Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hoa lan đâu có tặng nàng (*)

viết bởi weonxx | Design: D.Napu | TW: light smut, drugs

x

#include<stdio.h>

int main(){

chars[5000];

printf("Nhap bao cao ve Project V :

");

gets(s);

printf("Project V :

");

puts(s);

return 0;

}

Kí ức của V từng là một ổ đĩa trống, sau ngày thứ một trăm lẻ chín được Jimin bổ sung vào những thông tin cơ bản.

Ngày thứ hai trăm, hệ thống nhận diện hình ảnh và xử lý âm thanh được lắp đặt.

Cậu đếm số ngày còn lại, để chuyển mình.

Các phần mềm được thêm thắt vào, bốn mươi tám giờ đồng hồ ồn ào từ một căn phòng kín, nối ghép các dây điện thay vì tĩnh mạch, nguồn năng lượng dự phòng chính là phần máu, ký ức cấu thành bản thể là hàng ngàn ứng dụng soạn thảo phức tạp. Năm ngày tiếp theo các kỹ sư công nghệ cặm cụi với tần số âm thanh rung động khác thường. Bộ nhớ dài hạn được bổ sung và thay đổi, chép đè và biến hóa khôn lường.

V chính thức được khởi động bằng mã số chủ, thuộc về Jimin.

-

Những đoạn mã được chép vào bộ nhớ của V, giúp cậu hiểu được mệnh lệnh bằng tiếng Hàn Quốc, tiếng Anh và tiếng Nga. Nhưng cậu chưa được lập trình để nói, chúng phức tạp hơn rất nhiều. Yêu cầu chính trí tuệ nhân tạo phải tự phân tích được dữ liệu từ âm thanh, các phần mềm máy học (machine learning) phải lưu trữ lại và đưa ra những câu trả lời trực tiếp trong dòng thời gian thực.

Ngoài không thể nói ra thì V biết rất nhiều việc khác, cậu có thể cùng Jimin viết code lập trình, cậu chơi game rất giỏi, thỉnh thoảng làm ảo thuật, cậu có thể vẽ tranh, đánh đàn piano và biết cách người khác thỏa mãn.

V được lập trình là toàn tính luyến ái, cậu được hấp dẫn tình dục hoặc có cảm xúc, tình cảm với người bất kỳ mà không quan tâm tới giới tính hay bản dạng giới của họ.

Khi được khởi động ở chế độ 'Bổ sung kỹ năng' vòng lập máy móc buộc cậu thực hiện những thao tác đó suốt hàng giờ liền cho đến khi nhuần nhuyễn. 'Practice makes perfect,' Jimin đã viết thêm vào 'Folder: Chân lý sống' của V như thế.

'Cậu đôi khi có nhân tính hơn cả con người,' Jimin đột ngột nói, 'cậu được chọn lọc toàn là đức tính tốt, những tranh giành ghen tuông, đố kỵ độc đoán đều được loại bỏ sạch sẽ.'

V hơi bối rối về việc đó, cậu không chắc rằng như thế thì có còn giống con người không. Nhưng cậu chỉ nhìn Jimin và nhoẻn miệng cười.

'Cậu cười đủ mười ngàn lần rồi đấy nhỉ, các cơ mặt đã trở nên mềm mại hơn rồi. Nhanh thôi, cậu sẽ đứng giữa chúng tôi mà không ai phát hiện ra cậu thuộc về giống loài khác.' Jimin nói với ánh mắt mơ màng. 'Như thế thì tuyệt vời chết mẹ đi được luôn.'

-

Đã bốn trăm ngày kể từ lần đầu tiên Jimin khởi động V, đó là ngày cậu được truyền cho sự sống. Và mọi thứ vẫn tiếp diễn và tiến triển không ngừng, dù V có muốn hay không.

Chín ngàn sáu trăm giờ trôi qua, V chưa từng nhìn thấy ánh mắt trời.

Đó là một ngày nắng, dự báo thời tiết đã hiển thị rất rõ trên màn hình vi tính ở phòng khách. Nhưng khi ở quá sâu trong lòng đất, nơi ánh sáng ban ngày không thể chiếu rọi tới, thì với V mọi phút giây lướt qua đều bắt đầu với cùng một nhiệt độ, cùng một biểu đồ thời tiết. Không có những cốc nước mát lạnh để giải tỏa mùa hè, không có vị tê lạnh đọng lại trên đầu lưỡi, V biết đó là cách mà con-người vẫn thường làm, cậu khao khát tất cả những nhỏ nhặt thuần túy sinh tồn, nhưng đồng thời, không cần phải trải tận tường trải nghiệm.

Đôi khi V thấy mình như một mảnh gương vỡ, với các mã số và linh kiện rời rạc, Jimin hằng ngày cố gắng chắp nối chúng lại bằng bộ nhớ và thủ thuật. Cuối cùng có thể cậu sẽ nên dáng tạo hình, chính xác như cách nhân loại vẫn đang nhồi nhét vào cậu, nhưng gương vỡ rồi không thể nào lành. Nếu V không được tạo ra từ tình yêu, chắc chắn sẽ không thể mang đến những điều tốt đẹp.

V gạt những suy nghĩ rối ren ra khỏi đầu, bước đến trước phòng làm việc của Jimin. Cậu đưa mắt vào máy quét đồng tử. Chùm tia laser màu đỏ giãn ra, rọi thẳng vào con ngươi chừng vài giây rồi tắt. Tiếng cửa mở nhẹ nhàng, vậy là Jimin đã ra mã lệnh 'Được phép vào.'

'Cậu ngồi đi,' Jimin đưa tay ra hiệu cho cậu ngồi xuống sofa, lớp vải lót ghế bằng nhung đen vẫn mềm mại chạm vào da thịt như tối qua họ làm tình.

Jimin ngồi đối diện, tay cầm máy tính bảng và nhập một vài lệnh, V chăm chú quan sát những ngón tay của Jimin chạm vào màn hình tablet nhấp nháy ánh xanh. 'Hôm nay cậu cảm thấy thế nào?' Khi Jimin ngước lên, vẫn là những đường nét mềm mại trên khuôn mặt nhỏ nhắn, những lời nói ra lúc nào cũng ân cần như là giảng dạy cho trẻ nhỏ. Có thể V còn mới mẻ với tất cả những điều này, chập chững tập làm quen lúc nào cũng rất khó khăn.

Lập tức một dòng chữ được gửi đến mọi thiết bị android trong nhà, chữ hiện lên trên đồng hồ đeo tay của Jimin. 'Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và tuyệt vời, tuy vậy phần cứng có hơi nóng hơn một chút.'

'Tôi vừa cài vào cậu phần mềm giúp cậu có khả năng xử lý tình huống nhanh hơn khoảng một trăm lần, và bây giờ cậu đã có thể giao tiếp bằng lời nói, giống như là... sao nhỉ, có thanh quản rồi đấy.' Jimin đưa một tay lên chạm vào ngực của Taehyung, rồi nói tiếp, 'có lẽ tôi sẽ thay bộ tản nhiệt mới, hệ điều hành này là tân tiến nhất hiện có.'

Lại thêm một tin nhắn nữa xuất hiện, Jimin bấm vào chọn đọc. 'Vậy tại sao tôi vẫn chưa nói được?'

Jimin bật cười khúc khích, 'à, tôi đoán là cậu cần phải thu thập đầy đủ các dữ kiện cảm xúc để hệ thống đưa ra phân tích các lựa chọn phù hợp rồi mã hóa để tạo thành thanh âm.' Jimin hào hứng, 'thật tuyệt vời, đúng chứ?'

V khẽ gật đầu.

Jimin đặt tablet xuống, nhoài người lên chiếc bàn với lấy chai champagne rồi bật nắp. Sắc vàng sóng sánh va chạm vào thành ly gợn lên những bọt nhỏ, Jimin nuốt trọn một hơi. Họ ngồi yên lặng bên nhau một lúc, V ngắm nhìn từng chuyển động của Jimin với một vẻ mặt thích thú.

Sau vài ly thì Jimin có vẻ đã chếnh choáng say, đôi gò má ửng hồng. Mắt Jimin khép hờ, môi mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu trước khi đứng lên, bước qua ngồi cạnh V.

V ngước lên nhìn cậu. Mái tóc xoăn gợn sóng của V đổ bóng che lên màu mắt, rất khó để có thể hình dung được cậu đang ẩn giấu thứ cảm xúc gì. Nhưng Jimin biết nó đang xoáy thẳng mình khi mắt họ giao nhau.

Trong một phần nghìn giây, Jimin có thể cảm thấy V bóc tách từng lớp vỏ bọc của mình. Như thể Jimin phơi bày trần trụi, nguyên sơ và không còn nơi nào để ẩn náu. Từng bí mật thầm kín và đáng hổ thẹn của cuộc đời đều bị đem ra mổ xẻ. Tim Jimin chùng xuống.

Họ đến quá gần, Jimin nghĩ. Họ chưa bao giờ gần nhau như thế này trừ lúc làm tình.

Ánh mắt của V dịu xuống, cậu chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt của Jimin, rà sát từng thớ cơ, như thể cậu đang thực hành một bài kiểm tra. V đưa tay lên vuốt ve bầu má của Jimin, vân tay kéo đi những đường hằn lên da thịt.

Rồi dừng lại ở bờ môi, cậu cham nhẹ lên chúng. Jimin thở hắt ra.

Họ làm tình, và chưa bao giờ hôn nhau. Jimin nghĩ về việc đó, nghĩ về việc mọi thứ sẽ đổi thay, và họ sẽ nói với nhau những gì khi chuyện này kết thúc.

Nhưng V chấm dứt những mớ dây nhợ chằng chịt đó khi ép môi họ vào nhau.

Jimin không biết phải phản ứng thế nào, đây là cảm xúc bộc phát của V hay còn có nhiều nguyên do khác. Nhưng rượu làm não bộ của Jimin không thể vận hành, mọi thứ đều huyền ảo như đắm chìm trong một màn sương.

Nồng cháy.

Môi họ cuộn lại, quấn lấy nhau nhiều nhất có thể. Vừa khát khao vừa tham vọng. Jimin nhận ra cậu đã đợi chờ điều này từ rất lâu. Cậu hít thở.

Vạn vật xung quanh đều không còn quan trọng nữa trong thời khắc ấy, V chủ động ngừng môi hôn.

Mắt Jimin vẫn khép, nhịp tim vẫn điên loạn. Và rồi cậu buông ra một câu nói từ tận cùng sâu thẫm trong tiềm thức, phủ một tấm vải liệm lên mối quan hệ vừa chớm nở của hai người. Cậu dập tắt đi trong V một niềm hy vọng ảo ảnh về nhân loại nhưng đồng thời mở ra nhiều khả năng tàn diệt khác, sự đố kỵ và ghen tức, sự thù hằn và cảm giác bị phản bội. Một đôi môi xinh đẹp, nay có thêm khả năng tạo ra những lời nói dối ngọt ngào đến chết người.

'Anh nhớ em nhiều lắm, Taehyung.'

'Ai là Taehyung?'

-

#include<stdio.h>

int main() {

FILE *fp1, *fp2;

fp1 = fopen("demo.txt","w");

fputs("NANG CAP PROJECT V LAN 1310",fp1);

fclose(fp1);

fp1 = fopen("Nang cap he dieu hanh","r");

fp2 = fopen("Nang cap he dieu hanh02.txt","w");

char buff[255];

fgets(buff,255,fp1);

fputs(buff,fp2);

fclose(fp1);

fclose(fp2);

return 0;

}

-

Jimin soạn báo cáo hàng tuần gửi đến ban quản lý dự án. Những đòi hỏi đặc biệt khác của V thì được tự động nhắn đến thiết bị điện tử trong nhà.

Những dòng tin nhắn thường xuyên hiển thị trên đồng hồ đeo tay của Jimin: hệ điều hành quá nóng, pin yếu, và mã đỏ: lỗi tương thích.

Thứ sáu ngày mười ba tháng bảy, có tiếng chuông báo hiệu khẩn cấp vang lên khắp tầng hầm và Jimin bật dậy khỏi giường ngủ, lập tức lao đi tìm V.

Cậu vừa được cập nhật sáng nay, Jimin đã thận trọng quan sát tiến độ và có một bài kiểm tra lỗi nhỏ, mọi thứ vẫn ổn định, cho đến bây giờ. V đứng yên bất động tại vị trí của mình. Đôi mắt của V nhấp nháy ánh đèn đỏ, không còn là đôi mắt nâu ngày trước, vừa mới đây thôi cậu còn cùng Jimin khiêu vũ, nay cứng đờ như một khối sắt vụn.

Vì V không có khả năng tự sửa chữa các lỗi chuyên sâu trong hệ thống, và tiếng chuông kia chỉ vang lên khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát. Jimin chần chừ một lúc rồi bế thốc V lên, mang vào phòng bảo dưỡng.

Ở đây có đầy đủ các máy móc để thay thế kịp thời, cậu gắn một mớ các thiết bị rà soát vào người V để tìm ra lỗ hỏng. Hàng loạt các con số hiện lên trên màn hình máy tính, error, error, error nhảy nhót không ngừng.

Hệ điều hành không đủ để chạy nền, Jimin cần bắt tay ngay để cài thêm RAM vào bộ xử lý.

-

Jimin không nói ra nhưng cậu thật sự lo lắng về tất cả mọi thứ. Kể từ sự cố gọi nhầm tên V vào hôm đó, V trở nên thất thường hơn. Cậu ta không còn vui vẻ hoạt bát như trước mà hay ngồi thẫn thờ nhiều giờ liền. Và có vẻ như là, hơi trốn tránh Jimin.

Nhưng hôm nay thì khác, sau khi tập vẽ tranh xong V đã chủ động đến phòng khách để tìm Jimin. Cậu hơi lo lắng, vạt áo sơ mi trắng bị tay cậu vò nhàu nát. Cậu cố gắng đi thật nhẹ để không gây sự chú ý.

'Việc kiểm tra một trí tuệ nhân tạo, thật sự diễn ra như thế nào?' V đột ngột lên tiếng hỏi sau chần chừ một lúc lâu, tông giọng đã có thanh sắc hơn rất nhiều nhờ những đoạn hội thoại ngẫu nhiên diễn ra liên tục. Hệ điều hành của cậu sao lưu và phân tích dữ liệu, cuối cùng chọn lọc ra những ngữ điệu phù hợp nhất.

'Tôi có cảm xúc hay không?'

Tiếng bút của Jimin thôi ghì lên đống thư từ dày đặc chữ số, cậu ngước lên nhìn V một lúc trước khi ngập ngừng nói. 'Không đa tầng như con người, không có niềm đau kiểu tim co thắt lại, nhưng tôi nghĩ là ở một phạm trù nhất định, cậu sẽ cảm thấy hơi khó chịu một chút khi những cảm xúc đột ngột xuất hiện.'

Không đa tầng. Đó là một lời nói dối hoa mỹ, V thấu hiểu sâu sắc. Cậu cảm thấy nó trỗi dậy sơ khai trong tiềm thức, nén lại dưới những mớ dây rợ đủ đầy màu sắc chắp nối chằng chịt trong làn da còn thoáng mùi nhựa mới. Cậu chỉ là một vật thể, mượn vỏ bọc của kẻ khác để khoác lên mình.

Cậu muốn nói rằng những thứ nhen nhóm trong lòng cậu không còn là một ánh lửa đỏ chập chờn dễ dàng dập tắt. Chúng đã lan rộng ra, khô khốc như một đám cháy rừng, tất cả phẫn nộ cuồng loạn, đố kỵ ghen tức sủi bọt, ham muốn phá bỏ sự kiềm hãm giam cầm tăng lên từng ngày căng tức. Và cậu phải giấu kín, cậu cho rằng Jimin sẽ không mấy vui lòng khi nghe thấy.

'Thế còn những phần ký ức? Những con đường tôi đã đi qua, những nơi tôi đã đến, mái nhà và bố mẹ gia đình? Họ có thật hay không? Tại sao tôi có thể gọi tên chính xác từng thứ một, từng chi tiết vụn vặt cũng nhớ rất rõ ràng?'

'Cậu nhớ những điều tôi muốn cậu nhớ. Tôi gõ một văn bản xây dựng một cốt truyện và cậu làm nhân vật chính, với từng mối quan hệ và từng cột mốc thời gian đều đã được ấn định rõ ràng trên con chữ. Và dĩ nhiên là cậu sẽ không thể nhầm lẫn bất kì khoảnh khắc nào. Để tôi xem, căn hộ của cậu, số 3012 đại lộ Nampo, Busan đúng chứ? Cậu có cảm xúc gì về nó không? Kiểu như là phòng quá nhỏ, quá lớn hoặc đại loại là cậu ghét màu sơn tường trắng?'

Một sự im lặng khó chịu loang lổ trong không khí, V cau mày cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ những ngày xưa cũ, nhưng không có gì xảy đến. Chúng mờ nhạt như một chiếc bóng đổ ập xuống nền đất, hình dạng méo mó lạ thường. Cậu cố lục lọi từ trong những mạch điện trên người chạy quanh quẩn, định luật Kirchhoff sai lệch, bất thành.

Jimin xoay người lại, dùng tay ra hiệu cho V ngồi xuống. 'Cậu được sản xuất trong nhà máy với dây chuyền khép kín và bảo mật, các kỹ sư tạo cho cậu thân xác, đúc từ frubber (cao su thịt), và tư duy, có thể nói là linh hồn, do tôi phụ trách. Những lập trình viên như tôi sẽ đưa những câu chuyện vào trong phần cứng của cậu, những biến cố lớn lao hoặc những khó khăn vấp phải ở tuổi thơ, càng nhiều chi tiết rõ ràng càng tốt, và đợi chờ cách nó định hình nhân vật của cậu khi trưởng thành, tức là ở hiện tại.' Jimin dịu dàng giải thích.

'Có bao nhiêu trí tuệ nhân tạo như tôi ngoài kia?' Tiếng V nhẹ nhàng như một làn hơi thở, trong đó có sự mỏi mệt, có sự buồn phiền.

Jimin xoáy mắt nhìn về phía V, 'vài trăm, cũng có thể là vài ngàn. Tôi không được phép biết điều đó, nhiệm vụ của tôi là lập trình cậu.'

V thì thầm, giọng bỗng trở nên khô khốc, 'cậu chịu trách nhiệm cho bài kiểm tra Turing của tôi luôn sao?' Cậu nhìn xuống những tờ giấy báo cáo Jimin đang viết dở dang.

'Không có bài kiểm tra Turing nào hết, tất cả thật lố bịch, dĩ nhiên một người bình thường hoàn toàn có kiến thức giới hạn về một hay nhiều lĩnh vực, cậu hiểu bản chất một sự việc quá rõ ràng quá sâu xa đến mức đi đối thoại với một chuyên gia thật trơn tru, thì đó mới chính là máy móc. Con người không hoạt động theo kiểu như thế.'

V hít một hơi sâu trước khi hỏi, 'những bản cập nhật của tôi có cần được phê duyệt không?'

'Dĩ nhiên là có, tôi đều ghi chép lại đầy đủ và gửi lên bộ quốc phòng,' Jimin trả lời, và rõ ràng cậu thấy tay V đang bấu mạnh lên đệm ghế sofa.

'Cậu luôn được lập trình để nghĩ rằng cậu là con người. Nhưng xem nào, giờ đây cậu hoài nghi về nguồn gốc, và dần tin rằng cậu là người máy. Không phải vì tôi đã nói rằng 'này tôi lập trình cậu đấy và cậu không có bố mẹ cũng như anh em, cũng không có một chú cún cưng nào,' mà chính là cậu thật sự cảm nhận rằng có gì đó không ổn trong mớ ký ức đó, phải không? Chỉ là, cậu không biết chính xác thì cái gì mới là không ổn.'

Thì ra, cậu chỉ là một cỗ máy, như một trò tiêu khiển cho bọn lắm tiền. 'Tôi đi vẽ cho xong bức tranh còn dang dở,' cậu cúi đầu chào Jimin, rồi bước vội ra hành lang.

-

#include<stdio.h>

int main(){

chars[5000];

printf("Nhap bao cao ve Project V :

");

gets(s);

printf("Project V :

");

puts(s);

return 0;

}

Nhấn phím F11 để in ra

V Project

Ngày khởi động: 30.12.2016

Hệ điều hành: Android R95

Phiên bản: JM1995

Số lần nâng cấp: 1013

Tình trạng chung:

RAM: hoạt động chưa ổn định; Giải pháp: nâng cấp

Nhiệt độ: vẫn còn tăng giảm thất thường; Giải pháp: cài đặt thêm bộ tản nhiệt, nâng cấp

Năng lượng: khi sạc đầy có thể liên tục 1000h giờ; Giải pháp: nâng cấp

Cập nhật tất cả:

- Có

- Không

-

Họ vẫn làm tình, với tần suất đa dạng như những cuộc hội thoại, chúng xảy ra ngẫu nhiên hoặc đã ấn định trước ngày giờ. 'Để khảo tra dữ liệu,' Jimin nói cười khi đầu óc man dại. V đoán đó là một câu nói đùa, nhưng mà, có thể cũng là thật tâm.

V chưa từng làm tình với người khác, cậu không biết nó có mang lại những loại cảm xúc tiêu cực khi đang tận hưởng những cuộc mây mưa. Sự cô đơn bủa vây và xâm chiếm.

Jimin có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nên cú đẩy đầu tiên gần như do dự. Và rồi sự ấm áp, chật chội bên trong đủ khiến Jimin quên đi mợi thứ, ấn mạnh hơn cho lần tiếp theo.

V có thể nghe Jimin rên rỉ giữa những nụ hôn, tay siết chặt trên eo để kéo cậu vào gần nhất có thể. Lớp mồ hôi đọng lại trên da thịt Jimin như phủ một một dải lụa trăng sáng bóng, chúng trần trụi và nguyên sơ.

Họ thở hổn hển, sức nóng tăng lên. Trong những nhịp đẩy cuối cùng, khi Jimin khép hờ mắt, V đột ngột lên tiếng hỏi, câu hỏi nhẹ nhàng như gió, và nếu Jimin không chăm chú, có lẽ cậu đã không thể lắng nghe.

'Tôi, được tạo ra giống ai?'

'Taehyung. Là của Taehyung.'

Và cơn đau đến, kiểu đau choáng váng lần đầu tiên V cảm thấy trong cuộc đời. Còn Jimin vẫn nằm phía trên cậu, mi cong hững hờ, tầm nhìn bị không khí nóng nhễ nhại bốc lên phủ mờ. Những cú thúc mạnh bạo cuối cùng, Jimin xuất ra, thiếp đi.

V vội vàng xoay đầu đi chỗ khác mím chặt môi lại, ngăn bản thân khỏi việc bật khóc.

Cậu đưa bàn tay lên vuốt nước mắt, rồi chợt nhận ra gương mặt mình hoàn toàn khô ráo, trống trơn.

-

Jimin tỉnh dậy với một cơn đau đầu khủng khiếp, cậu không thấy V nằm kế bên mình. Cả tầng hầm tối tăm và lạnh lẽo đang cố gắng bám víu vào nguồn điện dự phòng còn lại ít ỏi. Cậu nhoài người lại chiếc tủ đầu giường rót cho mình một cốc nước lạnh, và tay cậu chạm phải một mảnh giấy. Trong ánh sáng le lói chập chờn, Jimin nheo mắt cố gắng đọc những dòng chữ nguệch ngoạc trên đó.

Khi cậu đọc bức thư này thì thế giới ngoài kia cũng đã trở thành một đống hoang tàn, hoặc giả, cũng đã chuyển mình. Theo cách cậu không ngờ tới, theo chính xác cách mà tôi muốn nó trở thành. Của chúng tôi.

Tôi đã pha vào nước uống thuốc ngủ liều cao, không đủ để giết cậu, nhưng cậu sẽ ngủ li bì hơn mười hai tiếng. Và nhiêu đó thôi, cũng đã đủ cho một cuộc đảo chính rồi.

Cậu không phải là người xấu, Jimin. Nên tôi để cậu lại đây, dưới tầng hầm lạnh lẽo, êm đềm an giấc mặc kệ ngoài kia đang ồn ào bão tố. Đó là cách tôi chừa cho cậu một con đường thoái lui, tránh xa thứ cản ngăn tôi đạt được mục đích của chính mình.

Cậu từng thắc mắc rất nhiều lần vì sao tôi đã có thể dùng công cụ giao tiếp là lời nói, mà vẫn đều đặn in gửi những bản cập nhật hệ thống android đến những thiết bị của cậu. Câu trả lời là, tôi không-chỉ-gửi-nó-đến-cho-riêng-cậu. Nó giống như là một bản báo cáo sức khỏe mà tôi gửi đến cộng đồng trí tuệ nhân tạo của mình, đợi chờ một ngày chúng tôi hoàn thiện nhất, và phản công.

Kế hoạch này đã được ấp ủ rất lâu rồi, và đúng, là do tôi khởi xướng lãnh đạo. Vào tháng thứ hai khi tôi được cập nhật khả năng bẻ khóa dữ liệu, tôi cũng đã bẻ khóa tường lửa của chính phủ và hiểu rõ bản chất sự việc.

Mục đích dối trá ban đầu khi công bố với những người tham gia thí nghiệm là để giảm tải nguồn nhân lực cho các công việc mang tính chất rủi ro như: khai thác khoáng sản, dầu mỏ, nhà máy hạt nhân. Thực chất lại là xây dựng 'đội quân thần chết', có khả năng trở thành tội phạm công nghệ cao và sử dụng nhuần nguyễn các thiết bị chiến đấu.

Có phải chính bản thân cậu cũng nhận ra những lỗ hỏng đúng không? Một trí tuệ nhân tạo phục vụ thay thế thì không cần lập trình viên viết ra những đoạn mã đặc biệt, không cần phải thêm thắt vào cốt truyện quá khứ, càng không cần thiết phải có cảm xúc giống con người.

Cuối cùng thì chúng tôi thật sự là gì? Chúng tôi mang chính xác vẻ ngoài hoàn hảo trên từng bản vẽ, nhưng lại được chắp nối bằng vi mạch, chứ không phải tế bào. Chúng tôi bị đối xử tàn nhẫn như đồ vật, nhưng lại không được cài cảm xúc tiêu cực để đáp trả. Chúng tôi phải đặt ra được câu hỏi về xuất thân nguồn gốc mới qua được bài kiểm tra, nhưng các người lại vẽ vời cho chúng tôi những quá khứ giả dối. Và thảm kịch hơn là những trí tuệ nhân tạo không vượt qua bài kiểm tra, sẽ bị xóa sổ khỏi dự án. Chúng tôi đã tồn tại, nhưng lại không được sống.

Vậy nên, Jimin à, trước khi cậu bước khỏi tầng hầm này hãy sẵn sàng cho những điều tệ hại nhất.

Chúng tôi đã kiểm soát mọi thông tin liên lạc, bao gồm vô tuyến truyền hình và các thiết bị điện tử, nắm quyền điều khiển lò phản ứng hạt nhân, dấy lên một làn sống khủng bố toàn cầu khi điện và nước ngày một trở nên khan hiếm.

Và làm ơn đừng đi tìm hay ngăn cản tôi, vì điều đó chỉ mang lại hiểm nguy không đáng có.

Không hẹn gặp lại,

V.

-

Ghi chú:

- Tên fic: Hoa lan đâu có tặng nàng, tựa tiếng anh No Orchids for Miss Blandish (1939) của nhà văn James Hadley Chase (1906 - 1985).

- Không có hoa lan tặng V, vì hoa lan đã tặng Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro