Chap 17 : Tin tưởng
Sau bao ngày làm việc vất vả, cuối cùng ngày cưới cũng tới. Cậu ngồi thẫn thờ trong phòng
/Chung Quốc/ chẳng lẽ mình thực sự phải lấy anh ta sao? Mình không muốn như vậy đâu. Suốt một tháng nay anh ta luôn dịu dàng, ân cần ở bên mình? Hahaha muốn lừa ta sao, ta thừa biết ngươi độc ác xấu xa đến thế nào rồi, ngươi tưởng rằng chỉ một chút ân cần dịu dàng là ta tin ngươi sao? Nực cười
Ta biết ngươi muốn lừa ta, dụ dỗ ta lấy ngươi. Rồi sau đó mới hành hạ ta chứ gì. Ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu
Nghĩ đến số kiếp sau này của mình. Cậu quyết định tìm đồ trốn chạy thoát khỏi cuộc hôn nhân, bề ngoài thì hạnh phúc, bên trong như địa ngục này.
Lần này cô chỉ lấy một ít vật dụng cá nhân, còn tiền cô mang đi hết. Lúc này mà đi bằng cửa chính mà ba mẹ đang ở dưới nhà, chắc chắn sẽ bị tóm. Cho lên cậu quyết định ra ban công phòng mình leo xuống.
Phòng cậu là tầng hai, nhìn xuống đất cũng không cao lắm. Bỗng nhiên cậu nhớ tới, trong phim người ta vẫn lấy cái gì đó làm dây, rồi leo xuống chạy trốn.
Thế là cậu cũng chạy vào trong phòng. Lấy chăn, ga, rèm mành buộc chúng lại với nhau. Rồi cậu mang cái dây mà cậu vừa tự tạo ra, thả xuống dưới. Cũng may cái dây đó vừa chạm đất. Cậu hí hửng buộc đầu dây vào thành ban công, sau đó men theo đó mà trườn xuống .
Vừa chạm xuống đất cô đã cười toáng lên, vô cùng mừng rỡ .
- Hahaha cuối cùng mình cũng được tự do rồi
Đang chìm đắm trong hạnh phúc của mình, bỗng nhiên cậu nghe thấy một giọng nói rất nhỏ bên tai, rồi sau đó cùng với tai của cậu bị cắn khá đau là một vòng tay ôm cậu rất chặt từ phía sau.
- Em đang làm gì ở đây thế?
Nghe thấy giọng nói này cô như hết hồn.
/Chung Quốc/ Sao anh ta lại ở đây chứ? *nhăn nhó* Làm ảnh hưởng việc chạy trốn của mình! Phải làm sao bây giờ?
- Ở trong phòng chán quá nên em chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút thôi mà *nghiến răng nghiến lợi, gỡ đẩy vòng tay đang ôm cậu của anh ra*
- Vậy sao?
- Anh bỏ tay ra đi, anh ôm em chặt quá, em đau! Bỏ ra đi mà!
- *anh lại thì thì thầm thầm vào tai cô* Sao muốn bỏ trốn?
- Không không! Em có muốn bỏ trốn đâu! Đó là em muốn bắt trước mấy cô trong phim. Xem cảm giác leo từ ban công xuống sẽ như thế nào?
- Vậy sao? Thế có thấy thích không?
- Cũng hơi sợ một chút
- Em mang hết đồ trong phòng ra nghịch chúng hỏng hết rồi đó!
- À ừ. Bây giờ anh có thể thả em ra được chưa. Em muốn đi ngủ, mai cò phải dậy sớm chuẩn bị đám cưới nữa. Anh cũng về nghỉ ngơi đi
- Được
Anh thả cậu ra rồi mỉm cười quay lưng bước đi. Cậu nhìn thấy anh quay lưng cũng giả bộ đi vào. Nhưng thật ra đến một góc khuất cậu liền trốn luôn vào đó, rình mò xem anh về hẳn chưa.
Còn thực hiện kế hoạch trốn chạy của mình nữa chứ. Thấy bóng xe anh đã chạy mất dạng, cậu mới hí hửng ló đầu ra, tiếp tục công việc chạy trốn còn dang dở.
____Đang hí hửng chạy trốn ra khỏi cổng bắt taxi____
Cậu mừng lắm, cuối cùng cậu cũng trốn thoát được anh ta. Đợi một lát thì có một chiếc taxi đi tới. Cậu vui vẻ chui luôn vào trong. Mà anh lái xe này cũng chẳng thèm hỏi cô đi đâu. Cứ một mạch lái xe vun vút trên con đường mà cậu cảm thấy ngày càng xa lạ.
Nhưng cậu không quan tâm! Anh ta muốn đưa cậu đi đâu thì đi, miễn là đưa cậu đi càng xa càng tốt cái tên chồng đáng sợ kia là được.
Một lúc sau, chiếc xe cũng dừng trước một căn biệt thự vô cùng sang trọng. Cậu càng ngạc nhiên hơn, không hiểu tại sao cánh cổng lại đột nhiên mở ra cho chiếc taxi đó đi vào.
Sau khi xe vào bên trong, nhìn cánh cổng từ từ đóng lại, lúc này đây cậy mới bắt đầu thấy sợ. Chẳng lẽ đây là cuộc bắt cóc tống tiền? Hay hắn ta là kẻ thù của tên chồng cậu?
Hắn ta không hại được tên chồng cậu nên chuyển sang bắt giết cậu cho bớt giận. Vì trời tối khiến cậu không thể nhìn rõ mặt hắn ta, điều đó càng làm cậu sợ hãi hơn .
- Thật ra anh là ai? Tôi với anh không thù không oán, mau thả tôi ra!
- Vào trong nhà người ta rồi mà mới biết mình bị bắt cóc à cưng! Sao đầu óc chậm tiến thế?
- Anh mau dừng xe lại, thả tôi ra
- Nếu tôi không thả thì sao?
- Thì chồng tôi sẽ giết anh đấy. Mau thả tôi ra. Anh có thù có oán gì với chồng tôi, thì đi mà tìm hắn ta mà tính sổ. Sao lại tìm tôi hả?
- *nghiến răng* đến nơi rồi, cậu mau xuống đi.
- Xem tôi xử lý cậu như thế nào. Cho dù ngày mai có làm đám cưới, nhưng lúc này tôi không xử phạt cậu, tôi không làm người
- Thật ra anh là ai? Tôi xin anh đấy, mau thả tôi ra đi ra mà
- Đã nhìn rõ là ai chưa?
- Hả? Sao lại là anh.
Em vẫn chuưa tin tưởng tôi sao? Một tháng qua là vẫn chưa đủ sao?
Sức chịu đựng của con người có giới hạn! Em muốn tôi phải làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro