Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4:

Trên sân khấu rực rỡ ánh đèn hòa cùng âm nhạc sôi động và biển bomb đang hòa chung một nhịp, Bangtan đang hát hết sức mình, họ muốn cống hiến hết tài năng và quan trọng là làm cho Army cảm nhận được sức sống và niềm đam mê của họ. Họ đi vòng quanh sân khấu và xuyên qua ánh đèn sáng chói mà nhìn rõ các fan, tuy rằng bảy chàng trai này có vẻ như khá vô tư, năng động nhưng có ai biết mỗi khi họ hát và nhìn xuống sân khấu thì luôn tồn tại các câu hỏi trong tâm trí họ: 'Hôm nay mình không mắc lỗi chứ? Tâm trạng của fan hôm nay ra sao?' Các chàng trai luôn cháy hết mình cho các màn trình diễn mà Army nghĩ rằng không thể hoàn hảo hơn được nữa, nhưng mỗi khi xem lại thì bảy người đều cảm thấy không hài lòng vì nghĩ mình sẽ còn làm tốt hơn thế nữa.

Tuổi trẻ của họ có lẽ đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, họ bắt buộc phải sớm trưởng thành khi chưa nhận thức được rõ ràng mọi cám dỗ xung quanh. Họ đã nghĩ sau khi debut mọi chuyện sẽ tốt hơn nhưng tất cả chỉ là mới bắt đầu, họ bị tẩy chay, họ bị vu khống, họ bị vùi dập, có lẽ họ đã từng chán nản, từng mệt mỏi nhưng họ không buông tay, bảy chàng trai dưới một cái tên Bangtansonyeondan không cần phải đao to búa lớn mà thanh minh gì cả, họ dùng chính âm nhạc để nói lên nỗi lòng của mình, mọi tâm sự, đau khổ, tức giận đều được thể hiện qua các giai điệu vừa gai góc nhưng cũng vừa sâu lắng, đó cũng đã làm nên thương hiệu đặc trưng của họ.

Nhìn biển người đang hòa chung một nhịp, họ đã từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không nhìn thấy dãy ngân hà, nhưng chính Army đã làm nên một biển bomb còn đẹp hơn dãy ngân hà xa hoa đó. Vậy nên trong giây phút này, ngay tại nơi đây hãy cùng cháy hết mình để cống hiến tất cả, cùng khàn giọng mà cất cao tiếng hát, cùng đau đớn mà hòa chung điệu nhảy, cùng nhắm mắt lại để cảm nhận sự cuồng nhiệt nơi sân khấu này, chính Army đã hoàn thành giấc mơ của họ, đã tiếp nên sức mạnh cho họ, đã chạy cùng họ trên con đường đầy sỏi đá, nhưng chỉ cần ở cùng nhau, mọi khó khăn cũng không là gì cả, cùng trải qua quãng đời thanh xuân đầy tươi đẹp.

Sau khi kết thúc concert ngày đầu tiên, Bangtan tập trung ở nhà hàng trong khách sạn để ăn khuya và tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi concert thứ hai cũng là buổi cuối cùng trong chuyến lưu diễn ở Nhật Bản lần này.

"Tiếc quá, kết thúc concert chúng ta phải về ngay để chuẩn bị cho album mới nên không kịp tham quan Nhật Bản gì cả, thật là muốn đi tắm suối nước nóng," Jin than vãn đầy tiếc nuối, dù đã sang Nhật không biết bao nhiêu lần nhưng hầu như chẳng có lần nào họ thực sự tham quan vui chơi ở đất nước xinh đẹp này, vừa kết thúc lịch trình phải ngồi máy bay trở về để tham gia lịch trình mới, số lần họ ở sân bay hầu như còn nhiều hơn ở ký túc xá nữa.

Yoongi cũng gật gù đồng tình với anh cả, đã đến đây rồi mà chỉ có quanh quẩn ở khách sạn và địa điểm tổ chức concert thì thật là đáng tiếc: "Hay là chúng ta lẻn ra ngoài hóng gió một chút đi, vì không biết bao lâu mới đến đây nữa mà." Yoongi hiếm khi hào hứng đề nghị đi chơi như vậy lắm, có lẽ sau khi kết thúc concert ngày hôm nay đã làm tâm trạng của ông anh lười này trở nên tốt hơn thì phải.

Đang cao hứng thì nhìn quanh thấy mọi người đều lảng tránh là cúi người ăn phần của mình, Yoongi thấy lạ thì bị một bàn tay vỗ lên vai, không cần đoán cũng biết được là câu nói vừa nãy của anh đã 'vô tình' để anh SeJin nghe được.

"Hay lắm Min Yoongi, lại muốn lẻn anh mà kéo mọi người trốn đi chơi, cậu là muốn sau khi về Hàn thì anh đây cũng cuốn gói rời khỏi công ty luôn đúng không?"

Yoongi cười xòa nói anh SeJin hiểu lầm rồi, ấy thế mà anh SeJin không truy cứu thêm nữa, ai mà không biết Yoongi nguy hiểm như thế nào, nếu bỏ qua được thì nên bỏ qua, nếu nhây thì có khi lại rước họa vào thân, anh SeJin cũng không muốn mình 'vô tình' nằm trên những giai điệu bắt tai của bài 'Cypher' nào đó đâu.

"Anh, cho tụi em đi chơi chút xíu thôi nhé, lâu rồi mới đến Nhật mà anh." NamJoon nhóm trưởng cũng lên tiếng xin xỏ làm anh SeJin đau đầu thật sự, làm gì mà hôm nay mấy thằng anh lại xung thế nhỉ, trong khi mấy đứa em chẳng buồn quan tâm, ngoan ngoãn ngồi ăn chưa kìa.

"Không được, mấy đứa ngày mai còn một buổi concert nữa, lo mà nghỉ ngơi lấy lại sức đi, đi chơi rồi sẽ rắc rối." Anh SeJin nhíu mày không đồng ý, ai biết được bọn nhỏ này có mê chơi quên lối về hay không, tới lúc đó lại mất sức nữa cho xem, mấy lần anh chứng kiến tụi nhỏ ngất đi mà tim như muốn ngừng đập.

Khẽ liếc sang cậu út nãy giờ chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay mà không màn thế sự, anh SeJin cảm thấy rất lo lắng, từ trưa nay khi nói chuyện với anh về chiếc hộp chocolate đã thấy thằng nhóc này rất kỳ lạ, hiện tại nói đến đi chơi ở đất nước nó thích nhất mà lại không quan tâm gì cả, anh SeJin đánh liều nói với mấy đứa anh trong nhóm vẫn đang đòi đi chơi kia.

"Ừm cũng được, nhưng nếu Jungkookie đi thì anh cho mấy đứa đi chơi ba mươi phút, nhưng anh cũng sẽ theo mấy đứa." Anh SeJin muốn Jungkook có thể ra ngoài chơi để tâm trạng thoải mái lên, nhìn cậu bây giờ rất thiếu sức sống.

Mấy ông anh nghe câu trước thì rất phấn khích vì họ tin Jungkook sẽ đi cùng, nhưng nghe đến câu sau thì ỉu xìu vì có anh SeJin đi theo thì chắc chắn sau ba mươi phút sẽ phải quay về rồi, nhưng không sao, có còn hơn không, thế là họ cùng nhau nhìn về cậu út của nhóm với ánh mắt đầy mong đợi.

Jungkook đang ăn cũng cảm thấy nhột nhột mà ngước mắt lên, không ngờ nhìn thấy những ánh mắt 'đắm đuối' ấy, thế là cậu khó hiểu bảo là có chuyện gì, anh NamJoon nói lại kế hoạch đi hóng gió ba mươi phút với sự giám sát của anh SeJin và hỏi cậu sẽ đi cùng chứ, nhưng ngạc nhiên là Jungkook nói: "Em không đi đâu, các anh đi chơi vui vẻ nhé."

Mọi người như đứng hình vì câu nói của Jungkook, thằng bé ham chơi nhất mà lại từ chối hay sao, đến cả Taehyung cũng không định đi phải quay sang nhìn cậu, từ lúc trên sân khấu anh đã thấy Jungkook rất kỳ lạ rồi, cậu nhìn rất xuống tinh thần, nhưng tại sao chứ, chẳng lẽ là do hộp chocolate đó?

"Sao thế Jungkookie? Em không khỏe hả?" Jin ngồi bên cạnh đưa tay lên trán cậu, thấy nhiệt độ bình thường nên mới thoáng yên tâm, nhưng Jin cũng lo lắng lắm vì anh đã nhìn thấy thằng bé khóc lúc trước khi concert diễn ra, thằng bé đã gặp phải chuyện gì mà phải khóc thương tâm như vậy chính là câu hỏi mà Jin vẫn luôn đắn đo suy nghĩ, Jin cũng không dám nói ra với ai vì sợ mọi người sẽ lo lắng, định dip nào đó thuận tiện sẽ hỏi thằng bé vậy.

Jungkook cười bảo không sao đâu, cậu đứng dậy nói muốn về nghỉ ngơi sớm trước sự ngỡ ngàng của mọi người, giờ ai cũng không còn tâm trạng mà đi chơi gì nữa cả, anh SeJin cũng dặn dò mọi người tranh thủ ăn để còn nghỉ ngơi, nếu ngày mai kết thúc concert rồi có thể anh sẽ cho mọi người đi chơi một lúc trước khi về lại Hàn Quốc.

Taehyung lo lắng nhanh chóng trở lại phòng của anh và Jungkook, vừa mở cửa phòng thì anh đã thấy vali của mình đã được xếp gọn gàng để trước cửa, anh nhìn bóng người nằm yên lặng trên giường, cậu xoay người vào trong nên anh cũng không rõ cậu còn thức hay là đã ngủ. Taehyung nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, khẽ đưa tay vuốt tóc cậu nhưng lại không dám chạm vào vì sợ cậu thức giấc, anh lặng lẽ thở dài, chẳng lẽ anh và Jungkook đã đi đến bước đường này rồi sao? Đến cả nhìn mặt nhau cũng không thể.

Bỗng anh nhìn thấy vỉ thuốc ở trên bàn của cậu, nhìn sơ anh cũng biết đây chính là thuốc ngủ vì anh đã từng sử dụng nó, Jungkook đã bị mất ngủ hay sao? Anh nhẹ nhàng lật cậu lại, có lẽ cậu không nghĩ anh sẽ làm như vậy nên không kịp lau đi những giọt nước mắt còn vương lại chứng tỏ cậu vừa khóc xong.

"Jungkook à, em làm sao vậy? Em không khỏe sao?" Taehyung hốt hoảng lau đi nước mắt cho cậu: "Để anh gọi anh SeJin." Taehyung định lấy điện thoại ra thì bị bàn tay của cậu chặn lại, cậu xoa xoa đôi mắt của mình rồi ngồi dậy: "Tôi không sao đâu, anh đừng lo lắng."

Rồi cậu hướng mắt đến vali của anh ở trước cửa, cậu khẽ cười rồi nói với anh: "Hôm qua anh đi gấp quá nên không đem theo hành lý, tôi đã thu dọn giúp cho anh rồi, anh xem còn thiếu gì không."

Taehyung đau lòng nhìn Jungkook, cậu thực sự muốn anh đi như vậy sao, cậu vẫn còn giận anh vì chiếc hộp chocolate đó dù anh chẳng liên quan gì đến nó cả? Cậu không thể tin anh một lần hay sao? Taehyung ôm chầm lấy cậu, nhìn Jungkook bây giờ khiến anh thấy sợ hãi, giống như cậu đã phủi tất cả quan hệ của hai người họ vậy.

"Jungkook à, em nghe anh nói, thật sự chuyện hộp quà đó không liên quan gì đến anh cả, anh luôn giữ lời hứa với em mà, nếu em muốn thì anh sẽ càng tránh mặt em, nhưng em đừng trở nên xa lạ như vậy với anh có được không?"

Jungkook nằm trong vòng tay của anh mà đau lòng chảy nước mắt, cũng chẳng biết nguyên nhân là gì nhưng cậu tham luyến hơi ấm của anh, chỉ là cậu chưa thể nào mở lòng với chuyện tình cảm của anh được, nhất là sau khi cậu đã làm anh tổn thương quá nhiều, nếu hiện tại chỉ vì việc chưa xác định được tình cảm của mình mà lại làm anh đau lòng thì cậu rất đáng chết, vậy nên cậu muốn anh đã có không gian riêng với cậu, như thế sẽ thoải mái hơn cho cả hai.

"Chuyện đó tôi không quan tâm nữa, nhưng tôi hiện tại không muốn ở cùng anh, vậy cho nên anh hãy đến phòng anh Jimin ngủ tối nay đi, ngày mai là chúng ta về lại Hàn Quốc rồi, đến lúc đó cũng không cần rắc rối như vậy vì ở Hàn chúng ta không ở chung phòng."

Jungkook nói từng lời vô tình khiến Taehyung càng thêm đau, anh buông lỏng cậu ra, nhìn sâu vào ánh mắt của cậu, trong đó thực sự không hề có hình bóng của anh, Taehyung cười tự giễu cho sự ngu ngốc của bản thân, rồi anh áp môi mình lên cánh môi của cậu, nụ hôn đầu tiên của hai người nhưng không hề lãng mạng mà đầy khổ đau, Jungkook giật mình đẩy anh ra và cho anh một cái tát, cậu tức giận đến chảy nước mắt.

"Anh làm gì vậy hả? Tôi không ngờ anh lại như vậy đấy, cầu xin tình yêu từ người không hề yêu mình hay sao?"

Taehyung cũng tỉnh lại sau cái tát của cậu, anh biết mình đã chạm đến giới hạn của cậu rồi nhưng anh không hối hận vì đã hôn cậu, vì biết đâu đây chính là nụ cuối duy nhất của anh và cậu, trước khi anh biến thành xấu xa trong mắt cậu.

"Tôi chính là như thế đấy, vậy cho nên em đừng nên bận lòng đến tôi làm gì, những ngày qua thật sự đã làm phiền đến em rồi." Taehyung nhếch môi cười rồi đứng lên, từ trên nhìn xuống cậu, nói những lời cay đắng: "Tôi biết tình yêu của mình đáng kinh tởm, vậy cho nên tôi sẽ cố gắng mà giết chết nó, chỉ xin em hãy giúp tôi, hãy tránh xa tôi để tôi không còn nhớ đến em nữa, tôi là một người xấu xa nên tôi không chắc mình sẽ làm gì em đâu, giống như nụ hôn vừa rồi vậy, em rất kinh tởm nó có đúng không?"

Taehyung cố gắng nuốt nước mắt để đóng vai là một người xấu xa nhất trong mắt cậu: "Tôi vẫn luôn nghĩ muốn hôn em, muốn lên giường với em, tôi là người đàn ông thực dụng như vậy đấy, cho nên em đừng vì tôi mà bận lòng gì cả." Anh khẽ liếc mắt đến vỉ thuốc trên bàn rồi cười khẩy: "Nói ra cũng không biết là em có dùng đến thuốc ngủ đó, trước giờ chất lượng giấc ngủ của em không phải rất tốt sao, chẳng lẽ là vì tôi nên mới không ngủ được?"

"Anh..." Jungkook nghẹn ngào không nói được gì, cậu thấy anh nâng cằm cậu rồi cười nhạo: "Em đã biết hết bộ mặt thật của tôi rồi, có phải rất thất vọng với hình tượng của một người anh mà em vẫn biết hay không?"

Nói rồi anh xoa đầu tôi rồi quay đầu đi về phía chiếc vali, cầm tay cầm và xoay nắm của, Taehyung khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống.

"Jungkookie à, anh xin lỗi em rất nhiều."

Jungkook thẩn thờ nhìn theo hướng cánh cửa đã đóng lại, cậu khẽ vuốt cánh môi vẫn còn vương lại hơi ấm của người kia, anh đã đóng kịch rất tốt nhưng chẳng tròn vai gì cả, đôi mắt đỏ lên và đầy nước mắt ấy đã tố cáo anh đã đau như thế nào khi nói những lời đó với cậu, vì sao vẫn là anh luôn nghĩ cho cậu dù là tự tổn thương chính mình cơ chứ, tình yêu của anh thực sự lớn lao làm cho cậu không dám nhìn vào anh, vì sợ rằng chỉ một sơ suất nhỏ của cậu lại làm anh thêm nuôi hy vọng, nếu vậy chẳng khác nào cậu lại cầm con dao mà đâm vào trái tim anh như cái đêm ở sân thượng đó. Cậu không muốn anh lại thêm đau lòng vì cậu, trước khi cậu xác định được tình cảm của mình thì cậu sẽ cố gắng không làm cho anh bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro