Chap 55
Jungkook đã ở bệnh viện đã hơn hai tuần và có vẻ như tinh thần đã ổn hơn, không còn hoảng loạn kêu tên Jimin nữa. NamJoon ngày hôm đó cũng đã khoẻ hẳn nhờ Jin chăm sóc tận tình. Hôm nay Yoongi đến thăm Jungkook vô tình gặp Hoseok cũng đang đến phòng Jungkook. Yoongi kinh ngạc nhìn anh đi đến gần mình, vô tình mở miệng hỏi:
- Đến thăm Jungkook à?
- Phải! - Hoseok lạnh nhạt trả lời.
Yoongi mím chặt môi ngượng ngùng không dám nhìn Hoseok, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cánh cửa định mở ra thì bị một bàn tay rắn chắc khác ngăn chặn lại. Yoongi ngước nhìn Hoseok, gương mặt bắt đầu xuất hiện phấn hồng nhạt vì xấu hổ. Hoseok ôn nhu nhìn Yoongi, vẻ mặt hối lỗi:
- Yoongi, xin lỗi cậu!
- Hử? - Yoongi giật mình - Anh xin lỗi tôi?
- Tôi đã nói những lời quá đáng với cậu trong bữa ăn hôm trước.
- À cái đó hả? - Yoongi gượng cười, liếc xéo Hoseok: "Còn nói, lúc đó tôi chưa chửi là may cho anh rồi đó!" , Yoongi tiếp lời - Thật ra tôi quên rồi! Chuyện gì đã qua thì cứ cho nó qua, đừng nhắc lại.
- Kể cả chuyện trước đây chúng ta là người yêu của nhau? - Hoseok lúc này mới nhìn Yoongi.
Ánh mắt buồn thẳm của anh làm Yoongi tưởng chừng như ngộp thở, Yoongi cố né ánh mắt của Hoseok. Dứt tay anh ra khỏi tay mình, Yoongi cố rặng nụ cười khó hiểu:
- Tôi đến đây để thăm Jungkook chứ không phải đến ôn lại kỉ niệm cũ.
- Yoongie! - Hoseok quyết không buông tay Yoongi,
- Giám đốc Jung, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác với nhau, đừng gọi tên thân mật đến thế! - Đôi mắt hốc hác như muốn tuân trào nước mắt nhưng Yoongi cố kiềm chế cảm xúc bản thân.
Thấy Yoongi vẫn một mực không chấp nhận mình, Hoseok vừa giận vừa thương ôm chầm lấy cậu. Hít thật sâu rúc vào cổ Yoongi khiến cậu giật mình giãy nảy lên, miệng thét chói tai:
- Giám đốc Jung xin anh giữ ý tứ dùm! Buông tôi ra, đừng bắt tôi phải dùng vũ lực với anh.
- Yoongi, anh thực sự xin lỗi! Anh suy nghĩ kĩ lắm rồi, anh thực sự không quên được em. Anh nhớ em, Yoongi.- Hoseok nhất quyết không buông Yoongi, càng ôm chặt cậu hơn.
Nghe lời nói đầy yêu thương của anh, Yoongi không kiềm được sự tức giận, đánh mạnh vào lưng Hoseok nhưng Hoseok càng mãnh liệt ôm cậu. Yoongi càng đánh Hoseok, con tim càng đau quặn thắt. Cuối cùng hạ tay, đôi môi run rẩy hỏi:
- Tôi hỏi anh một chuyện...
- Em cứ hỏi!
- Có phải anh cho Jimin vào làm việc vì cậu ta có vóc dáng giống tôi?
- ... Phải, Jimin làm anh nhớ đến em cho nên anh mới... - Hoseok chưa nói xong Yoongi liền chen vào.
- Tôi hiểu rồi! Giờ anh hãy buông ra, bằng không tôi giận anh suốt đời!
Lời đe doạ của Yoongi vô cùng hiệu quả, Hoseok liền dứt ra. Yoongi hài lòng, thở mạnh định vào bên trong nhưng Hoseok lại dịnh lại, thở dài nặng nhọc:
- Em... còn giận anh sao?
- Giống như anh nói thôi, người nào có lỗi thì tự động phát giác mà lên tiếng. - Yoongi nhắc lại những lời của Hoseok trong bữa ăn hôm đó.
Hoseok vò đầu bức tóc, bất chợt từ buồn đau sang tức giận vì tính cứng đầu khó bảo của Yoongi. Mạnh mẽ nắm chặt cổ tay Yoongi, hét lớn:
- Yoongi! Em chừng nào mới thôi đi cái tính bướng bỉnh đó hả?
Yoongi kinh ngạc nhìn Hoseok song cười khinh, nghiến chặt răng, vùng tay ra:
- Phải đấy! Là tôi bướng bỉnh, là tôi cứng đầu, là tôi sai, vì tôi là người chia tay trước cho nên người có lỗi là tôi. Tất cả đều tại tôi.
- Yoongi! Em thôi đi!
- Sao? Tôi là vì anh, là vì công việc nên mới chia tay anh. Bản thân tôi là một cảnh sát, là một người có nhiều kẻ thù. Tôi vì anh, không muốn anh bị tổn thương, không muốn anh bị người khác hãm hại nên mới chia tay anh, không còn mối liên hệ gì với anh thì những tên phạm tội sẽ không dùng anh để uy hiếp tôi, anh hiểu chứ, anh có biết không? - Lần này Yoongi không nhịn được, nước mắt liền tuôn trào.
Yoongi không tin được lại có một ngày cậu lại rơi nước mắt vì một thằng đàn ông, thật xấu hổ. Yoongi lấy tay che lại nhưng Hoseok lại ngăn cản hành động đó lại, ôn nhu ôm cậu thật chặt một cách dịu dàng:
- Anh xin lỗi! Anh thật sự xin lỗi! Yoongi, anh xin lỗi em!
Yoongi cắn chặt môi dưới, giận bản thân quá mềm lòng mà tha thứ những lời nói quá đáng của anh. Cậu vương tay ôm lấy anh, đôi môi nhỏ nhẹ mấp máy nói:
- Em thật sự nhớ anh...
Hoseok vừa nghe được, hào hứng hôn lên môi Yoongi, nồng nàn trao sự ngọt ngào, trao bao nhiêu yêu thương. Hoseok nhẹ buông môi cậu ra, cụng trán Yoongi, nhoẻn miệng cười ôn nhu:
- Anh cũng nhớ em! Mình làm lại từ đầu nha?
- Để coi biểu hiện của anh đã! - Nói rồi mỉm cười tinh nghịch chạy vào trong phòng Jungkook.
Hoseok cũng thừa biết câu trả lời, từ tốn bước vào trước ánh mắt kì lạ của NamJoon, Jin và Jungkook. Jungkook lên tiếng trước, vô cùng kinh ngạc:
- Vậy ra mối tình đầu của sếp Min là giám đốc Jung à? Thật không ngờ!
- Hai đứa quay lại là tốt rồi! - Jin đến choàng vai Hoseok và Yoongi, vui mừng.
- Ai nói quay lại chứ? Để coi biểu hiện của giám đốc Jung đã! - Yoongi chen vào, đẩy tay Jin ra, đến gần giường Jungkook, giả vờ làm lơ Hoseok - Jungkook, cảm thấy đỡ chưa?
- Cảm ơn sếp, em ổn rồi!
- Vậy tốt rồi! - Yoongi mỉm cười nhìn Jungkook.
Hoseok trợn to mắt, kéo Yoongi ôm vào lòng, giận dỗi:
- Yah, sao lại lơ anh hả? Còn cười với thằng nhóc này nữa!
Yoongi mím môi, đẩy nhẹ Hoseok:
- Anh kì thật đó, chẳng lẽ đi ghen với cấp dưới của em à? Anh làm như em là người dễ sà vào lòng người khác vậy!
- Anh không cần biết, em là hảo bảo bối của anh!
Câu nói của Hoseok làm mọi người trong phòng cười ngất vì ghen tuông kì lạ của Hoseok. Cảm giác đã thoải mái và thân thiết hơn. Nhờ vậy mà mọi người nhận ra được sự quan trọng của nhau và đặc biệt, đây chính là cảm giác yêu thương từ gia đình, một mái ấm tràn ngập sự bảo bọc, che chở lẫn nhau.
______________________
Hoseok vì còn hợp đồng với công ty N.R.D nên phải về sớm. Vừa về đến công ty Hope liền gặp người không cần gặp cũng đến - Taehyung, đối tác làm ăn gần đây của Hoseok. Taehyung cùng Hoseok bắt tay rồi dẫn nhau lên phòng để dễ nói chuyện hơn.
Hoseok nhẹ nhàng đưa hợp đồng ra trước mắt Taehyung, liền ra vẻ dáng chuyên nghiệp:
- Cậu xem kĩ, cảm thấy ổn rồi kí.
- Anh đã kí?
- Ừ, còn ý kiến gì không?
- Không, tất cả đều ổn! - Dứt câu, Taehyung đặt bút xuống kí rồi đưa lại cho Hoseok.
- Chúng ta vì hợp tác chứ không phải vì riêng tư cá nhân, cậu nên biết! - Hoseok lên tiếng nhắc nhở Taehyung.
- Tôi biết! Cơ mà, câu đó tôi nên nói anh mới đúng chứ, giám đốc Jung! - Taehyung nhếch môi cười ngạo nghễ.
- Vậy sao? Tôi biết tự tôn của tôi. - Hoseok nhướng mày một bên nhìn Taehyung.
- Jungkook "gia đình" anh ổn chứ? - Taehyung bật cười khi nhắc đến con người này.
Hoseok lườm Taehyung song bình thản trả lời:
- Ổn, rất ổn nữa là đằng khác! Giám đốc Kim - Hoseok cố tình nhấn mạnh tên Taehyung - Cậu có vẻ quan tâm đến "gia đình nhỏ" của tôi quá nhỉ?
- Vậy à? Tiện miệng nên hỏi thôi! À này giám đốc Jung, tôi có chuyện muốn nói với anh!
- Chuyện gì thế giám đốc Kim?
- Tôi xin "mượn" cô thư ký Oh Minkyung của anh. - Nói rồi đứng thẳng người dậy đi ra khỏi phòng.
- Taehyung, ý cậu là sao hả? - Hoseok tức giận khi có người làm chuyện sau lưng anh.
- Chuyện đó cô Oh Minkyung sẽ nói với anh! Chào giám đốc Jung! - Taehyung cười nhàn nhã, thong thả đi ra ngoài.
Thầm nghĩ trong bụng: "Cảm giác chơi khâm người khác thực vui!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro