Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

- 𝐏𝟐.𝟏𝟗 -

Hoàn toàn mất vị giác, tôi chạy vào toilet nôn tất cả thức ăn vừa gọi, bác sĩ nói đây là chứng 'đau dạ dày do tâm lý', dặn tôi nhất định phải nghỉ ngơi thích hợp và giữ tâm trạng luôn vui tươi thoải mái mới có hi vọng khỏi bệnh. Tôi thở dốc, đóng nắp bồn cầu, sau đó đến bồn rửa tay súc miệng, dùng đôi tay đang run rẩy hứng nước rửa mặt.

Mỗi lời nói của Namjoon hyung cứ quanh quẩn bên tai tôi, cộng thêm đĩa thức ăn mới nhìn đã chán đó, tôi nôn đến nỗi dịch vị trong dạ dày cũng không còn. Dòng nước lạnh ngắt mơn man da tôi, tôi cố điều chỉnh cảm xúc, lúc mở mắt nhìn vào gương, tôi giật mình phát hiện Kim Taehyung đang tựa người vào bức tường sau tôi, anh cau mày nhìn tôi. Cuối cùng tôi cũng tái sinh rồi, tôi đến bên anh, lau những giọt nước trên tay vào vạt áo anh, anh cũng vươn tay lau giúp khuôn mặt đẫm nước của tôi.

"Có chuyện gì vậy?"

"......"

"Sao không nói gì? Nhìn thấy anh liền thay đổi thái độ? Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì. Em chỉ là muốn ăn cùng anh thôi mà"

"Đừng làm anh giận, nói mau."

Anh vuốt ve mớ tóc ướt nước nơi trán tôi, sau đó đưa môi đến gần, chúng tôi tự nhiên hôn nhau, tuy mới súc miệng xong, nhưng tôi vẫn nếm được vị đắng trên môi, đôi môi bị nuốt chửng của tôi phát ra tiếng rên khẽ.

"Em lúc nãy lại khóc nữa hả?"

"Người ta muốn hôn nữa mà~"

"Cái gì? Nũng nịu với anh cũng không có tác dụng gì đâu."

Bất kì lời nói nào với chúng tôi giờ đây cũng trở nên vô nghĩa, tôi choàng tay sau cổ anh, tiếp tục hôn, tôi vươn lưỡi liếm môi dưới anh, anh đột nhiên tiến vào khoang miệng tôi, ngọt ngào xiết bao! Anh vội vàng bồng tôi lên bồn rửa mặt, xem ra anh không đợi được nữa rồi.

Tôi ngồi trên bồn, chân mở rộng để anh chen vào giữa, hai cơ thể dính sát vào nhau, anh tháo kính để trên thành bồn, sau đó tiếp tục hôn tôi, anh hôn khắp mặt tôi, cằm, rồi đến phần tóc mai. Làn da mịn màng của tôi có thể cảm nhận hơi thở anh gấp gáp, anh liếm dọc cổ tôi, tiếng rên rỉ thoát ra lúc nào tôi cũng không hay, tay anh mò mẫm đến phần giữa đùi đang nhô lên của tôi.

Anh thô bạo tháo cúc quần tôi, ngay khi tôi vừa choàng chân lên eo anh, có người đi vào...

Là người đàn ông trung niên bàn đối diện.

"A!"

"Khụ... khụ"

Anh hoàn toàn không quan tâm người đàn ông mới vào, đôi mắt anh không hề rời tôi, anh hỏi tôi có ổn không. Tôi gật nhẹ đầu, vì muốn áp chế dục vọng đang trào dâng, chỉ có thể tựa đầu vào vai anh, anh vỗ nhẹ lưng tôi.

"Muốn đến nơi khác không?"

"Ừm"

Đến nơi có thể thỏa nguyện chúng ta.

Anh nhìn chằm chặp vào thân dưới đã có phản ứng của tôi, vẫn không quên trêu chọc làm tôi chỉ có thể cúi mặt cười bẽn lẽn trên vai anh, tâm trạng tốt quá đi mất! Chúng tôi rời khỏi tiệm cà phê, ngồi lên chiếc xe sang trọng của anh, xe chạy chầm chậm trên tuyến đường tôi khá quen thuộc, tôi im lặng. Không, em không muốn đến đó! Anh dừng xe trước khách sạn của ông chú ngày xưa luôn tìm mọi cách ngăn cản chúng tôi, thật khâm phục lòng dũng cảm của anh. Tôi vốn không thể nào ngăn anh được.

Quả nhiên, lúc chúng tôi đang nắm tay nhau đợi thang máy, chú đã xuất hiện. Lúc nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt ông rất khó coi, Taehyung cúi người chào chú, tôi nấp sau lưng anh, chú tiễn khách xong lại vào thang máy cùng chúng tôi. Mỗi người lặng lẽ nhấn số tầng của mình, chúng tôi vẫn nắm tay nhau sau lưng chú. Tuy đã có tuổi, nhưng chú vẫn phong độ như ngày nào, việc có thể làm ông đau đầu khó xử chắc cũng chỉ có chúng tôi mà tôi? Chú đưa mắt nhìn tôi, rồi nhìn Taehyung.

"Cậu đến đây làm gì?"

"Cháu xin lỗi"

Taehyung vẫn lễ phép trả lời chú.

"....."

"Vì không có thời gian đưa cậu ấy đi ă-"

"Thật mất mặt!"

Taehyung chắn ngay trước tôi nên tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt chú, nhưng tôi hoàn toàn không thể chịu được thái độ cúi đầu nhỏ nhẹ này của Taehyung, cùng vẻ kẻ cả bề trên này của chú.

"Là tôi muốn ra ngoài ăn cơm, chú mắng Taehyung làm gì? Dù chú là chú tôi, chú cũng không có tư cách trách mắng anh ấy. Kim Taehyung, anh làm gì mà phải xin lỗi ông ta? Chú à! Chú muốn mắng thì cứ mắng tôi đi, đừng động đến Taehyung."

"Park Jimin!"

Taehyung dùng giọng nói thấp trầm ngăn lời tôi, vẫn nắm chặt tay tôi. Mau lên! Tôi đang đợi ông đấy! Mắng tôi thần kinh đi! Khi ông chuẩn bị mở miệng, thang máy dừng lại, nhưng ông không hề có ý định rời khỏi đây.

"Cháu phải hiểu, hôm ấy chú không ngăn cản cháu rời nhà, không có nghĩa mọi người đồng ý chuyện hai đứa. Mẹ cháu mỗi lần nghĩ đến chuyện này liền không ăn uống được gì, đương nhiên chú cũng không khá hơn là bao."

Ánh mắt ông lướt qua tôi, sau đó dừng lại trên người Taehyung, ông như muốn nói gì rồi lại thôi. Đột nhiên tôi an tâm hơn nhiều, cánh tay cũng vô thức choàng lên vai Taehyung.

"Ban ngày ban mặt nắm tay vậy không sợ người khác thấy sao? Đúng là không biết xấu hổ là gì."

Cửa thang máy mở ra lần nữa, rốt cuộc chú cũng đi ra, tay anh liền ôm lấy eo tôi. A, tự nhiên tôi thấy vui vui! Thái độ không quá gắt của chú làm tôi có cảm giác như chú đã chấp nhận chúng tôi theo một cách nào đó tuy không hoàn toàn vui vẻ nhưng tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn đôi chút. Lúc nãy Taehyung mắng tôi có làm tôi hơi dỗi nhưng chú dù sao cũng là người nhà tôi, không nên để anh khó xử.

Vào đến phòng tôi liền chạy đến phòng tắm, cả người đẫm mồ hôi làm tôi khó chịu, vì 'chuyện' sắp xảy ra, tôi tắm thật sạch sẽ, còn đánh răng nữa. Lúc tôi ra ngoài, anh đã cởi sơ mi, mệt mỏi nhắm mắt nằm trên giường, hình như anh ngủ mất rồi. Tôi cởi áo choàng tắm ra, ngồi lên bụng anh. Anh cảm nhận sức nặng của tôi mới cau mày, mở mắt nhìn tôi đang nghịch rốn anh, anh thấp giọng cười.

Tôi cúi người gác cằm lên cánh tay để trên ngực anh, ngắm nhìn kĩ khuôn mặt điển trai kia, những ngón tay di chuyển trên làn da săn chắc đi từ ngực lên đến khuôn mặt chạm vào má anh, tóc anh có vẻ khá dài, che mất cặp mắt rồi này, ngón tay tôi lại dọc theo sóng mũi anh, sao lại đẹp đến thế nhỉ? Cả nốt ruồi nhỏ dưới cánh mũi và trên môi dưới của anh... anh từng kể, lúc nhỏ bà anh nói: "nơi nào có nốt ruồi thì đó sẽ là nơi hấp dẫn nhất trên cơ thể". Tôi nhớ lại, không kiềm chế được mà cười thích thú.

"Không chỉ chiếc mũi, đôi môi hấp dẫn mà nơi đó cũng hấp dẫn và đầy nam tính"

"....."

"Em nói thật mà"

Anh chỉ cười, không có phản ứng như tôi mong đợi. Tôi hờn dỗi trườn xuống nằm bên cạnh anh, chỉ cần hít thở bên anh, tôi mới cảm thấy mình đang tồn tại. Anh tuy có vẻ rất mệt nhưng trước một người đẹp đã cởi sạch như tôi vẫn muốn ngủ sao? Thật biết cách làm người khác buồn!

"Muốn ngủ sao?"

"...Ừm...đúng vậy..."

Giọng nói anh ngái ngủ, anh xoa lưng tôi một hồi, sau đó hé mắt nhìn tôi, "Em không mặc đồ à...?", thanh âm thực sự không còn chút sức lực.

"Trông anh mệt mỏi lắm"

"Ừm, bận rộn mấy hôm nay"

"À..."

"Anh không hiểu nổi, việc nhiều đến làm không xuể"

"Không phải đâu, vì anh đã già rồi đó mà, ha ha ha"

Anh vươn tay kéo tôi vào lòng, sau đó lại tiếp tục xoa lưng tôi, anh mệt lắm phải không? Anh lại nhắm ghì mắt, không tắm thật sao? Anh vùi đầu trên gối, tôi không nghe anh nói gì. Tôi vừa cù lét vừa kéo anh dậy, sau đó anh mới mệt mỏi vác cả người vào phòng tắm.

Tôi lấy điện thoại ra, do dự có nên gọi cho cô không, tôi nên nói mình đang ở khách sạn với chồng cô? Hay tôi gặp bạn cũ, đêm nay không về nhà? Sao tôi lại phải giải thích với cô? Đáng ghét! Thôi! Bây giờ cô không biết cũng được, lúc nào nên biết cô sẽ biết, tôi tắt nguồn điện thoại.

Anh tắm xong liền nằm bên tôi, nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của tôi, xoay người đưa lừng về phía tôi ý bảo tôi xoa bóp cho anh, chiếc áo ngủ trên người rõ ràng anh chỉ choàng vào cho có.

Bờ vai anh săn chắc, nước trên tóc không ngừng nhỏ xuống, chảy dọc xuống lưng anh. Tay tôi cũng men theo dòng nước đi xuống, rồi xoa xoa nơi thắt lưng, mông Taehyung cũng đẹp lắm chứ.

"Anh thấy thế nào?"

"Thế nào cái gì? Em muốn làm gì hả?"

"Ừm, không biết! Nhưng người ta muốn thử..."

Tôi cố tình trượt tay vào khe mông anh đầy ác ý, anh giật mình quay đầu nhìn tôi, anh nhớ lại kí ức khi nằm dưới tôi chăng? Khi đó anh luôn miệng bảo đau. Hôm nay anh có thể giao em lần nữa được không? Anh sẽ cho em phải không? Dù em yêu cầu thế nào, anh cũng đồng ý phải không... vì anh yêu em...

"Có thể vào không?"

Anh không trả lời, tôi dùng giọng mũi đặc trưng nũng nịu.

"Người ta muốn một lần thôi mà, Taehyungie~"

Ngón tay tôi không ngừng xâm phạm nơi chật hẹp kia, ban đầu anh lắc hông cự tuyệt, nhưng cuối cùng lại để yên, quả nhiên, anh không nỡ làm tôi thất vọng.

"Được rồi!"

Cách anh dứt khoát trả lời rất đáng yêu. Sau khi được phép, tôi lập tức đưa hông đến gần đùi anh, không hề có bất kì sự chuẩn bị nào, tôi đi vào. Nơi ấy của anh không thành thục như tôi, nên chắc chắn sẽ rất đau, nhưng anh không hề đẩy tôi ra, anh cắn răng chịu đựng, miệng thoát ra những âm thanh thấp trầm, vừa mới đi vào tôi đã vã mồ hôi khắp người, tôi mệt đến nỗi ngã lên người anh, anh lại trêu tôi.

"Haha, việc này không phải ai cũng làm được đâu"

"ư... tại anh...chặt quá đó"

"Cái gì? Sao lại nhại lời anh?"

"Có sao..."

Tôi lập tức chuyển động eo mình, rồi liếm tai anh đến ướt đẫm, tôi vừa động vừa nhìn nơi gắn kết hai tôi, nơi đó của anh không ngừng nuốt chửng tôi, anh có đau lắm không? Nhưng tôi không nghĩ thêm được nữa, tôi vịn lấy eo anh điên cuồng ra vào ngày một nhanh.

"Arg... Jimin à"

"Ha... haa..."

Cảm giác như muốn nổ tung, tôi ngã lên ngực anh nghỉ ngơi. Anh không quen nằm dưới, nên chắc chắn sẽ rất đau. Nhưng tôi vẫn thích thú, dù sao tôi cũng chỉ là thằng đàn ông mù quáng trước dục vọng, tôi thích niềm đau Taehyung nhận được, nơi ấy của anh nhiệt tình bao bọc tôi như ngọn lửa cháy rực, nơi ẩm ướt kia càng làm tôi dễ dàng ra vào.

"Haa....a....Taehyungie...."

"Urgg... tiểu mỹ nhân... aaha... oppa chết mất..."

Tôi hoàn toàn không nghĩ cho anh nhưng anh vẫn chấp nhận yêu cầu ích kỷ này của tôi, tôi dựng người dậy tiếp tục luân động, vừa đưa đẩy hông vừa rên rỉ. Đạt đến cao trào, tôi thúc nhanh vài nhịp cuối rồi run người bắn toàn bộ vào trong anh, toàn thân run rẩy rồi ngưng bặt.

Anh ngồi dậy bên giường, ôm lấy tôi, tuy lần ân ái vừa rồi rất đau, nhưng anh vẫn vén giúp tôi mớ tóc bết nhẹp trên trán, còn tôi thỏa mãn ôm lấy anh. Thực sự rất biết ơn anh đã tình nguyện hi sinh cho tôi như vậy, điều gì thuộc về anh cũng đáng yêu! Hơn nữa anh luôn làm những việc khiến tôi cảm giác mình được yêu thương, được nâng niu, được trân trọng.

Anh kê gối sau lưng, ôm lấy tôi nằm xuống, tận tình kéo chăn đắp lên người, anh sợ tôi cảm lạnh.

"Anh đau lắm phải không?"

"Anh.. urg... không đau đâu, hợp nhau lắm.... của em và của anh."

Anh khép hờ mắt, hơi thở anh nhịp nhàng phả trên trán tôi, lòng tôi hạnh phúc tràn đầy. Cơ thể mệt mỏi giờ đã chứa đầy tình yêu anh, làn da ẩm ướt của anh đang truyền đạt tình yêu đến tôi, tôi mãn nguyện như mình đã đứng trước cửa thiên đàng.

"Ừm... ấm áp lắm..... tuyệt lắm, Taehyung à"

"Em còn ấm hơn, không biết sao?"

"Gì chứ? Em đâu tự đặt cái ấy của em vào nơi đó của mình chứ?"

Tôi cười đến trào nước mắt, ở dưới "Taehyung nhỏ" đang cương cứng vươn thẳng, trông rất đáng tội nghiệp! Tôi ngồi dậy, sau đó chuẩn xác nhắm vào thân dưới anh, từ từ hạ người xuống, cảm giác đầy ắp như tình yêu anh. Tôi vẫn quen được anh ôm hơn, sẽ không có cảm giác đau đớn như anh vừa chịu đựng. Dẫu sau em cũng ghét phải làm anh đau, nếu trong chúng ta nhất định phải có một người chịu mọi khổ đau, thì em quen thuộc với niềm đau hơn, nỗi đau vì yêu anh, em có thể chịu được.

"Thật là, không biết của anh đặt vào của em có gì tốt"

"Ừm, anh cũng không biết tại sao lại tuyệt đến thế"

Tôi cố tình đong đưa hông, anh vịn lấy eo tôi rên rỉ, đôi mắt hé mở ngập nước kia chỉ có thể chứa đựng hình bóng tôi thôi.

"Em và anh, rốt cuộc có chỗ nào không tốt?"

"Thì là của em quá nhỏ, nhưng của anh quá lớn"

Chúng tôi không ngượng miệng mà nói những lời đồi trụy, vừa gia tăng tốc độ, tôi vịn vai anh ra sức xoay hông, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt ngã trên ngực anh, thân dưới anh không ngừng chạm vào điểm mẫn cảm của tôi, khoái cảm đánh úp như ngọn sóng, tôi không ngừng rên rỉ hối thúc anh, cuối cùng anh cũng gầm lên một tiếng rồi phóng thích vào trong tôi. Toàn thân cả hai đều nhớp nháp mồ hôi, nhưng thực sự rất thoải mái, Taehyung cũng như vậy.

Rồi anh lại nghỉ ngơi trên gối, tôi mang nước đến cho anh. Anh nằm bất động như xác chết, tôi gối đầu lên tay anh, xoa xoa phần eo và hông anh. Nhìn khuôn mặt thiếu sắc của anh, tôi buộc miệng tuôn ra lời nói mà không suy nghĩ:

"Anh trông không có sức sống gì cả"

"...."

"Anh làm em nhớ anh Seokjin"

"...."

"Khuôn mặt hai người đều giống nhau như thế."

"Ừm"

Anh chớp hàng mi dày, tựa lên ngực tôi, ngậm lấy đầu nhũ tôi, tôi nhìn không rõ biểu hiện trên mặt anh, anh vẫn tiếp tục hành động đến khi nó cương cứng.

"Anh ấy bệnh phải không?"

Anh hình như vẫn chưa hiểu lời tôi nói, chuyên tâm tiếp tục động tác của mình. Anh không chỉ là thuốc an thần với em mà em cũng là người duy nhất có thể an ủi anh, chúng ta đều mang trái tim yếu đuối.

"Đã bệnh một khoảng thời gian trước rồi, không liên quan đến em."

"Taehyungie?"

"Nếu đó là lý do em không quên anh ấy, thì xin em hãy quên đi mặc cảm tội lỗi không cần thiết đó đi! Nghe anh."

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, vén tóc tôi, với hành động này của anh, tôi hoàn toàn không cảm giác được gì. Lời anh vừa nói cứ vang vọng trong tôi, tôi hoàn toàn không dám tin, Seokjin- người đã mất sau khi tôi tỏ tình, đã mắc bệnh từ trước sao? Cái chết của anh ấy là số mệnh đã an bài? Đây cũng là lý do vì sao lúc nào anh cũng trông rất xanh xao, rất yếu ớt.

Câu chuyện còn lại có bao nhiêu phần uẩn khúc? Tôi cảm giác những lời Taehyung nói có vẻ khác trước đây, anh đang che giấu điều gì sao? Nhưng tôi không muốn tìm hiểu, chuyện đã qua thì hãy để nó trôi đi.

Taehyung âu lo nhìn đôi mắt vô thần của tôi.

"Em còn yêu anh ấy sao? Anh sẽ ghen đấy! Dù người đó là anh trai mình"

"....."

Tôi cũng quên mất vì sao bỗng dưng mình nhớ đến Seokjin rồi.

"Em chỉ có thể nhìn anh! Cũng không được nhớ những người khác!"

Nếu nhớ đến Seokjin có thể làm anh ghen, đây cũng là một loại hạnh phúc làm tôi muốn điên lên được.

Tôi lại nhân cơ hội này muốn xác định tình yêu của anh, lần này tôi nên nói trước, tôi không e dè bất kì điều gì trước Taehyung cả.

"Hôm nay em đã đi gặp Namjoon hyung"

Anh kinh ngạc, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của tôi

"Anh ấy muốn chúng ta chia tay. Muốn em rời khỏi anh."

"Không thể!"

"Huhu... em cứ nghĩ đến anh là khóc, tại sao phải nói với em những lời tàn nhẫn như thế..."

"Không sao, việc đó không quan trọng. Một khi anh ôm em thì không bao giờ buông tay nữa"

Anh cười với tôi, ở bên anh, tôi không màng bất kỳ hiểm nguy nào, dù phải đau khổ hay mạo hiểm tính mạng bản thân, có anh là đủ! Chúng ta từng nếm trải nỗi đau cắt thịt khi buộc phải rời xa nhau, vết thương bây giờ vẫn chưa lành, chúng ta sao có thể lại rời xa sao? Làm sao em có thể buông tay?

"Jimin à"

Anh vùi mặt vào ngực tôi, không ngừng gọi tên tôi, làm sao tôi có thể ngừng yêu anh chứ?

"Anh có thể li hôn không?"

"....."

Dù có phải làm gì, thì tôi chỉ càng yêu anh hơn thôi

"Hay anh sợ?"

Anh siết chặt tôi vào lòng, chặt đến nỗi tôi không thở được, chúng ta rốt cuộc yêu nhau bao nhiêu? Em căm ghét việc bị bỏ rơi, em căm ghét bản thân mình, dù em có chịu tổn thương, anh cũng phải ôm lấy em, đặt em vào anh. Anh sẽ không ruồng bỏ em, phải không? Hãy quên mọi nghi vấn vô vọng đó đi và giữ em trọn vẹn trong tim anh nhé!

"Jimin của anh, anh tuyệt đối không bỏ rơi em đâu"

"Em sẽ ngoan ngoãn"

Cùng một thời điểm, tôi có thể khiến hai anh em họ an tâm nhưng tình yêu chỉ được định nghĩa bằng một từ duy nhất và riêng trao về một người duy nhất mà thôi!


~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro