cái nhà này ba người luôn;
- ƠI LÀ TRỜI DOÃN KHỞI ƠI
Thái Hanh thở hồng hộc đứng trước cái cửa kính trắng phòng bệnh . Lại vội vội vàng vàng vặn nắm cửa mở ra, ngước mặt một cái liền thấy đứa nhỏ nhà mình bây giờ thấy ghét nằm trên giường bệnh ga xanh nhạt, gối trắng to đùng kê sau lưng, mắt cười cong tít mù bên cạnh mẹ Thái Hanh , nhàn nhã lủm gọn mấy thớ quýt Daegu thơm thơm mà mẹ mang qua để chăm con mèo con vì nghịch ngu mà phải vác thương vác tật lên thân người một mẩu bé tí nhà hắn.
Đương chống hông thở hồng hộc, từng hơi thở ra tố cáo với người nằm trên giường rằng là giờ hắn đang lo lắng cho em nhường nào? Đi đứng làm sao mà làm lòng anh đau thế em ơi thì thằng nhóc to người vốn chạy sau đuôi hắn ta một bước sấn nhanh tới bên cái giường nhỏ. Lại một tay cốc đầu mèo con một cái
- Làm cái gì mà để mình thành như vầy hả trời ơiiiiiiiiiiii
Doãn Khởi đưa tay ôm lấy mái đầu nâu xù xù, miệng không nhịn được chửi thề một tiếng, phát giác ra hiện tại đang có mặt phụ huynh, thay đổi thái độ nhanh như cắt giương mắt mèo liếc tên đẹp trai răng thỏ vừa đánh mình một cái tóe lửa .
- Mẹ ơi Quốc nó đánh con . Doãn Khởi không phải là không biết em sẽ bị phạt nhiều hơn thế này nhưng mà làm sao? làm sao chứ? mẹ đang cạnh em. Em có thêm một mạng
:;(∩'﹏'∩);:
- Em còn dám ở đó ăn vạ nhõng nhẽo với mẹ. Em xem em có đáng đánh không hả?
Thái Hanh lúc này lại lên tiếng mắng em. Đứa nhỏ lại vin vào đó, ra vẻ tủi thân vờ thút thít dụi đầu xù vào lòng mẹ.
- Thôi mà cho mẹ can ba đứa mày được không? Doãn Khởi nó vừa tỉnh dậy xong, vào đây không hỏi không han mà dám lớn giọng mắng mỏ hả? Ai đáng đánh? Ai đáng? Mẹ đánh cả hai đứa mày trước đó.
Thái Hanh cùng Chính Quốc đồng thời đảo mắt một cái, biết rõ mẹ cưng nựng mèo con cỡ nào. Bỏ qua lời uy hiếp của bà, Thái Hanh vơ lấy cái ghế nhựa nhỏ gần đó trực tiếp khoanh tay, thẳng lưng hướng Doãn Khởi mà đanh mặt hỏi
- Khởi, nói rõ làm sao mà ra thế này?
Ừ, mọi người cũng nên biết chuyện gì đang xảy ra và lý do mà em Khởi nhà mình phải đối diện với sự tra hỏi của Thái Hanh a.k.a một trong hai anh người yêu của em nha.
Ừ, mọi người không có đọc nhầm đâu. Là HAI ANH NGƯỜI YÊU.
Doãn Khởi vốn lớn hơn hai thằng nhóc ranh đó tận 4 tuổi . Lại là đàn ông có công ăn việc làm, có sự nghiệp gánh trên vai đó.
Em gánh cạ cái tiệm cà phê mèo của em trên vai.
Em gánh cả 3 năm nhọc nhằn của hai đứa ôn con kia, cái thưở mà hai đứa nó khao khát trải đời mãnh liệt . Thời gian đó, hai tên lớn con này đang năm 2 đại học, vậy mà duyên số thế nào hai ông gặp nhau rồi cùng chí hướng. Nung nấu ý định khởi nghiệp , nắm tay nhau lập nghiệp. Rồi cũng duyên số thế nào mà giữa trưa oi ả, đồng bạc sinh viên thưở thiếu thời còn non dại bị người ta cuỗm mất trắng. Mặt mũi bơ phờ cả đôi va vào cửa tiệm cà phê mèo bé tí ti ở góc phố nhỏ. Rồi sao mà duyên số lạ quá, anh chủ hay là mèo con ra đón, lại thương thương quá mang cho mấy mẩu bánh mì, trà nước ra cứu rỗi cuộc đời cả hai. Vậy mà đẩy đẩy đưa đưa, từ lần đầu gặp tính đến giờ ngót nghét 5 năm trời . Ba đứa vậy mà sống cùng nhau, tựa như không có gì lạ lẫm, trong mắt cả ba đều là hình ảnh đối phương, sớm coi nhau như mảnh ghép cuộc đời mình. Nhưng mà chuyện chính đối với Doãn Khởi không phải là cái này. Vấn đề mà Doãn Khởi không thể tin nhất, cả cuộc đời này vẫn chạ thể tin được là hai thằng ôn con mình nuôi nấng, cưu mang đó là người đè mình.
Bọn nó cmn cả hai ĐỀU MUỐN NẰM TRÊN MÌNH
Uất ức, uất ức, uất ức
╭∩╮(T ^ T)╭∩╮
Hồi tưởng thế thôi, vẫn là nên vào vấn đề chính sớm vì Thái Hanh trước mặt em đang sắp phát rồ lên rồi.
Lý do mà em nằm trên cái giường ga xanh cùng xung quanh là mùi cồn nồng nặc này là vì em không nghe lời. Chả là em muốn dựng thêm mấy cái chuồng bằng kính, hai nhóc nhà em nghe thì tất nhiên đồng ý. Chiều hôm sau người ta chuyển vào quán đầy những tấm kính trong suốt, dự định là sáng sẽ tới lắp đặt. Chính Quốc cũng dặn em lần nữa trước khi cùng Thái Hanh đi làm về việc em không được tới quán, vì mèo ngày hôm sau sẽ dở mấy cái chuồng cũ ra rồi lắp mới nên sẽ hỗn độn lắm, rồi nào là thủy tinh ngỗn ngang trên sàn quán chẳng may em bé bị ngã. Em cũng ậm ừ cho qua, ăn sáng xong xuôi vậy mà lại đóng cửa nhà đi ra quán.
- Em lo mấy con mèo chạy loạn làm sao mà.
- Em hay quá, con mèo nào chạy loạn rồi làm sao? Có một mình con mèo Doãn Khởi ôm chân tay máu me trầy xước nằm đây nè. Em coi mặt em bây giờ khác con mèo chỗ nào với mấy cái vết trầy đó trên mặt không hả?
Ừa, chuyện gì tới cũng tới thôi ạ. Khởi vác mông tới quán, vác thêm mấy cái thùng cạc tông, định bụng sớm gom mấy con mèo trong quán đem qua gửi ké anh Trân nhà bên cạnh. Rồi làm sao em cũng chạ hiểu, gom con này thì lại phải bắt con khác lại, ngước thấy còn một đứa nữa đang nhảy trên bệ cửa sổ . Em cũng tiến tới, bước chân lên bệ cửa bế nó xuống, ma xui quỷ khiến thế nào ở đó cũng có một miếng kính, với với tay vậy mà miếng kính trượt một phát em ngã nhào, chân xước một đường dài vào cạnh miếng thủy tinh rồi ngã xuống đất, mảnh kính cũng rơi xuống cạnh em vỡ tan tành, xượt qua tay chân em vài đường, mấy mảnh còn ghim lại trong da thịt em. Mấy chú nhân viên hốt hoảng, chạy tới nhưng không dám động vào em sợ thủy tinh lại gâm vào người Doãn Khởi, gọi tới một xe cứu thương rồi mang em tới bệnh viện. Em lúc đó đầu vừa va xuống đất, vừa sợ hãi liền ngất xĩu, tỉnh dậy chỉ biết gọi cho mẹ báo tình hình .
- Hay quá rồi Khởi ơi. Anh có linh cảm đúng quá mà. Biết thế sáng ra anh nên ở nhà nằm lì ôm cứng em không cho em ngứa chân chạy lung tung - Chính Quốc vừa nói vừa trừng mắt nhìn em. Đáng ghét.
Em chu chu môi cãi lại, Thái Hanh cũng chen lời vào mắng em. Mẹ cũng nói đỡ cho em rồi ôm em vào lòng. Lời qua lời lại rồi hai thằng nhóc con cũng phải đút cháo, lột quýt cho em. Thấy hai bạn trai nhỏ suýt xoa nhăn nhúm cả mặt cả mũi khi mà bác sĩ vào thay băng gạc, thoa thuốc vào mấy vết thương của em. Em cũng thấy có lỗi nữa.
Mắng mỏ thế, đêm đến lại đứa lau người, đứa thay áo vì em bị vết thương hành đến sốt người nóng rang. Sáng ra lại dậy sớm để ngóng tin của bác sĩ vào đợt kiểm tra sức khỏe buổi sáng.
Nói chung em cũng là bị thương ngoài da, vài mảnh ghim vào tay và chân em khá sâu, lòng bàn chân cũng ảnh hưởng không ít. Riêng vết cắt dài trên đùi dưới có lẽ sẽ để lại sẹo thì em đều khỏe mạnh. Ở lại 2 ngày thì ra viện, rồi về nhà được chăm bẩm như đứa nhỏ lên 3 tròn đầy 2 tuần. Mấy vết thương cũng liền lại thành vết mờ hồng trên da. Vậy mà em vẫn phải ở nhà, hai bạn trai trẻ của em vẫn đanh mặt chôn chân em ở nhà .
Vừa ra sau vườn tưới nước cho mấy chậu cúc mặt trời cùng vài chậu phong lan treo trên giàn. Cái giàn này hồi em mới dọn qua, mang cùng ba hay bốn chậu phong lan gì đó. Lúc đó mới vào cái khoảng công ty hai cu cậu bước đầu ổn định đôi phần thôi , đồng ra đồng vào chả bao nhiêu, vậy mà dám đi tít mù ở đâu từ sớm, trưa nắng trên đỉnh đầu rọi rám cả vùng mắt thỏ của bạn nhỏ Chính Quốc trông như cái kính râm siêu nhân mới ló mặt về, cười cười khoe răng thỏ rồi kéo vào nhà mấy tấm lưới to oạch, khuân thêm mấy cái cọc rồi hì hục dựng giàn cho em treo cây. Trời ơi thương quá trời thương.
Đem bình nước cất vào góc, phủi phủi tay rồi bước vào nhà, đi vào phòng mang vội đôi tất chứ không em không có đường yên ổn với hai cái miệng thích càu nhàu của hai tình nhân nhỏ. Xong xuôi bước xuống nhà gặp ngay Thái Hanh đang tháo giày, chu mông phóng một phát vào lòng bạn trai. Dụi dụi hõm cổ người ta rồi ôm chặt cứng. Chính Quốc đi ngang vỗ mông một cái, vừa dứt Thái Hanh nó liền xoa xoa. Cổ họng em gầm gừ mấy tiếng, Chính Quốc lên tiếng liền làm em ỉu xỉu thành một đống marshmallow trắng chảy trên tay Thái Hanh
- Em đừng có lấy lòng , xuống ăn cơm rồi xử em.
Đảo mắt một vòng, nhớ lại đôi ba câu mà hai tên tình nhân này để lại trước khi đi kiếm ăn
...
- Mèo con khỏe rồi đúng không dạ? - Hanh Hanh nói khi mà em còn bận cuộn mình trong chăn bông trắng . Nó thấy em khẽ giật mình đó.
- Doãn Khởi, hôm nay ở nhà anh mong em suy nghĩ nghiêm túc mọi thứ. Anh rất buồn, em biết bọn anh ghét nhất cái gì đúng không? - Chính Quốc vừa tiến ra khỏi cửa phòng ngủ vừa nói vọng vào ổ chăn ấm của em trên giường .
Em chả thèm ra tiễn hai tên nhóc ranh đó đi làm nữa.
...
Thái Hanh mang về đủ thứ đồ ăn, hôm nay còn đặc biệt mua cả rổ quýt to đùng đoàng. Vậy mà cái rổ quýt đó em có được rớ vào đâu. Thằng nhóc Chính Quốc kêu đó là quà chuộc lỗi sau khi tụi nó xử lí xong tội trạng của anh. Cái đầu nhỏ của Doãn Khởi kêu gào loạn xạ, câu hỏi " làm z chi? " chạy ngang 31219039 lần . Vậy rồi cũng ngậm ngùi nhai cơm, ậm ừ cũng qua bữa.
...
- Mèo con, lại đây khoanh tay - Thái Hanh tông giọng lạnh ngắt. Doãn Khởi liếm môi khô khốc một đường, rụt rè xoay người nhìn hai bạn trai đang ngồi trên giường. Ừa, hôm nay là cả hai. Doãn Khởi thấy mình tiêu rồi. Lại thấy bạn trai mình sao đẹp trai quá. Doãn Khởi lại âm thầm sửa lại thành hôm nay hai bạn đẹp trai này sẽ băm mình ra bã. /// =))))) ///
-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro