một ngàn không không một (VM)
Phương trời góc bể xa xôi
Anh đi em ở...
"Mình ơi, mình ở nhà giữ gìn sức khỏe tôi ở đây đánh giặc giành lấy hòa bình rồi về với mình , mình đợi tôi nghen mình ,đừng khóc tôi đau "
Nhìn xa xa có bóng trăng rằm có người đợi lính tới mòn tâm can , mười năm không tin tức chỉ còn bức thư cũ in màu thời gian ,nét chữ không còn đậm đà nhưng tình ta mãi thiết tha. Em vẫn nguyện yêu thương chờ đợi một người, không còn trên cõi đời này, trái tim em vỡ nát rồi mình ơi...sao mình chưa về thương em?
Một ngày trôi qua như một năm...mười năm tưởng như một ngàn năm...cớ chi vẫn chờ mong một người
Thấy lính về làng lòng vui...tiếng tàu kêu nghe chói...mình ơi...em không thấy mình đâu, mình ơi mình đâu rồi
Mình bỏ em thật sao?
Mình nỡ bỏ em thật sao?
Người ta nói em không ổn ,em ổn mà em ổn em luôn ổn để chờ mình về mà...
năm 29 anh đi...năm 39 em buồn em theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro