Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54

Khám bệnh buổi sáng cuối cùng cũng xong. Mân Doãn Khởi ngồi trên ghế, hơi hoạt động gân cốt một cái. Cậu đang chuẩn bị đi ra ngoài, một trận tiếng gõ cửa vang lên. A! Lúc này rồi, lại có ai tới nhỉ? Cậu sửng sốt một chút, lễ độ nói: "Mời vào!"

"Tuấn Chung Quốc?" Mân Doãn Khởi kinh ngạc nhìn về phía Tuấn Chung Quốc đỏ mặt khác thường, trong ánh mắt tràn ngập khó hiểu.

"Tôi hôm nay tới đưa tin. Bắt đầu từ ngày mai tôi liền đi làm ở chỗ này. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn. Khụ khụ khụ..." Sau khi Tuấn Chung Quốc nói xong, một trận tiếng ho khan mãnh liệt vang lên trong không khí.

Mân Doãn Khởi vội vàng tiến lên đỡ hắn, quan tâm hỏi han: "Anh làm sao vậy? Sao ho kịch liệt như thế. A! Anh hình như đang phát sốt, mau nằm lên giường kia, tôi giúp anh xem thử!" Mân Doãn Khởi vừa nói, vừa dìu Tuấn Chung Quốc nằm lên trên giường.

Sau khi trải qua một loạt kiểm tra tỉ mỉ của Mân Doãn Khởi, Tuấn Chung Quốc bị cậu chẩn đoán là 'cảm cúm nặng'. Ngay sau đó, cậu xoay người đi phòng tiêm ngay bên cạnh.

Mà Tuấn Chung Quốc thì lại là vẻ mặt hạnh phúc nằm trên giường bệnh, ngây ngô cười nhìn quá trình kiểm tra của Mân Doãn Khởi: Tiểu Khởi Khởi, thật ôn nhu nha! Ha ha! Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, biện pháp của Ngữ con nhóc kia mặc dù hơi ngoan một chút, bất quá vẫn rất hữu dụng! Điều hòa mở cho mình tận hai độ C, chà một khối băng lên người mình. Vừa chà còn vừa nói: 'Anh hai, tình trạng sức khỏe của anh quá tốt, khó quá, căn bản là không được! Vì chị dâu hai, anh cố gắng hơn đi!". Phương pháp làm giống nó cứ như thế trực tiếp cởi sạch mình ra ném tới Nam Cực, mình không phát sốt mới là lạ! Có điều, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Khởi, trả giá ngày hôm qua của mình cũng không uổng.

Nhưng là, chuyện sắp xảy ra kế tiếp lại làm cho Tuấn Chung Quốc hoàn toàn há hốc mồm. Hắn ánh mắt sợ hãi, liếc về phía Mân Doãn Khởi với một ống tiêm trong tay, dè dặt hỏi: "Kia... Kia dùng để làm gì?"

"Anh không phải cũng là bác sĩ sao? Lẽ nào sốt đến hồ đồ, ngay cả ống tiêm cũng không nhận ra? Không tiêm hạ sốt, làm sao nhanh khỏe chứ? Nếu anh là hy vọng y tá tiêm cho anh, tôi chỉ có thể nói tiếng 'Xin lỗi' với anh. Bởi vì bây giờ là nghỉ trưa, y tá phòng tiêm đều đi ăn cơm trưa rồi, nhất thời cũng chưa về. Anh sốt kịch liệt như thế, không mau hạ sốt không được, vì thế vẫn là tôi đến tiêm đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro