6 . Xoá
*Lãnh địa Phi Ưng, hầm thí nghiệm:
Cậu đang trong tình trạng hôn mê, nằm trên bàn nghiên cứu, tay chân bị khóa chặt bởi những chiếc còng bằng sắt kiên định. Trên đầu gắn chiếc vòng được nối với rất nhiều dây điện. Bên cạnh màn hình cảm ứng là vị giáo sư già với gương mặt nhiều nếp nhăn cùng mái tóc trắng xóa. Ông ta đang điều chỉnh, theo dõi gì đó rất tập trung.
Cách đó một lớp kính, Thế Khanh đang ngồi vắt vẻo trên ghế, tay hắn cầm ly rượu vang đắt tiền, trên môi ngậm điếu xì gà thượng hạng. Hắn ta chăm chú dõi theo từng nhất cử nhất động của vị giáo sư và nó thông qua hàng chục cái màn hình vi tính. Sau lưng là Rose và Phoenix - hai trong số những sát thủ thân cận xuất sắc.
Vị giáo sư ngẫm nghĩ gì đó khiến những nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau. Sau đó, ông ta tiến đến trước màn hình:
- Bang Chủ, tôi nghĩ Ngài cần suy nghĩ lại.
- Tôi chờ đợi nãy giờ không phải để nghe câu này. - Thế Khanh lạnh giọng.
Vị giáo sư khẽ thở dài, ông chậm rãi quay lại nhìn cậu, sau đó nói tiếp:
- Cậu nhỏ đó sở hữu số nơron thần kinh đặc biệt, chắc chắn sau này sẽ trở thành một thiên tài.
- Tôi biết điều đó.
- Nhưng việc tẩy não đối với một đứa trẻ là quá nguy hiểm. Tôi e là...
- Thế ông muốn nó trả thù tôi? Vì biết nó sở hữu bộ óc hoàn hảo nên tôi mới quyết định giữ mạng nó lại, giờ ông lại bảo là không được? - Thế Khanh nóng nảy đưa tay nới lỏng cà vạt.
- Tỷ lệ thành công chỉ khoảng 20%, nếu thất bại thì thằng bé sẽ mất mạng. Đây là một việc liều lĩnh.
- Nó chết hay không tôi không quan tâm. Giờ mạng của nó hay mạng của gia đình ông quan trọng hơn ông tự quyết định vậy. - Thế Khanh đứng dậy quay lưng về phía ông.
Biết mình đã không còn lựa chọn nào khác, giáo sư lầm lũi quay trở lại bàn làm việc. Ông bất lực liếc nhìn cậu bé đáng thương lần cuối, sau đó bắt đầu kích hoạt thiết bị. Ông ấn một cái nút màu đỏ trong vô số những chiếc nút nằm trên bàn. Lập tức có một luồn điện được đưa đến chiếc vòng nó đang đeo trên đầu. Như con cá bị bắt lên bờ, cơ thể cậu co giật mạnh, mái tóc nâu bết lại vì mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đầy kích động. Tay chân cậu va đập liên tục vào chiếc bàn nghiên cứu tạo ra vô số âm thanh chói tai. Vị giáo sư không dám nhìn, chỉ biết nhắm nghiền mắt. Gương mặt đó nhanh chóng bị nhem nhuốc bởi mồ hôi và nước mắt. Những ký ức trong cậu đang bị xóa đi, hình ảnh của ba Khải mẹ Mei dần trở nên trắng xóa. Còn lại từng chút, từng chút một.... và rồi không còn gì. Cậu ngừng co giật, lại tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro