Chương 58
Mân Doãn Khởi xoay người muốn chạy trốn, thế nhưng xiềng xích của hai tay Trịnh Hạo Thạc lại hạn chế hành động của cậu. Bởi vậy cậu bắt đầu giãy giụa không ngừng, thoát khỏi giam cầm của hắn. Rốt cuộc, hắn ý thức được ý đồ của cậu. Nháy mắt, trong tim hắn dấy lên một phen lửa giận. Hắn đột nhiên kéo Mân Doãn Khởi qua, hung hăng hôn lên. Nụ hôn mang theo ý vị say mê trừng phạt cùng cướp đoạt, khiến cho Mân Doãn Khởi cảm thấy mãnh liệt sợ hãi, giống như đang tái hiện sự kiện mười bốn năm trước kia. Vì thế, Mân Doãn Khởi mạnh mẽ cắn xuống... Bởi đau đớn trên môi truyền đến, Trịnh Hạo Thạc không thể không buông Mân Doãn Khởi ra.
Mân Doãn Khởi rơi vào sợ hãi vô cùng, đầu cũng không quay lại muốn chạy trốn, lại bị Trịnh Hạo Thạc giữ chặt. Mân Doãn Khởi hoảng sợ quay đầu lại, không biết làm sao. Cậu thấy Trịnh Hạo Thạc vừa cười lạnh, vừa dùng ngón tay cố sức lau đi vết máu trên môi. Sau đó, hắn đóng băng ánh mắt nói: "Tôi đã cho cậu cơ hội, là chính cậu chẳng thèm mà trái lại buông tha, vậy đừng có trách tôi!"
Sau khi Trịnh Hạo Thạc nói xong những lời này, hắn một cước đá ngã lăn chậu hoa bên chân. "Coong!" một tiếng, chậu hoa bể tan tành phát ra tiếng vang, trong sân yên tĩnh mà trống trải lộ ra cực kỳ vang dội.
"A! Xem ra cậu rất yêu tiểu mỹ nhân này của tôi nha! Cho tới bây giờ mới cho tôi biết. Tỏ tình xong chưa? Vậy trả lại cậu ấy cho tôi đi!" Một âm thanh vô lại vang lên phía sau bụi cây trong sân. Sau đó, một bóng người cũng đi ra.
Cuối cùng, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của bóng người, trên mặt Mân Doãn Khởi nhanh chóng rút đi huyết sắc, chỉ còn một mảnh trắng bệch. Tiếng cậu run rẩy vang lên: "Hung thủ... Hắc Ưng... Anh là hung thủ giết chết anh trai tôi..."
Sau đó, Mân Doãn Khởi đột nhiên quay đầu, vẻ mặt không tin nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc, thì thầm nói: "Anh... Là anh... dẫn hắn tới... Vì sao... A a...", Trịnh Hạo Thạc tẩm ê te đầy khăn tay, xoa miệng mũi Mân Doãn Khởi. Cuối cùng, Mân Doãn Khởi té xỉu trong ngực hắn.
Tiếp đó, một âm thanh vang lên phía sau, xuất hiện một người áo đen. Hắn nhận lấy Mân Doãn Khởi trong lòng Trịnh Hạo Thạc, sau đấy liền cùng với người được gọi là Hắc Ưng kia cũng không quay đầu lại rời đi. Trong không khí còn truyền đến một hồi âm thanh trêu chọc.
"Cảm ơn sự hợp tác của cậu! Nếu không, tôi còn không biết phải tìm 'người yêu cũ' này bao nhiêu năm đâu? Cậu đã hợp tác như thế, món tiền cậu nợ tôi kia, từ nay xóa bỏ, không thiếu nợ nhau. Ha ha ha..."
Trịnh Hạo Thạc nắm chặt nắm tay, đứng tại chỗ, thì thầm với bóng lưng của bọn họ: "Khởi, cậu đừng trách tôi, tôi cũng không có cách nào khác. Nếu tôi đã không chiếm được cậu, vậy tôi còn không bằng mượn tay người yêu cũ của cậu tới trả thù tuyệt tình của cậu! Dù sao cậu cũng nợ hắn, không phải sao?"
Nói xong những lời này, Trịnh Hạo Thạc đầu cũng không quay lại rời đi. Ở phía sau hắn không để ý, lại xuất hiện một nữ y tá sớm đã sắc mặt tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro