Chương 25 : Động phòng hoa trúc
Sáng hôm sau cậu tỉnh lại thấy mình đang nằm trong lòng anh, cậu mới cảm nhận được sự an toàn. Dù sao ở bên anh cũng đỡ đáng sợ hơn ở nơi lạnh lẽo tối tăm đáng ghê tởm kia.
Nghĩ đến ngày hôm qua suýt bị chúng cưỡng hiếp tập thể, cậu lại rùng mình run rẩy sợ hãi, ghê sợ cái thân thể này cũng bị bọn chúng chạm tới.
Nghĩ đến đó cậu vội cúi xuống xem người mình thế nào, có bị thương tích gì không. Nhưng trên người không có một dấu tích gì gọi là bị cưỡng hại. Cả kể vết cấu, vết cào cấu nào, ngay cả khuôn mặt lúc đó bị mấy tên dơ bẩn tát cho sưng tấy, đau đớn, đỏ rát mà bây giờ cũng không còn cảm giác đau nhức nào nữa.
/Chung Quốc/ Chẳng lẽ hôm qua sau khi bế mình về, anh ta đã tắm rửa rồi bôi thuốc cho mình sao?
Không biết hắn ta nhìn thấy thân thể mình như vậy, sẽ có cảm giác gì nhỉ? Nếu hắn không làm gì có phải bị liệt dương rồi không? Hắn mà không làm gì chắc hôm nay có bão mất
Cái tên này! Ngươi làm ta suýt chết hụt, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu tên điên!
Chồng gì mà kém thế không biết, bảo vệ vợ cũng không nên thân, chỉ được cái bắt nạt ta là giỏi thôi đáng ghét, tránh ra!
Càng nghĩ cậu lại càng tức, càng tức cậu lại càng bực, càng bực cậu lại càng cáu, càng cáu cậu càng không chịu nổi.
Nỗi bực tức ngày càng dâng cao, cậu điên lên dùng chân tay đạp anh đẩy ra xa mình, không cho anh ôm ấp khỉ gì nữa.
- Tránh ra ... Cút ra ... cho mi chết... Đồ chồng bất tài... Ta đá chết người ... NHA!
Anh đang ngủ bị cậu đá đấm thùm thụp vào người làm cho giật mình tỉnh dậy. Mấy hôm nay vì lo lắng cho cậu anh không ăn không ngủ. Hôm nay cứu được cậu rồi, anh mới được chợp mắt một chút, lại bị cậu làm phiền khiến anh vô cùng khó chịu và không tránh khỏi sự mệt mỏi.
Có tức giận cũng phải để người ta ngủ dậy rồi mới tức chứ! Mà bình thường cậu ham ngủ lắm mà, hôm nay đột xuất dậy sớm. Bão rồi! Chắc là chán không có ai cãi nhau lên mới ép anh dậy đây mà.
Nhìn cái mặt đỏ ửng, phụng phịu kia là anh biết, cho dù không muốn cũng phải khai chiến đây.
- Á ... đau! Sao tự nhiên em lại đánh anh? ... Đừng đánh nữa mà
- Tôi cứ thích đánh anh đấy, anh làm gì được tôi nào? *đạp, đạp, đạp* cho anh chết!
Đạp xong cho bõ tức, cậu mới nhận ra khuôn mặt anh hốc hác hẳn đi, người cũng gầy đi. Cậu không thể tránh khỏi cảm giác thương và hối hận sau khi nhùn thấy những quầng thâm dưới mắt anh.
- Đừng đạp nữa, em sẽ đau chân đấy, em không mệt à?
Vừa nói anh vừa ôm lấy chân câuh vuốt ve, vì hôm qua tắm cho cậu xong, anh không muốn cô ở trần. Lạnh lắm! Cho nên mặc tạm áo sơmi của mình cho cậ để có muốn làm gì cũng tiện *cười dâm*. Haizz nhìn cậu trong tà áo trắng tinh mà dài quá mông, khoe ra cặp đùi trắng trẻo thon gọn đến con gái cũng thèm muốn của cậu. Thật là quyến rũ! Anh chảy máu mũi mất.
- Bỏ chân tôi ra, ai cho anh cầm chân tôi
- Em có vẻ sung sức lắm nhỉ?
- Đương nhiên! Tôi yếu để cho anh bắt nạt à!
- Vậy sao? Thế thì ... *xoa xoa tay*
- Thì làm sao? *mặt câng câng lên nghênh chiến*
- Thì mình động phòng thôi
Nói xong anh ôm chầm lấy cậu, đè cậu xuống dưới giường kingsize chăn ấm đệm êm. Hôn cậu ngấu nghiến.
- Tránh ra, đừng có mơ nhé! Tôi còn chưa hết giận anh đâu *phụng phịu*
Cậu ra sức đẩy anh ra, tránh né nụ hôn cường bạo của anh. Nhưng mà tay anh đang chu du khắp thân hình tuyệt mỹ của cậu, khiến cậu trở tay không kịp.
Người cậu nhộn nhạo hẳn lên, ký ức hôm qua ùa về khiến lòng cậu đau đớn chẳng lẽ anh cũng giống như bọn chúng, muốn ức hiếp cậu sao? Tại sao lũ đàn ông ai cũng giống nhau cả vậy.
Nghĩ đến đó cậu mệt mỏi không dãy dụa nữa. Đôi mắt to tròn của cậu đã bắt đầu được bọc bởi màng nước, nước mắt cậu tuôn trào, không ngừng chảy ra.
Anh thấy cậu như vậy. Ngạc nhiên. Hối hận. Giật mình vội dừng lại, lấy tay lau đi nước mắt cho cậu
- Em sao thế? Sao lại khóc rồi?
- Anh ... Anh không thương tôi ... Anh cũng giống như bọn chúng đều muốn ức hiếp tôi huhuhu. Tôi ghét anh
- Không! Anh rất thương em mà. Em đừng có đánh đồng tôi với bọn chúng chứ. Đầu óc của em là để chứa cái gì vậy? *tức giận*
- Oaaaa. Anh dám mắng tôi nữa, vậy mà anh dám thề non hẹn biển nói rằng anh thương tôi ahuhuhu
- Ngốc! Anh không thương em thì thương ai. Người ta ai cũng có đêm tân hôn, thì em cũng phải cho anh có với chứ! Anh đâu có đáng bị thiệt thòi.
- Phạt anh! Cho anh nghỉ luôn. Tôi mệt lắm rồi, tôi muốn đi ngủ
- Haizz ~ vậy em ngủ đi. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé
- Á. Anh làm cái trò gì thế? Bỏ tay anh ra, ai cho anh sờ vào chỗ đó? Không được đút tay vào ááááá
- Thì em ngủ là việc của em, anh làm gì làm việc của anh. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai làm việc người đó hêhêhê .
- Đồ xấu xa kia!!! Bỏ tay anh ra ngay!!!
- Không bỏ đâu chỗ của em ướt hết rồi này. Nếu anh bỏ ra lúc này, lỡ em bức quá đập đầu vào gối chết thì sao, tự nhiên anh lại mất vợ, anh chẳng dại.
- Áááá Anh ... Anh ... Ừm ... Ừm
- Để anh bù đắp cho em, và cho anh xóa hết dấu vết của bọn chúng nhé!
- Tôi không cần, anh còn dã man hơn bọn chúng.
- Nhưng là anh cần! Cho dù đêm qua anh đã xóa hết rồi
- Anh... Anh ... Đêm qua tôi bị như thế mà anh vẫn còn tâm trạng ABC sao?
- Chỉ cần ở bên em lúc nào anh cũng muốn em hết.
- Tên sắc lang này, tránh xa tôi ra. Không cho anh sờ vào người tôi, bỏ ra áááá
- Hình như em thích anh sử dụng bạo lực thì phải?
- Huhuhu không ... không
- Vậy thì ngoan, để cho anh còn động phòng nào. Phần thưởng của anh!
- Chẳng phải đêm qua anh đã động phòng rồi đấy thôi?
- Có ai động phòng một mình không?
- Anh, anh là đồ &#+*:82(:#2+:@&$8-(@-$-((#& ... Ừm .. ừm áá
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro