Chap 1
- Mẹ ơi , con đi nha ! Trễ chuyến xe mất ! - Jimin nói gấp gáp , chuẩn bị hành lý tươm tất rồi bước ra khỏi nhà .
Mẹ Jimin loạng choạng chạy ra từ nhà bếp , trên tay còn cầm một phần cơm , thất thanh kêu tên cậu :
- Jimin à , lấy cơm để ăn nè con !
Jimin thở dài , từ xa nhìn bóng dáng mẹ yếu đuối , gầy gò chạy lại bên cậu mà thương xót , Jimin vọng lại :
- Mẹ đừng chạy ra đây nữa ! Ở yên trong nhà đi , còn cơm con sẽ ăn trên dọc đường , đừng lo nữa ! Mẹ mau vào nhà đi , kẻo lạnh đó !
Mẹ Jimin lo lắng , đôi mày chau lại , hiện lên nhiều nếp nhăn trên gương mặt bà :
- Bảo trọng nha con !
- Con biết rồi ! - Jimin vẫy tay chào mẹ mình rồi quay lưng đi .
Mẹ Jimin nhìn tấm lưng con mình mà trong lòng bồn chồn , vì lần này Jimin lên Seoul chỉ có một mình lại ở nhà người ta , bà nhìn mà lo lắng , sợ con mình một đi không trở lại nhưng Jimin đã nói sẽ về thì chắc nó sẽ quay lại . Bà ho hai tiếng rồi nhanh chóng vào nhà .
Trên chuyến xe lên Seoul , Jimin không khỏi bồn chồn , lo lắng . Hai tay đan vào nhau , mắt nhìn về phía bên ngoài vừa xa thẳm lại vô hướng , trong trống vắng cậu suy nghĩ :" Lên Seoul rồi mình làm gì đây ? "
Chuyến xe bến đỗ , cậu do dự bước xuống , đúng là không khí ở đây rất mát mẻ , khác hẳn ở quê nhà cậu .
Jimin lục trong túi quần mình mảnh giấy nhỏ có ghi địa chỉ của bà cô họ mình . Vì không rành đường nên suốt buổi chả tìm được nhà , bụng lại đói meo . Jimin vì bản tính có hơi nhút nhát nên không dám hỏi đường . Đợi cho đến khi bụng sôi sùng sục , đầu óc quay cuồng vì đứng nắng quá lâu thì cậu mới dám rặng hỏi chú xe ôm gần đó . Chú cũng rất tốt tận tình chỉ giúp , được khoảng 5 phút sau thì tìm được nhà của bà cô , Jimin mừng rỡ bấm cửa chuông liên tục .
Một người phụ nữ trong rất sang trọng bước ra , nét mặt có vẻ hiền từ , mỉm cười nhìn cậu :
- Jimin phải không con ?
- Dạ ! - Jimin cười híp mắt , trả lời rõ mồng một .
- Vào đi con , cô đợi lâu rồi đó !
- Dạ !
Ngôi nhà to lớn và rất đẹp , nhưng sao trong lòng có cảm giác lo sợ , bỗng dưng không khí trở nên ảm đạm lạ thường nhưng cậu cố gắng mỉm cười nhìn bà cô đó . Bà cô ấy cũng có cười với cậu nhưng sao trông nó rất giả tạo , khiến cậu khiếp sợ .
Trong nhà :
- Jimin à , con đói chưa ? Cô kêu người nấu cho con chút món gì nha ?
- Dạ ! Cảm ơn cô ! - Đói quá rồi nên cậu không suy nghĩ nhiều gì thêm .
Khi đồ ăn được bưng ra , Jimin không chần chừ , ăn ngấu nghiến . Bà cô nhìn cũng mắc cười , ngồi đối diện cậu , hỏi thăm :
- Jimin , sau này cứ gọi cô là Ji Hee nha !
- Dạ ! - Jimin tươi cười , nói .
- Con lên đây để học Đại học Seoul phải không ?
- Dạ không , con học xong rồi , bây giờ con cần việc làm , cô có thể giới thiệu việc làm cho con được không ?
- Con muốn làm gì ?
- Con thích kiếm tiền , thôi thì cô cứ cho con vào đại chỗ nào cũng được , miễn sao lấy lương hàng tháng thôi .
- Không dễ đâu nha con !
- Con chịu được hết mà !
- Cô hiện đang quản lý vài quán bar và là một giám đốc tại công ty N.R.D , con muốn vào đâu ?
- Quán bar là sao cô ? - Jimin gãi đầu , khó hiểu .
- Là câu lạc bộ vui chơi của mọi người .
- Vậy theo cô bên nào có lợi ? - Jimin ngây ngô hỏi .
Ji Hee liền nghĩ ra một ý hay , vội cười đáp :
- Quán bar có lợi hơn ! Vừa được vui chơi lại vừa được lương hàng ngày !
- Hàng ngày hả cô ? - Jimin ngạc nhiên , ngừng ăn hẳn .
- Ừ !
- Vậy cô cho con vào quán bar làm nha ? - Jimin làm mặt cún con , mong đợi phản hồi tốt .
- Nhưng quán bar vừa nguy hiểm vừa khó khăn , con chịu được không ? - Ji Hee giả vờ làm mặt buồn , hỏi .
- Được mà , bao nhiêu con cũng chịu được hết , miễn sao con có tiền đem về dưới quê nhà cho má con thôi .
- Con hiếu thảo thật ! Có đứa con như Jimin đây , người đó có phúc lắm đấy ! - Ji Hee cười nhăn nhít .
- Cảm ơn cô ! - Jimin cũng vui tươi , cười híp mắt .
- Không gì , ăn xong , con lên lầu đi , cô để phòng cho con rồi đó ! Ăn chơi khoảng 2 , 3 ngày cho khoay khoả rồi bắt đầu đi làm nghe con ! - Ji Hee nhướng người , vuốt đầu Jimin nhẹ nhàng .
- Dạ ! Cảm ơn cô nhiều ! - Jimin tiếp tục món ăn của mình mà không hề biết rằng đằng sau nụ cười đó là một mối hiểm nguy .
____________________
Sáng hôm sau , Jimin thức dậy thật sớm , làm vệ sinh cá nhân xong liền tranh thủ xuống nhà bếp để làm đồ ăn sáng cho Ji Hee . Vừa bước xuống , cậu đã trông thấy một anh kì lạ trong nhà , Jimin hoảng sợ bước lại lên lầu , vội gõ cửa phòng Ji Hee bên cạnh phòng mình , giọng hoảng hốt kêu gọi :
- Cô Ji Hee ơi !
Tiếng gõ cửa khá lớn , khiến người bên dưới nghe được , nhanh chóng chạy lên lầu . Tiếng chân " bịch , bịch " trên cầu thang gỗ khá lớn , Jimin run sợ bắn người , tính vào phòng mình để trốn nhưng không kịp , cánh tay nhỏ bé của cậu đã bị người thanh niên lạ đó chộp lấy , giọng người đó trầm , sắc bén như dao khẽ cứa vào cổ cậu :
- Mày là ai ?
Jimin quá sợ hãi , không dám vùng vẫy , đứng im như tượng , nhiệt độ cơ thể càng cao , đổ mồ hôi ướt áo . Không nghe được trả lời từ Jimin , người ấy chau mày lại , tức giận kéo cậu lại áp sát vào tường , gằng giọng hỏi lại :
- Mày là thằng nào , nói !
- Gì mà sáng sớm ồn ào vậy ? Chẳng cho ai ngủ gì hết ! - May mắn Ji Hee đã thức dậy .
Jimin vội đẩy người đó ra , chạy vào trong phòng của Ji Hee , núp sau lưng cô . Người nam đó lườm cậu , khiến cậu rùng mình bấu lấy áo Ji Hee . Ji Hee liền liếc người đó , giọng quát :
- Làm gì nhìn Jimin nhà tôi ? Có tin tôi móc mắt cậu không ? Đây là cháu tôi đấy !
Người nam đó sững sờ nhìn Ji Hee không khỏi ngạc nhiên vì xưa giờ không hề nghe cô nhắc tới người cháu nào hết :
- Cháu chị ?!
- Phải ! - Ji Hee liền kéo Jimin ra , chỉ vào người nam lúc nãy , tự hào - Đây là Taehyung , là trợ lý đắc lực của cô . - Rồi Ji Hee nhìn Taehyung , chỉ Jimin - Đây là Jimin , là cháu của tôi ! Mau thông báo cho tụi kia , ai dám đụng vào Jimin , tôi không bỏ qua đâu , nghe chưa ?
Taehyung cúi đầu , râm rắp vâng dạ . Jimin cũng khá ngạc nhiên với bà cô này , thực sự bà cô này là ai mà lại quyền lực như thế này ? Jimin cũng hơi run sợ , nhích ra xa chút . Ji Hee nựng má Jimin , vui vẻ nói :
- Đừng lo , cô không ăn thịt con đâu ! Cô cưng con nhất đó , cho nên phải nghe lời cô , có nghe không nà ?
- ... Dạ... - Jimin nói trong sự sợ hãi , tay khép sát vào người .
- Ngoan !
Taehyung lúc này , mỉm cười nhìn Jimin :
- Chào cậu , tôi là Taehyung , xin lỗi chuyện lúc nãy , tôi tưởng là tên trộm nào đó !
- À , không sao ! - Jimin hơi đỏ mặt .
Jimin nhìn Taehyung thật lâu , sống ở tần tuổi này nhưng đây là lần đầu cậu nhìn thấy ai đẹp đến hoàn hảo . Coi kìa , mắt hai mí , lông mi rất dài nha lại thêm sóng mũi rất cao , môi mỏng hồng hồng . Gương mặt thoát ra vị quyến rũ , trông anh rất tao nhã . Tuy nhiên , sâu thẳm trong mắt anh , cậu nhìn thấy được sự nguy hiểm ... Anh như hoa hồng đỏ có gai , vẻ bề ngoài cực đẹp nhưng bên trong là một người như thế nào , cậu không biết được .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro