Níu Lấy Sự Tồn Tại - Cơ Hội
Taehyung thấy mình đang ở một nơi rất tối, rất tối và dường như không tồn tại bất kỳ thứ gì cả, nhưng lại chẳng mảy may quan tâm. Hắn ngồi thu mình lại, nhắm mắt, tất cả những gì đôi tai hắn nghe được chính là nhịp thở của chính mình. Mọi thứ lặng như tờ. Hắn đang ở đâu? Chẳng phải là cõi chết hay sao. Đã trở về cội nguồn xuất phát, nơi sinh ra hắn.
Taehyung cứ ngồi như thế, và có chút suy nghĩ chạy qua.
Hắn từng nghe nói về thiên đường - một nơi được cho là tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất, đẹp đẽ nhất. Con người khi mất đi sẽ được đến đường. Ở nơi đó hẳn sẽ vui lắm, có cả ánh sáng, nhiều ánh sáng. Thế nhưng sao hắn lại ở đây, một chỗ u ám, vắng lặng... và lạnh như vậy.
Ồ, hắn đâu phải con người. Trong ngần ấy năm, Taehyung bất chợt nhận ra hắn cũng biết cô đơn. Không biết là vì điều gì hắn lại nghĩ đến ánh sáng, thứ đã hủy hoại, khiến hắn thành như bây giờ - một linh hồn yếu ớt, trôi nổi trong khoảng không gian vô định chờ đến giây phút tan biến vĩnh viễn.
Hắn ôm đầu và siết tóc, co rúm người lại. Chẳng phải vì sợ, cũng không vì lạnh, một thứ xúc cảm kỳ lạ cứ lâng lâng trong tâm trí. Hắn cảm giác như mình đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng. Từng hình ảnh nhạt nhòa thoắt ẩn rồi lại thoắt hiện.
Đôi môi mềm mại, ánh mắt dịu dàng, giọng nói êm ái.
Taehyung tự hỏi, kia... Là người nào.
Và vì sao nước mắt hắn lại lăn xuống. Thật kỳ quặc. Taehyung muốn nhớ nhưng lại quá khó khăn, hắn gầm lên một tiếng lớn, gần như không kiểm soát được mình nữa rồi lại gục xuống một cách yếu ớt.
" Ai... Là ai chứ? "
Hắn thì thào đầy bất lực. Bởi ngay cả khuôn mặt kia cũng không thể tự phác họa rõ nét. Hắn có cảm giác nếu như không thể nhìn rõ người này thì cảm giác khó chịu sẽ không ngừng dồn dập tấn công mình liên tục.
Bỗng một đoạn ký ức xẹt qua, chẳng biết là từ lúc nào, chỉ biết rằng mọi hình ảnh xuất hiện đều để lại cho Taehyung cảm xúc không nói nên lời.
Đấy là một đêm vắng lặng.
Một người đàn bà mặt mũi lấm lem nhấc những bước chân khó nhọc, hai tay nâng đỡ bọc khăn chứa một sinh linh nhỏ. Bà thở dốc, từ từ ngồi xuống vì cơn đau đến túa mồ hôi lạnh do vết thương ở chân gây ra, và rồi tiếp tục, tiếp tục gấp rút đi, gần như là chạy.
Đứa bé có vẻ đã ngủ rất say.
Theo sau đó không lâu là toán người hung tợn, dáo dác dõi tìm xung quanh một cách gắt gao tựa như lũ thú dữ săn mồi trong rừng rậm. Một người trong số đó hô lớn
" Mụ ta chắc chắn không thể đi xa được. Mau chia ra, nếu bắt được đứa con hoang ấy sẽ có thưởng lớn! "
Tiếng " Rõ! " vang lên đầy dõng dạc, và những chiếc đuốc sáng như ma trơi lửng lờ di chuyển trong khu rừng.
Nữ thần may mắn có vẻ đã không mỉm cười với đứa trẻ sơ sinh xấu số cùng người đàn bà tội nghiệp.
Họ bị đuổi kịp, bị dồn ép. Cái chết chỉ còn cách trong gang tấc, mong manh một như hơi thở. Taehyung từ phía xa, ánh mắt lạnh lùng chứng kiến khung cảnh sắp sửa biến thành thảm kịch.
Bỗng mọi hoạt động dừng lại khi đứa trẻ ấy òa khóc. Người đàn bà kia vẫn sống chết ôm lấy bọc khăn mà bảo vệ, nước mắt theo đó mà ứa ra.
Toán người được thuê kia bất động một chút. Có vài kẻ chẳng nỡ xuống tay, nhưng không phải là đa số. Bọn chúng đã làm cái nghề hung tàn này nhiều năm, đến nỗi dòng máu nóng cũng dần trở nên nguội lạnh. Trước mắt chỉ là một trong rất nhiều tình huống thương tâm mà chúng từng trải, sớm đã chai lì sự cảm thông.
" Hãy van xin đi, biết đâu tao sẽ để mày và nó được chết tử tế hơn. "
Kẻ cầm đầu chế nhạo, con dao sắc bén đã rút ra khỏi vỏ để đợi được tắm máu tanh.
Người kia vẫn run rẩy không đáp, nhưng ánh mắt lại trừng thẳng vào gã ta khơi dậy sự điên tiết. Gã giơ con dao lên cao chuẩn bị đoạt mạng thì toàn thân bỗng chốc cứng đờ, ngã phịch xuống và chết không rõ nguyên do.
Đám người phía sau bắt đầu láo nháo. Rõ ràng người đàn bà yếu ớt kia không có năng lực đó, đứa trẻ lại càng không, hơn nữa ở nơi rừng núi hoang vu vào đêm đen thế này khó tránh khỏi nỗi sợ hãi chẳng nói nên lời. Họ không màn đến nhiệm vụ đang dang dở mà tháo chạy trong hoảng hốt. Nhưng chưa đi được xa thì đã phải bỏ mạng.
Taehyung nhìn lướt qua những cái xác và lại nhìn đến nơi người đàn bà đang ngất xỉu. Hắn đi đến, đôi mắt thâm trầm nhìn vào đứa trẻ vẫn đang khóc nháo. Taehyung chần chừ, khẽ chạm vào làn da non nớt bên má. Ánh trăng sáng giúp hắn nhìn rõ khuôn mặt đáng yêu kia.
Đứa trẻ ngưng khóc, nhìn hắn bằng cặp mắt long lanh ướt đẫm. Chỉ cần có thế, lòng hắn mềm theo.
Taehyung bế đứa trẻ đi, còn người đang ngất ở kia hắn cũng chẳng mấy quan tâm. Có điều gì đó như xui khiến hắn cứu lấy tính mạng nhỏ bé này.
Thoáng chốc hắn đã đứng trước một ngôi làng, Taehyung thoáng chút lưu luyến nhìn thiên thần nhỏ trong tay, đặt bọc khăn kia lên ụ rơm mềm và biến mất...
...
Taehyung mở mắt, dường như hắn đã ngủ rất sâu. Xung quanh là những điều quen thuộc. Có những bức tường vững chắc, ánh nến vàng và gam màu u tịch.
Phải chăng đến thượng đế cũng rủ lòng thương xót một thứ xấu xa như hắn?
Như nhớ lại điều gì, hắn bật dậy và chạy ra thật nhanh. Vẫn là hình ảnh ngọn đồi lúc hừng đông, ấy mà lại mang cho hắn cảm giác dễ chịu đến tê rần khi ánh nắng chiếu thẳng vào da thịt.
Hắn... Vẫn chưa kết thúc.
Taehyung vui sướng đến tột cùng. Rồi hắn chững lại một nhịp. Chỉ là cảm giác thiếu thốn gì đó không rõ. Hắn theo quáng tính đi đến chốn cũ, nơi cách đây mười tám năm đã cứu mạng một đứa trẻ.
Ngôi làng vẫn ở kia, nguyên vẹn và an bình. Hắn nhìn thấy một chàng trai đang mỉm cười dịu hiền với đám nhóc đang đùa nghịch quanh mình.
Chẳng biết là vì điều gì khiến sóng mũi hắn cay xè, niềm xúc động dâng trào mãnh liệt.
Đứa bé ấy, đứa bé xuất hiện trong giấc mộng dài kia chính là người kia.
Jimin.
Vô thức, đôi chân Taehyung tự động bước lại gần em. Jimin cùng mọi người ngơ ngác nhìn một người đàn ông ăn mặc sang trọng kia từ đâu đi đến. Hai mắt hắn chỉ nhìn duy nhất một mình em.
Tim Jimin đập mạnh. Em không biết người này là ai, nhưng lại có cảm giác thân thuộc đến lạ.
Mặc dù kích động đến mức muốn bật khóc, muốn chạy tới ôm Jimin vào lòng nhưng hắn vẫn cố gắng điềm tĩnh. Taehyung mỉm cười, quyến rũ đến ngất ngây, còn có cả vô vàn dịu dàng không lấp liếm hướng đến em.
" Ta có thể biết tên của em không? "
Hắn âm thầm cảm tạ thượng đế vì đã cho hắn một cơ hội để làm lại, sửa chữa tất cả sai lầm hắn gây nên.
Từ giờ hắn sẽ là một con người bình thường, sẽ có thể yêu em, bên em đến một năm tháng nào đó khi rời xa thế giới này. Không còn cô độc bủa vây khi sống một cuộc đời bất tử trong quá khứ.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro