư tưởng liền tự mình tìm hiểu hết trơn rồi, lên hẳn level max luôn. Ai mà ngốc như hai thằng nhóc Tại Mẫn chứ!"

"Bọn em làm sao?"

Tại Hưởng thình lình xuất hiện sau lưng khiến Hữu Khiêm giật nảy mình. Anh xoa xoa ngực, nhăn nhó nói với cậu em cao kều: "Đã nói rồi, anh mày bị bệnh tim, mày muốn hù chết anh mày à?"

"Ai bảo anh nói xấu em và Chí Mẫn."

Hừm... lại bật chế độ gà mẹ. Nhìn đi nhìn đi, cái đầu nhỏ của Chí Mẫn lú ra sau lưng Tại Hưởng, hai ngọn tóc mầm lắc lắc vô cùng ngoan ngoãn: "Chào anh Hữu Khiêm."

"Chí Mẫn~"

Hữu Khiêm thấy bảo bối đáng yêu liền nhào đến ôm, lại bị Tại Hưởng nhẫn tâm đạp ra. Ông anh này thỉnh thoảng lại giống mấy tên dê xồm biến thái vậy đó. Để bọn họ náo loạn một hồi đã đời rồi Nam Tuấn mới vỗ vỗ tay vãn hồi trật tự.

"Thôi ngừng. Sắp đến giờ rồi, mọi người nghiêm túc đi. Hữu Khiêm cậu mau trang điểm cho Chí Mẫn đi."

"Chí Mẫn xinh đẹp thế này rồi còn trang điểm làm chi nữa. Anh nói có đúng không Tại Hưởng?"

Bởi vì cả Chí Mẫn và Hữu Khiêm đang ngồi còn Tại Hưởng đứng cho nên khi Hữu Khiêm gọi, Tại Hưởng quay đầu nhìn xuống liền bắt gặp đôi mắt rũ đuôi trong veo ngước nhìn lên. Trái tim không dưng lại đột ngột đứng hình khiến cậu bối rối.

"Chuyện này..."

"Đã bảo cậu nghiêm túc rồi mà." Nam Tuấn thực sự bó tay với bạn mình.

"Tớ rất nghiêm túc chứ có đùa đâu. Anh nói có đúng không Chí Mẫn?"

"Nhưng sao anh lại dùng từ xinh đẹp..." Người bình thường sẽ gọi là đẹp trai mà phải không...

"Chí Mẫn à, mỗi khi anh chọn từ đều có dụng ý hết đấy." Hữu Khiêm là kẻ thường xuyên đùa giỡn ngả ngớn, thế nhưng cũng rất giỏi diễn vẻ mặt nghiêm túc mà vịn vai Chí Mẫn khiến cậu không muốn tin cũng không được, "Đẹp trai thì mới khen là đẹp trai, xinh đẹp thì mới khen là xinh đẹp được chứ. Em có hiểu không Chí Mẫn?"

Nếu em gật đầu thì anh sẽ buông tha cho em chứ...?

"Được rồi đừng quậy nữa. Sắp đến giờ rồi, cậu mau làm việc của mình đi."

Nghe thấy âm thanh xôn xao bên ngoài, Hữu Khiêm lúc này mới chịu thực sự nghiêm túc mà mở hợp đồ nghề ra, bắt đầu trang điểm cho Chí Mẫn. Cũng không biết là do đùa giỡn nên không đủ thời gian hay là Hữu Khiêm cố ý mà hôm nay Chí Mẫn chỉ được trang điểm nhẹ, ngay cả eyeline cũng không vẽ, chỉ đánh nền, kẻ chân mày và dùng một chút son. Lại thêm hôm nay Chí Mẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cho nên nhìn vô cùng thuần khiết.

"Mấy người xem kìa, là tuyệt tác, tuyệt tác đó!" Hữu Khiêm ôm tim nhìn thành quả của mình ngồi trên sân khấu.

"Anh lại có ý đồ gì vậy?" Chung Quốc hôm nay đã đến đúng giờ biểu diễn, ngồi cùng với đám người Thạc Trấn.

"Ý đồ gì đâu. Em nghĩ anh là loại người gì hả?"

"Anh gian lắm. Ai mà biết anh có định làm gì anh Chí Mẫn như anh đã làm với em hay không."

Chung Quốc vừa dứt lời cả Thạc Trấn và Nam Tuấn liền đồng loạt quay đầu nhìn Hữu Khiêm. Anh vội vã xua tay: "Tui không có làm gì hết mà. Không có không có!"

"Giờ anh phủ nhận luôn?"

"Huhu sao em lại như vậy chứ..."

<<Ừm, xin mọi người chú ý một chút được không ạ...>>

Tiếng Chí Mẫn vang lên trên sân khấu khiến đám người đang nhốn nháo cùng tất cả mọi người phải nhìn cậu.

<<Bài hát cuối cùng của ngày hôm nay, tôi muốn dành tặng cho một người đặc biệt, coi như là quà sinh nhật cho cậu ấy. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến cậu ấy vì đã luôn giúp đỡ và ở bên cạnh tôi.>> Chí Mẫn hạ mic xuống một chút, sau đó nhìn sang phía Tại Hưởng mỉm cười nói rất ngọt ngào: <<Tại Hưởng, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!>>

Dường như là không dự đoán trước được điều này, Tại Hưởng tròn mắt nhìn Chí Mẫn trong tiếng vỗ tay của mọi người. Đúng là hai người có cùng nhau tập bài hát này, nhưng chuyện Chí Mẫn muốn hát tặng cho cậu như quà sinh nhật thì bây giờ Tại Hưởng mới được biết.

Cậu là cả thế giới của tớ

Hãy ôm lấy tớ thật chặt

Giữa hai ta có một thứ tình cảm gì đó

Và cậu chẳng thể nào xem nó như không có

Tớ hy vọng cậu sẽ không quên...

Ngày qua ngày

Hạ qua Đông tới

Ngay cả khi cậu chẳng hề hay biết

Cậu đã có được điều tuyệt vời nhất của tớ...

Khán giả vỗ tay rất lớn khi Tại Hưởng nắm tay Chí Mẫn cùng cúi chào. Còn đám người Thạc Trấn vẫn ngẩn ra dù Chí Mẫn đã hát xong.

Cái này... là tỏ tình sao?

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro