32.Wittelsbach Graff?
Nửa năm sau:
Trong vòng sáu tháng vừa qua, hơn 200 món cổ vật cũng như bảo vật đã bị đánh cắp một cách hoàn hảo, nhiều hệ thống bảo an của các công ty lớn đã bị đánh sập và thông tin mật của họ được đem ra để trao đổi bằng tiền. Hàng loạt vụ giết người theo đơn đặt hàng diễn ra cực kì sạch sẽ, hàng trăm bang hội lớn nhỏ trên thế giới bị xóa sổ vĩnh viễn và cái tên JungKook chính là thứ mà người ta sợ nhất khi nhắc đến.
Rose và Phoenix đặt lên bàn hai chiếc vali lớn, Thế Khanh môi ngậm điếu xì gà, nhanh tay mở chúng ta. Bên trong đó đầy tiền. Con số lên đến hàng tỷ đô chứ không ít. Đôi mắt tinh ranh của tên cáo già sáng lên, quả thực đây chính là những thứ mà ông ta muốn. Dù là nửa năm nay chỉ gặp được cậu khoảng hai lần qua vi tính nhưng cách làm việc hiệu quả của cậu khiến ông ta rất hài lòng.
- Mau gửi bốn đơn đặt hàng vừa nhận được vào máy tính của Chung Quốc .
- Vâng thưa ông chủ! – Rose và Phoenix rời đi.
………………………………………
“Tít Tít”
Màn hình hiển thị bốn file được gửi đến từ máy tính của Rose. Cậu liếc nhìn một cái, có vẻ không quan tâm, nuốt viên thuốc đang cầm tên tay vào miệng rồi tu một hơi nước.
Trên bàn, hộp thuốc nhỏ có ghi thành phần thuốc bao gồm: Acid Floic, Jod, Vitamin B, C, E, D3…
Là thuốc dưỡng thai.
Bụng của cậu chỉ lớn bằng một nửa các bà bầu bình thường, sau chiếc áo sơ mi rộng hầu như không thể thấy được gì. Cậu có vẻ không hề tăng cân, cả cơ thể vẫn rất nhanh nhẹn, khoan thai. Phải chăng do cậu vận động nhiều nên cơ thể không có mỡ thừa, lại là con đầu lòng nên bụng không hề quá to hoặc do… cậu là JungKook.
Vậy thì càng tiện! Cậu vẫn có thể ra ngoài làm sát thủ, làm vừa lòng tên Thế Khanh. Dùng số tiền đó bịt miệng hắn ta lại, kéo dài thời gian chờ ngày đứa nhỏ ra đời.
Lí do cậu chịu quay về Phi Ưng đúng là sâu xa. Một mặt không muốn bọn anh gặp nguy hiểm, một mặt áp dụng chân lí “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”. Chỉ cần đứa nhỏ được sinh ra, cậu sẽ tính hết một lần với tên Thế Khanh khốn kiếp, kẻ đã hại chết ba mẹ cậu. Đành cho ông ta hưởng thụ thêm vài tháng nữa vậy.
Cậu tắt máy tính, chậm rãi tiến lại ngồi xuống giường. Cậu đã quen với cảm giác mang bầu, dù cơ thể có hơi nặng nề một chút nhưng có đứa con trong bụng sát cánh bên cậu lúc làm việc cũng vui lắm chứ. Thằng nhóc rất ngoan, không hay đạp phá lung tung. Trong nửa năm qua việc mang bầu không hề đem đến bất cứ sự bất tiện nào. Cứ như pa con cùng hợp tác vậy.
Chuyện! Cậu là JungKook mà. Có vấn đề gì mà cậu không giải quyết được. Chỉ là cậu nhớ ba của đứa nhỏ. Mỗi lần như vậy, cậu không biết làm gì ngoài khóc. Có lẽ trong ngần đó thời gian, anh đã quên mất cân rồi chăng?
- Tội nghiệp con quá, papa xin lỗi!
Cậu nhẹ nhàng nói, đưa tay sờ lên bụng. Đứa nhỏ đạp nhẹ mấy cái như thể đang an ủi papa mình, điều đó làm cậu bật cười trong nước mắt. Ít ra vài tháng sau, nếu cậu trả thù thất bại thì cậu vẫn có thể để lại “cái gì đó” cho anh. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
……………………………………….
9:00 am Bến cảng New York
Cả khu vực bị phong tỏa gắt gao bởi lực lượng bảo an của thành phố. Ngoài cảnh sát, phóng viên còn có rất đông người bu xung quanh hiện trường.
Một công nhân đã báo án, sáng nay khi anh ta đến bến cảng làm việc đã phát hiện ra chiếc bao tải đựng bộ hài cốt. Dĩ nhiên chỉ vài phút sau đó, lực lượng cảnh sát cùng đội ngũ nhân viên pháp chứng và pháp y đã đến nơi. Bộ hài cốt được lắp ráp hoàn chỉnh, đặt lên một miếng cao su đang trải trên đất. Bên cạnh là chiếc bao tải đã đựng hài cốt cùng một vài thứ linh tinh được tìm thấy bên trong nó.
Trong số những nhân viên đang thi hành nhiệm vụ, nổi bật nhất là chàng trai trẻ đang ngồi xổm cạnh bộ hài cốt. Người đó mặc vest đen, mang găng tay. Chàng trai này có màu tóc nâu cùng làn da trắng, gương mặt anh tuấn tỏ vẻ nghiêm túc đến cao độ. Đôi mắt đen láy có ánh nhìn như xoáy sâu vào từng sự vật. Gương mặt dù không hề bày tỏ cảm xúc nhưng đầu óc linh hoạt đang không ngừng sắp xếp mọi thứ thông tin thu thập được từ hiện trường.
Chỉ với vài phút quan sát, người này đã nhanh chóng có thể đưa ra đánh giá sơ bộ:
- Hộp sọ của nạn nhân tròn và bằng, gò má hơi nhô, hốc mắt tròn, sống mũi khá thấp, hai bên lại hơi thẳng… Có lẽ là người Châu Á. Nạn nhân đã mọc đủ răng, có thể tuổi của người này nằm trong khoảng từ hai mươi đến ba mươi.
Chàng trai chậm rãi đứng lên, dùng đôi mắt sâu quét qua một lượt, đôi chân chậm rãi di chuyển, ngừng lại ở chỗ phần thân dưới của nạn nhân.
- Xương chậu hơi rộng, có lẽ là phụ nữ.
Các nhân viên khác nhanh tay ghi chép lại phần đánh giá sơ bộ của chàng trai trẻ kia, đồng thời chụp rất nhiều ảnh. Xem ra lời nói của người này rất có giá trị đối với công tác điều tra của cảnh sát. Tuy nhiên, với độ tuổi còn trẻ như vậy thì không thể là một viên cảnh sát được. Vậy người này là ai?
Một người đàn ông da đen, tuổi trung niên mặc áo khoác dài, được những người khác gọi là Sếp tiến đến gần chàng trai. Ông ta trầm mặc:
- Cậu thấy vụ này thế nào, V Hunter?
Dáng vẻ cao lớn quay lại, gương mặt hắn chính thức được cận cảnh. Vẫn tóc nâu lãng tử, vẫn đẹp trai thu hút nhưng sắc thái biểu cảm không còn một nét trẻ con nào cả. Anh đút tay vào túi quần, phong thái nghiêm túc.
- Theo mức độ phân hủy của bề ngoài cho thấy nạn nhân đã chết từ bốn đến năm năm. Có lẽ không thể điều tra thân thế và quan hệ xã hội. Tôi nghĩ nên đem xương đến phòng pháp chứng, may ra có thể lấy được ADN trong tủy xương. Muốn phá vụ này cần phải kiên nhẫn. – gương mặt lãnh đạm, chững chạc đến mức khó tin, anh đã thực sự thay đổi.
Sếp David kéo một hơi xì gà, ông gật đầu:
- Tôi hiểu rồi.
Gương mặt anh như được đúc bằng tượng sáp, nghiêm túc đến ngỡ ngàng. Sự chững chạc đó quả thực rất nam tính, cuốn hút.
“Kíítt”
Một chiếc xe thắng lại, kính xe từ từ hạ xuống, người phụ nữ xinh đẹp ấy không hề xa lạ. Sếp David ngẩn người, vội kéo một hơi thuốc:
- “Người yêu” của cậu lại đến đón à? Ghen tị thật!
Anh nhìn theo hướng đó, nhận ra ngay chiếc xe của Gia Mẫn, nở nụ cười nhẹ như không:
- Ghen tị không? Tôi nhường Sếp nhé?
- Thôi! Cho tôi xin. – ông cười lớn.
Tại Hưởng khẩn trương hoàn thành mấy dòng báo cáo cuối cùng rồi giao cho Sếp. Chậm rãi tiến đến chỗ cục cưng đang đợi.
- Sao hả? Nhớ anh đến mức phải lái xe đến tận đây à?
Anh đứng tựa vào cửa xe, cái gương mặt không nghiêm túc hiện ra cùng chất giọng tán tỉnh phát ghét.
- Đi ăn trưa đi… Rồi cùng nhau về nhé!
Anh nhún vai, cúi xuống hôn lên môi Gia Mẫn một cái đầy tình cảm rồi lập tức lên xe rời đi cùng mẹ. Tình cảm mẹ con nhà này lãng mạn phết.
Cuối cùng đã về đến nhà sau cả ngày làm việc mệt mỏi. Vừa mở cửa phòng, anh liền vất ngay cái áo vest sang một bên, đi đến ngồi vào chỗ bàn làm việc. Trên bàn đầy ắp hồ sơ, tư liệu, tất cả những vụ trộm cướp, ám sát do JungKook làm trong nửa năm qua. Không thể tin được lần nào anh cũng bị đứt manh mối giữa chừng. Và dĩ nhiên là không thể chạm mặt cậu.
Anh ngả đầu ra sau ghế, đối diện với trần nhà. Một cách bình thản nhất nhắm mắt lại.
Nhớ cậu?
Còn chứ!
Anh thậm chí còn rất yêu cậu. Nhưng mà hoàn cảnh vô tình đẩy cả hai ra xa, biết làm thế nào bây giờ. Níu kéo là một việc ngu xuẩn, anh thừa nhận thức được điều đó nên sẽ không bao giờ làm vậy. Thôi thì có duyên gặp lại, còn nợ ắt còn yêu nhau.
……………………………………
* Lãnh địa Phi Ưng:
- Còn một tuần nữa là đến buổi tiệc đó, buổi tiệc của viên kim cương Wittelsbach Graff 80 triệu đô.
Rik đút tay vào túi quần, đứng quay ra cửa kính, đôi mắt anh ta nhìn xa xăm:
- Kế hoạch cũng nên bắt đầu rồi chứ nhỉ?
- Đúng! Phải để Kim Tại Hưởng lọt vào cái bẫy công phu hoàn hảo mà ta đã mất gần nửa năm trời để chuẩn bị. – Thế Khanh phả ra không trung một làn khói trắng mờ ảo.
- Xem ra vụ này chúng ta nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Chỉ cần dùng Chung Quốc làm mồi nhử, thằng nhóc đó sẽ dẫn xác đến ngay. Mà nếu đã đặt chân đến đó thì chỉ có con đường chết.
- Hahaha…
Thế Khanh cười lớn, có vẻ rất phấn khởi. Ông ta vui mừng cũng phải, sắp nhổ được cái gai trong mắt mà.
………………………………..
- Buổi triễn lãm viên kim cương Wittelsbach Graff? – anh lật sang một trang hồ sơ mới - Nhà trường có gửi giấy mời cho tôi nhưng thực sự mà nói tôi không có hứng thú. – Anh vừa coi hồ sơ vừa bước đi gấp gáp, có vẻ không quan tâm đến bữa tiệc kia thật.
Bên cạnh là Sếp David đang cầm cái tẩu thuốc kéo liên tục mấy hơi:
- Có nguồn tin mật cho rằng JungKook sẽ đến lấy viên kim cương Wittelsbach Graff. Chẳng phải cậu theo vụ của JungKook gần nửa năm trời rồi à? Không muốn đi bắt cậu ta sao?
Anh lập tức đứng khựng lại, gương mặt trơ ra một lúc. JungKook? Là cậu?
Sếp David mặc kệ gương mặt đang nghệch ra của anh, ông nói tiếp:
- Buổi tiệc này được một nhà tài phiệt người Anh tổ chức nhằm tìm ra các nhân tài tham gia vào một công trình nghiên cứu lớn. Cậu được tổ chức tại New York và khách mời toàn là người trẻ, các sinh viên xuất sắc ở các trường đại học lớn. Dĩ nhiên trong đó có cậu, cậu là một thiên tài mà. – ông hất hàm cười.
Gương mặt anh đanh lại, rất tập trung, rõ ràng là đang suy nghĩ. Chỉ cần là cơ hội được gặp cậu, anh dĩ nhiên sẽ không bỏ qua. Mọi thứ quả thực đều nằm trong tính toán của Thế Khanh và Rik. Đúng là chỉ cần nghe đến cậu, Tại Hưởng sẽ nhận lời không hề do dự. Buổi tiệc thực ra chỉ là trá hình, phía sau còn có cả một kế hoạch hoàn hảo.
Cậu ngồi xem gì đó rất tập trung trên laptop. Đôi mắt nâu nheo lại đã rất lâu không chớp. Cậu đã vô tình nhìn thấy gì đó trên các diễn đàn.
“Viên kim cương Wittelsbach Graff đã thu hút sự chú ý của siêu trộm JungKook”
“Lần này JungKook đã gửi hẳn một lá thư đến nhà chức trách, style làm việc của siêu trộm thay đổi rồi sao?”
“Không thể tin được! JungKook làm vậy chẳng khác nào đang thách thức cảnh sát quốc tế”
“Rồi JungKook cũng sẽ thắng vụ này thôi… Như bao vụ trước.”
Cậu đan hai tay vào nhau, gương mặt chăm chú suy nghĩ. Cậu gửi lá thư đó đi lúc nào sao bản thân không nhớ vậy?
Viên kim cương Wittelsbach Graff? Rõ ràng không hề được đề cập đến trong các nhiệm vụ gần đây. Lẽ nào lại có người mạo danh nó?
Không thể nào! Với danh tiếng của cậu hiện giờ, chẳng có tên ngu xuẩn nào dám làm điều điên khùng ấy cả.
Hình như có cái gì đó... Bình tĩnh lại và suy nghĩ kĩ xem nào!
Địa điểm tổ chức buổi tiệc là ở Mỹ… New York… V… V Hunter!
Đúng rồi! Chắc chắn vụ lần này có liên quan đến V Hunter. Cậu không bao giờ gửi thư trước khi hành động, trừ phi là có kẻ nào đó không phải cậu đã cố ý làm vậy. Mục đích là thu hút sự chú ý của V Hunter. Nhưng mà để làm gì?
Cậu lại gõ lạch cạch gì đó, cậu muốn điều tra về người tổ chức buổi tiệc. Trong đầu cậu đã có sẵn đáp án, nhưng cậu vẫn muốn đích thân xác minh. Nếu để cậu chứng thực được ông ta muốn gây bất lợi cho Tại Hưởng thì ngày tận thế của cái lãnh địa này đến thật rồi!
…………………………………………
7:00 pm New York
- Được rồi mà Sếp! Tôi đã nghe những câu này hơn một trăm lần rồi. Sếp muốn tôi thuộc lòng sao? Haiz không nói với Sếp nữa! – abh cúp máy.
Chiếc Buggati Veyron màu đen sang trọng dừng lại trước một tòa nhà lớn, nơi đang diễn ra buổi triển lãm. Chỗ cửa ra vào trải hẳn thảm đỏ, kéo dài đến tận bên trong. Cánh phóng viên đông như kiến, không ngừng chụp ảnh. Do sở hữu ngoại hình tuấn mĩ, bắt mắt, anh dĩ nhiên sẽ là tâm điểm chú ý của đám đông. Tuy vậy, trong mắt mọi người, anh chỉ là một học sinh xuất sắc của một trường thiên tài, không ai trong số họ biết được người trước mặt mình chính là V Hunter. Anh không quan tâm cánh phóng viên, bước xuống xe liền đi vào bên trong. Chỗ đại sảnh là nơi kí tên vào danh sách khách mời, hình ảnh của anh lập tức bị thu lại và truyền đến một phòng khác thông qua camera.
“Tốt lắm! Nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay đã đến!”
Tiến sâu vào bên trong hội trường, đưa tay đẩy cánh cửa lớn, anh bỗng sựng lại. Sự đông đúc náo nhiệt nơi đây làm tim anh đập mạnh. Đôi mắt tinh anh quét qua một lượt các thứ, cảm giác rất căng thẳng.
Căng thẳng vì trong số hàng trăm con người kia…
Biết đâu sẽ có một người con trai anh quen!
………………………………….
*Tại một nơi khác:
- Thôi mà! Tớ sẽ về… Tớ không đi đâu… Tớ không muốn vào đó…
- Cậu điên quá Ari ạ! Váy dạ hội cũng đã mặc rồi, nơi tổ chức buổi tiệc cũng đã đến rồi. Cậu hối hận hả? Muộn rồi!
Vân Ly lôi Ari xềnh xệch trên hành lang, họ vừa bước ra từ phòng nghỉ dành cho các khách mời nữ. Một tay Ari cầm váy, tay còn lại bị Vân Ly kéo đi, trông cô nàng khổ sở phát tội. Nhưng trong bộ váy dài màu tím ấy, Ari quả thực rất xinh đẹp. Vân Ly diện hẳn cả một bộ váy cúp ngực màu trắng, mái tóc bạch kim uốn xoăn nhẹ. Cô là sinh viên xuất sắc nhất của một trường đại học y danh tiếng. Vì người xuất sắc nhì trường không thể tới nên Ari đã bị lôi đến đây làm thế thân. Cả hai cùng tiến vào hội trường, nơi đông đúc những con người quý phái sang trọng. Những cô cậu này nếu không phải là con nhà giàu thì cũng là những tiến sĩ, giáo sư trong tương lai.
- Lady and Gentlemen!
Tiếng chào lớn vang lên, đèn sân khấu vụt sáng thu hút hết thảy các sự chú ý.
- Oa!
- Xem kìa… Là Wittelsbach Graff.
- Đẹp quá!
Một người đàn ông ngoài bốn mươi xuất hiện bên cạnh chiếc bệ cẩm thạch có chứa viên kim cương trị giá 80 triệu đô. Người chủ trì buổi tiệc này bắt đầu màn giới thiệu và kết thúc là tiếng vỗ tay náo nhiệt của cả hội trường.
- Sau đây, tôi xin mời Mr Drake, nhà tài phiệt đã tổ chức buổi triễn lãm này phát biểu đôi lời.
Lại một tràng pháo tay đón chào, người đàn ông mập mạp cao lớn nhưng sang trọng từng bước một bước lên sân khấu. Ông ta ngoài năm mươi, tóc và râu đều trắng, là người châu Âu chính gốc.
- Rất cám ơn các bạn trẻ thiên tài đã có mặt tại buổi tiệc hôm nay! Tôi là Drake, người đã đứng ra tổ chức buổi tiệc này với mong muốn tìm người tài giúp sức…
“Diễn cũng được đấy, Phoenix!” – một nụ cười chế giễu nhếch lên, đôi chân dài trong bộ quần áo phục vụ rất quen thuộc nép trong góc âm thầm quan sát. Quả không ngoài những gì nó dự đoán, trong hội trường đều là tay chân của Phi Ưng, Thế Khanh đã tổ chức buổi tiệc này. Ông ta đúng thật là rất xảo quyệt. Buổi tiệc hôm nay đúng là đã vào thì không thể ra. V Hunter đang gặp nguy hiểm.
Đôi mắt cậu thận trọng quan sát dàn khách mời đông đúc, tìm ai thì chúng ta cũng thừa biết. Nhưng giữa hàng trăm người như vậy thì làm sao để có thể tìm thấy một người đây?
“Phụt”
Đèn phòng tự động tắt. Tiếng xôn xao bắt đầu vang lên khắp nơi:
- Á… Có chuyện gì vậy?
- Mất điện rồi!
- Ai đó làm ơn đi xem lại hệ thống điện đi.
“Phụt”
Đèn phòng sáng trở lại, tuy nhiên viên kim cương đã không còn ở ngay vị trí cũ nữa, nó đã bốc hơi.
- Có kẻ nào đó đã lấy mất viên kim cương của tôi rồi!!! – Mr Drake hét lên.
Tại Hưởng rời khỏi vị trí đuổi theo, anh biết tên MC đã cưỡm mất món hàng quý giá đó. Một kẻ trộm không lành nghề chăng? Sao lại có thể ra tay một cách ngu xuẩn như vậy được?
May mắn! Cậu đã nhìn thấy anh. Không cần nói nhiều, đôi chân ấy lập tức đuổi theo và bằng mọi giá sẽ giúp anh rời khỏi nơi này an toàn. Nhìn thấy anh bước gấp gáp như vậy, cậu biết anh đang đuổi theo kẻ trộm đồng nghĩa với việc hắn đã mắc bẫy của Thế Khanh. Nguy! Phải mau lên kẻo không kịp.
“Rầm”
Cậu đâm sầm vào một người, xém ngã ra đất. Định bỏ đi ngay nhưng có ai đó đã níu tay cậu lại:
- Chung Quốc!
Vân Ly cất tiếng gọi trong khi đôi mắt của cậu chỉ biết nhìn anh đang đi xa dần. Chết tiệt! Nếu không đuổi kịp anh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Chung Quốc đúng không? Cậu làm gì ở đây vậy? Thời gian qua cậu đã đi đâu?
- Không muốn chết thì bỏ tay tôi ra… – Thái độ cậu như muốn giết người đến nơi, Vân Ly đơ mặt đứng như trời trồng.
Cô nhanh nhẹn lấy trong túi xách danh thiếp của mình nhét vào tay cậu:
- Hãy gọi cho tôi khi cậu rảnh, tôi có việc cần nói!
Cậu hất tay cô một cách mạnh bạo, lập tức bước nhanh rời đi. Trong lúc sốt ruột thì ai cũng sẽ hành xử như vậy. Cậu liếc mắt nhìn sơ qua tờ danh thiếp, sau đó vứt đi khi vừa rẽ sang một lối khác cho rảnh tay. Vừa mới đây mà anh đã đi đâu rồi không biết.
Vân Ly ngẩn người đứng nhìn theo cho đến khi tiếng bước chân của cậu biến mất hoàn toàn.
*Sân thượng:
Anh mở toang cánh cửa đang khép hờ, một thân một mình thận trọng tiến về phía trước. Tòa nhà cao hơn hai mươi tầng thôi, cũng không đến nỗi nào, nhưng cũng không đùa được đâu. Tại Hưởng ngừng bước, nhìn xung quanh.
“Cạch”
- Đuổi đến tận đây thật sao?
Cánh cửa duy nhất dẫn xuống bên dưới bị khóa lại, tên MC kia xuất hiện ngay sau lưng anh, trên môi là nụ cười gian xảo sặc mùi nguy hiểm. Trái ngược với gã, anh chỉ nhếch môi bình thản:
- Tôi muốn bắt trộm nên mới đuổi đến.
- Viên kim cương đó là giả thôi, nhóc con!
“Xoạt”
Rik gỡ bỏ lớp mặt nạ trước gương mặt thoáng ngỡ ngàng của Tại Hưởng. Anh đang dần nhận ra vấn đề, người của Phi Ưng xuất hiện thì chắc chắn có biến. Hoặc là đổ máu, hoặc là mất mạng.
- Sao? V Hunter! Mày muốn chết theo kiểu gì? Bị hành hạ cho đến chết, bị ném xuống lầu… hay là xơi kẹo chì mà chết?
“Cạch”
Họng súng đen ngòm, lạnh ngắt chĩa thẳng vào đầu. Tuy nhiên, hắn lại không hề có một tí biểu cảm nào, chỉ nhẹ nhàng đút tay vào túi quần:
- Giết tôi đi! Anh nghĩ Chung Quốc sẽ tha cho anh?
Vừa nghe nhắc đến cậu, Rik lập tức nổi giận:
- Mầy nói gì? Mầy nghĩ nhắc đến cậu ấy thì tao không dám sao?
Anh cười bình thản:
- Một lũ lật lọng! Tôi thừa đoán được các người dùng tôi ép cậu ấy quay về, giờ lại không giữ lời hứa với cậu ấy. Chung Quốc sao lại bị đối xử như vậy?
Trong lòng anh đúng là bực tức, căm phẫn lũ người không biết giữ chữ tín này. Trong nửa năm qua, cậu đúng là đã hy sinh vô ích. Nhưng tình hình trước mắt đang nguy hiểm. Anh phải làm gì đây?
- Mầy lấy tư cách gì lên tiếng hả? Chúng tao làm việc phải hỏi ý mầy sao? Ai bảo Chung Quốc vì yêu mầy quá mà đâm ra ngây thơ.
- Chung Quốc!
Nghe anh gọi, Rik vội quay ra sau lưng, anh ta quên mất là cửa đã khóa.
“Bốp”
Anh đá văng cây súng Rik đang cầm trên tay, cả hai lao vào đấu tay đôi. Với khả năng của anh thì dĩ nhiên sẽ không thua Rik, những cú đá mạnh mẽ, những nắm đấm như sắt thép.
Hai người đàn ông đấu với nhau có khác…
Cả hai càng đánh càng mạnh, di chuyển đến gần bên lan can khi nào không hay. Anh tung một cú đấm vào ngực làm Rik bị hất mạnh ra phía sau, xém mất đà ngã xuống dưới nhưng may thay, Tại Hưởng đã nhanh chóng kéo anh ta lại. Chẳng những không biết ơn, Rik còn lợi dụng cơ hội đá mạnh vào bụng, tung thêm vài cú đấm vào ngực làm Tại Hưởng văng xa đến mấy thước, máu miệng ứa cả ra ngoài.
- A… - Tại Hưởng rên khẽ một tiếng, đưa tay ôm ngực.
Rik nhanh nhặt lấy khẩu súng, chĩa vào anh đang nằm trên đất. Anh ta cũng bị trầy xước một ít ngay trên khóe miệng và gò má.
- Tao không có thời gian chơi với mầy nữa…
Tại Hưởng đau đớn nhắm mắt coi như chịu trận, hơi thở khó nhọc. Tên Rik đã ra đòn hiểm, nếu không thì sẽ không đau như thế này.
“Đoàng… Keng”
Viên đạn Rik vừa hắn ra bỗng xẹt lên một tia lửa, nó đã biến mất thay vì trúng vào anh. Rik ngay lập tức nhìn xung quanh, có khẩu súng bắn tỉa nào đó đang ở gần đây. Anh ta ngay lập tức kéo anh dậy, kề súng vào đầu rồi gằn giọng:
- Mầy có đồng bọn đúng không?
Tại Hưởng đang bị thương nặng, lắc đầu:
- Kh..ông… Anh nói… gì vậy?
- Vậy thì viên đạn vừa hạ viên đạn của tao mầy giải thích như thế nào? Hả???
Vừa nói, Rik vừa hung hăng ghì chặt súng vào đầu anh. Anh ta bị chọc cho tức giận lập tức đánh đấm anh không thương tiếc.
“Bốp…Bốp… Rầm”
Tại Hưởng văng mạnh vào tường rồi rơi xuống đất. Trong tiềm thức của anh bắt đầu nghĩ tới một người, thằng nhóc có khả năng thiện xạ hoàn hảo.
“Zi…c..”
“Rik! Mau chạy đi…” – tiếng Rose vang lên trong bộ đàm. Cô ta bảo Rik chạy? Tại sao lại chạy? Anh không biết nên đã bỏ qua câu nói đó.
- Tao nhất định phải giết cho bằng được mầy!
Rik cố chấp giơ cao cây súng, anh nghiến răng chịu đựng cơn đau từ nội tạng truyền đến. Làm sao để thoát khỏi tình cảnh này bây giờ? Ai đó làm ơn cứu Kim Tại Hưởng dùm T^T
“RẦMM”
Tiếng động lớn ấy khiến Rik phải quay người lại. Cánh cửa ra vào sân thường dù đã được khóa kiên cố nhưng vẫn sập xuống sau một cú đá đầy uy lực.
“Ngu ngốc! Cậu đã chạy đi chưa vậy? JungKook ĐẾN RỒI!!!” – Rose hét lên. Tuy nhiên đã muộn rồi, anh nghĩ vậy!
Gương mặt lạnh lùng chết người đó xuất hiện, gương mặt quyết không tha thứ cho kẻ đã làm hại đến người mà mình yêu thương. Tại Hưởng chỉ mơ màng rồi ngất đi.
Người đó bước đến từng bước một, giọng nói bình thản đến lạnh người:
- Dám động vào người đàn ông của tôi? Anh chán sống đúng không?
Người đó chậm rãi bước đến từng bước một, giọng nói tuy rất bình thản nhưng đủ khiến kẻ khác phải lạnh người. Rik trong phút chốc đứng bất động, cây súng trên tay anh từ từ hạ xuống. Anh trầm mặc đối diện với cậu, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Cậu tiến lại gần anh, đưa tay đặt lên cổ, xác định mạch vẫn còn đập. Lúc bấy giờ cậu mới thở ra nhẹ nhõm một cái.
Rik làu bàu trong cổ họng, anh trừng mắt nhìn cậu:
- Em...
- Biến khỏi đây trước khi tôi đổi ý.
Cậu không nhìn anh, đôi mắt sắc lạnh dán vào khoảng không vô định.
Hơn ai hết, Rik hiểu rõ vì Kim Tại Hưởng còn sống nên cậu mới tha mạng cho anh. Cho tới phút cuối cùng, anh cũng không thể có được trái tim của cậu, anh mãi mãi là kẻ thua cuộc.
Cậu ngồi bất động, lắng nghe tiếng bước chân của Rik xa dần. Dĩ nhiên không đơn giản là buông tha, cậu chỉ muốn Rik quay về báo với Thế Khanh rằng ông ta sắp phải trả giá cho những việc ngu xuẩn mà mình đã làm. Ngay từ đầu cậu đã cảnh cáo nhưng ông ta vẫn cố ý chống đối, nếu đã muốn bơi trong máu thì cậu ngại gì mà không sẵn lòng.
Chiếc điện thoại được lấy ra từ trong túi quần anh, cậu nhấn số ai đó, đầu dây bên kia ngân lên những tiếng "tút" dài.
- Alo... Tại Hưởng! Tớ Jimin đây.
- Cậu...
-Chung Quốc ? Chung Quốc phải không? Chung Quốc à! Tụi tớ nhớ cậu lắm! Cậu đã đi đâu vậy? Sao cậu lại gọi bằng máy của Tại Hưởng? - Jimin khẩn trương hỏi liên tục.
Cậu mím nhẹ môi, giọng trầm xuống:
- Cậu đang ở đâu?
- Tớ sống cùng với hai đứa nhóc ở Mỹ, có chuyện gì thế?
- Tốt lắm! Tớ sẽ nhắn cho cậu địa chỉ... Cậu đến cứu Tại Hưởng và nhớ đừng cho ai biết.
- Hả? Tại Hưởng bị làm sao? Cậu ấy... À... Được! - Cậu chợt nhận ra đây không phải là lúc để hỏi quá nhiều.
Rik bước vội trên hành lang, cảm xúc trong lòng rối bời, anh không biết cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Càng nghĩ càng tức giận, anh nghiến chặt răng, tay cũng bất giác siết lại thành đấm. Chỉ còn thiếu chút nữa là anh đã có thể giết chết thằng nhóc đó. Tại sao JungKook lại có mặt đúng lúc như vậy? Tại sao thằng V Hunter khốn kiếp đó có thể thoát chết hết lần này đến lần khác?
"Xẹt"
Cảm giác đau buốt từ gáy truyền đến, Rik ngất đi ngay sau đó. Một cô gái mang váy dạ hội xuất hiện bên cạnh với cây kìm điện trong tay.
- Phần con xong rồi. Mẹ mau đến nhé! - cô nói vào điện thoại.
…………………………………...
Cậu đứng trên sân thượng nhìn xuống dưới, có lẽ Jimin sắp đến nơi, đã đến lúc phải rời khỏi. Lại cúi xuống, bắt mạch cho Tại Hưởng lần cuối. Cậu lưu luyến gương mặt anh, tuy nhiên ý chí kiên định đã nhắc nhở không được làm lỡ chuyện. Sau khi chắc rằng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, cậu mới dứt khoát rời đi.
Jimin bước xuống khỏi xe, khẩn trương tiến vào trong tòa nhà lớn. Sân thượng đối diện, nơi Zico và Saleen đang có mặt dễ dàng bắt gặp điều đó.
- Là anh Jimin kìa, anh ấy làm gì ở đây?
Zico nhìn qua ống ngắm của súng, sau đó quay sang hỏi Saleen.
Cô nhóc trầm mặc một lát, cất giọng:
- Có lẽ anh Chung Quốc đi rồi, Jimin đến là để cứu anh Tiểu Tae.
- Sao mẹ Gia Mẫn không cho hai chúng ta sang đấy cứu anh ấy nhỉ? Lúc nãy quả là nguy hiểm!
- Tớ không biết nhưng tốt nhất tụi mình nên ở yên vị trí đi.
Jimin mất khá lâu mới lên đến sân thượng, cậu nhìn quanh sốt ruột, đôi chân nhanh chạy ngay đến chỗ anh đang nằm trên đất:
- Tại Hưởng! Cậu không sao chứ?
Anh vẫn trong trạng thái bất tỉnh, không động đậy gì. Jimin khó khăn dìu anh xuống dưới, đặt anh ngồi cẩn thận vào xe, sau đó nổ máy rời đi.
Cũng từ một nơi trên cao khác, có hai người phụ nữ trạc tuổi nhau đứng tựa vào cửa kính.
- Xem ra cô đoán đúng rồi, thằng bé đó thực sự có vấn đề.
Người phụ nữ còn lại không đáp, gương mặc bình thản đứng nhìn cho đến khi chiếc xe của Jimin đi khuất.
- GIA MẪNNNN!
Mẹ anh cực kỳ bình thản, đôi mắt vẫn dán chặt xuống đường không chịu dời đi:
- Muốn nói gì thì nói đi, đứng ngay bên cạnh cũng tru lên, nhức cả tai...
- Tại cô không đáp lời tôi còn gì >"<
- Chẳng phải tôi đang nghe hay sao?
- Cô... Đúng thật là! Tôi cần cô trả lời chứ ai cần cô nghe? >"<
Gia Mẫn đưa bộ mặt không quan tâm đáp lời. Điều đó càng làm Eri điên tiết:
- Cô cứ trưng cái mặt như cục sắt như vậy không sợ thằng nhóc sẽ giống cô à?
- Mặt tôi lạnh ảnh hưởng gì đến bàn thờ nhà cô?
- Nè! Tôi là người đã giúp cô bảo vệ con trai và con dâu của cô đó nha.
- Thì sao?
- Yaaa... Là ai phải lặn lội đến thôn Sương Mù hả? Là ai phải đóng vai cô Hiệu trưởng hả? Là ai đã abc xyz... Hả?
- Cô ta ồn quá phải không con? - Gia Mẫn điềm tĩnh đưa tay xoa bụng, phía dưới lớp áo sơ mi rộng là thân hình đã lên cân đôi chút.
- Chưa. Tôi chưa nói xong...
- Thêm một câu nữa thì tấm hình cô say đến ngu người ở bar Hắc Long hôm đó sẽ được gửi đến Mr Ren và Ari ngay. Thử xem người chồng FBI và đứa con gái karate của cô sẽ xử cô như thế nào? - Gia Mẫn cầm điện thoại lướt lướt.
- E hèm... Tôi đi vệ sinh đây! Nãy giờ mình nói gì ấy nhở?
Eri nhanh chân bước đi, bộ dạng giả ngu tức cười không chịu được. Hóa ra Gia Mẫn nhờ có trong tay tấm hình đó mới bất đắc dĩ sở hữu được một trợ lí đắc lực như vậy. Eri ơi là Eri.
..........................................
7:20 pm dinh thự Phi Ưng, New York:
Chiếc Buggati Veyron màu đen chạy thẳng vào trong hoa viên biệt thự, cậu xuống xe, gương mặt đặc biệt lạnh lùng hơn thường ngày, đôi mắt nâu trong veo chứa đầy thứ sát khí có thể giết người chỉ bằng một cái liếc.
Cũng đúng. Bởi vì trong vài phút nữa không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hoặc là một cuộc thảm sát đẫm máu, hoặc là không có gì.
Cậu tiến thẳng đến phòng của Thế Khanh, gương mặt tỏ ra bình thản đến cực độ. Thế Khanh vừa nhìn thấy cậu đã cảm thấy khá bất ngờ. Hơn nửa năm nay cậu chưa một lần xuất hiện trước mặt ông ta, nay cậu đích thân đến tận đây ắt hẳn không còn là chuyện nhỏ. Và dĩ nhiên ông ta thừa biết, vì sao cậu đến đây.
- Con tìm ta sao? Con ngồi đ...
- Ông có gì để giải thích không? - cậu hờ hững ngắt lời.
Thế Khanh bật cười, có vẻ đã hiểu ra vấn đề:
- Con đang muốn nói đến vụ của V Hunter?
- Đúng vậy.
- Ta không hề hại thằng nhóc đó...
Gương mặt cậu vẫn bình thản, ánh nhìn đang hướng về ông ta không hề có dấu hiệu chấm dứt. Thế Khanh chỉ nhếch môi ngạo mạn, nở nụ cười thách thức:
- Ta chỉ giết nó thôi. - Ông ta cố ý nhấn mạnh từng chữ.
- Ông nói gì?
- Nó đã chết rồi. Con đừng để thằng nhóc đó làm cha con chúng ta bất hòa nữa.
- Đang kể chuyện cười với tôi sao? - cậu cười nhạt, không tin.
- Con sẽ tin ngay sau khi ta cho con xem thứ này.
Lông mày đâu nhíu lại, chờ đợi. Thế Khanh ấn vào laptop, sau đó quay màn hình sang phía cậu. Một đoạn phim ngắn đang chạy. Sắc mặt cậu lập tức thay đổi khi nhìn thấy anh trong đó. Tại Hưởng đang bất tỉnh trên một chiếc xe hơi, có kẻ nào đó đã cố ý dùng điện thoại để quay lại đoạn phim này.
Đôi mắt cậu mở trừng không chớp khi có một bàn tay kéo cần số. Chiếc xe lăn bánh, chạy về phía trước....
Phía trước là vực thẳm!
"Tại Hưởng... Mau tỉnh lại đi... Mau rời khỏi xe đi..."
Cậu kích động nắm chặt lấy chiếc laptop trên bàn, đôi mắt mở to, tim gan như bị ngọn lửa trực tiếp thiêu đốt. Hốc mắt Chung Quốc dần đỏ ửng, hô hấp trở nên khó khăn khi thấy chiếc xe đang từ từ rơi xuống vực.
"Không... Đừng mà..."
"ẦMMMM"
Tiếng nổ lớn vọng lại, lửa bốc lên ngùn ngụt, chỗ vực sâu ấy sáng lên trong đêm tối. Kẻ đó còn cố ý tiến đến chỗ bờ vực để cận cảnh chiếc xe gãy vụn, bốc cháy.
- KHÔNG!!! Không thể như vậy được...
Cậu kích động hét lớn, gương mặt đầy nước mắt. Rõ ràng cậu đã cứu hắn khỏi tay chân của Phi Ưng, rõ ràng Jimin đã đến đưa anh đi. Không thể nào ạn lại chết. Không thể nào.
- Chính mắt con nhìn thấy mà còn không tin sao?
- Ông làm sao có thể bắt anh ấy đi? - đôi mắt cậu thơ thẫn đến vô hồn.
- Ta không hề bắt nó đi. Chính con đã giao nó cho ta.
- Giao? Lẽ nào... - Giọng cậu trầm xuống. Trong đầu nghĩ đến một người, người mà có mơ cậu cũng không dám tin sẽ phản bội cậu.
- Cậu đoán ra rồi chứ?
Giọng nói quen thuộc cất lên, cậu quay người lại, mặt đối mặt với Jimin.
Đúng là có đánh chết cũng không tin Jimin phản bội cậu. Cảm xúc trong lòng rối bời. Vừa phải chịu cú sốc tinh thần lớn từ cái chết của anh, vừa phải nhận đả kích từ người bạn thân mà mình bấy lâu nay tin tưởng. Đôi chân cậu như muốn khụy xuống tại chỗ, hai tai ù đi, nước mắt cứ vậy tuôn rơi không ngừng.
- Tại sao? - cậu hỏi cô bằng bờ môi tái nhợt đang run rẩy.
- Xin lỗi nhưng đó là nhiệm vụ của tôi.
- Nhiệm vụ? Cậu là người của Phi Ưng?
- Đúng vậy.
Thế Khanh chắp tay sau lưng bước tới vài bước, ông ta cười cợt:
- Chẳng lẽ con ngây thơ đến mức tin rằng Jimin trùng hợp xuất hiện cứu con sau vụ nổ? Con nên nhớ lúc đó trên người con còn thiết bị định vị, ngay từ đầu con đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.
À... Thì ra là vậy. Cậu cười cợt, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Lần cậu ra phố, xém chết vì chiếc xe tải do Rik điều khiển, trước khi đi cậu đã gọi điện cho Jimin. Lần anh bị bắt cóc khi đang trên đường đến bệnh viện thăm Zini cũng là do nhận được tin nhắn của Jimin.
Cái gì cũng là do Jimin, tại sao cậu lại không nhận ra ngay từ đầu?
Uổng công chứ có bộ óc siêu phàm, lại bị người ta xỏ mũi hết lần này đến lần khác.
Ba mẹ đã chết, Tại Hưởng cũng đã chết, cậu sống trên đời đâu còn ý nghĩa gì nữa. Thôi thì dùng mạng sống này để bắt đám cặn bã đó phải trả giá. Một là cậu chết, hai là chúng chết.
Cậu bật cười trong nước mắt, giọng nói trong veo bỗng dưng trầm xuống lạnh cả sống lưng:
- Ông có biết… khi một người không còn gì để mất… họ sẽ làm nên những chuyện gì không?
Gương mặt Thế Khanh đột nhiên đanh lại, đây là điều mà ông ta sợ nhất. Cơn giận dữ của một siêu sát thủ. Lần trước, ông đã được nếm trải qua. Tuy nhiên, tin chắc lần này sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
“RẦMMM”
Bàn làm việc sập xuống trước con mắt ngỡ ngàng của Thế Khanh và Jimin. Cậu siết chặt nắm đấm, đôi mắt màu hổ phách lạnh giá phát ra ánh nhìn đầy chết chóc.
Thế Khanh hét lớn:
- NGƯỜI ĐÂU?
Cậu nhếch môi, đôi mắt sáng lên bất thường.
- Chạy đi! – Jimin bước đến đứng phía trước Thế Khanh.
Thế Khanh gật đầu, đôi chân vội vã rời đi. Tuy nhiên, cậu nào dễ dàng để ông ta có thể thoát khỏi nơi này. Đôi chân dài bay lên, đạp vào tường, cậu nhào lộn một vòng đã ngay tức khắc đứng trước mặt Thế Khanh. Cậu giơ nắm đấm chí mạng lên, tuy nhiên Jimin đã kịp ngăn lại khi cậu sắp kết liễu tên cáo già đó. Jimin nhất thời cầm cự được, lúc đó Thế Khanh đã bật bộ đàm gọi người đến. Cậu đá mạnh vào hông làm Jimin thổ huyết, trong vô thức, cậu đưa tay đỡ lấy Min trong lúc sắp ngã khụy xuống. Nhìn ánh mắt của Min, cậu lập tức tỉnh lại, nhanh buông ra. Vừa đúng lúc Rose, Phoenix và Ngũ Sát tới nơi. Bảy đấu một.
Bỗng nhiên trong lúc này, bụng của cậu lại truyền đến cơn đau dữ dội. Cậu dừng lại đưa tay ôm bụng. Chẳng lẽ do kích động quá mức nên đã ảnh hưởng đến đứa bé? Không được, vẫn chưa giết được Thế Khanh, cậu không thể rời đi. Phoenix nhân cơ hội đâu không phòng thủ lao đến tấn công, tuy nhiên phản ứng của cậu nhanh hơn, một cú gạt chân làm cô ta ngã ra đất. Rose cũng xông đến, cậu đã kịp thời né được đòn, tặng cho cô ta một đá giữa bụng.
Nhận thức được tình hình, nếu tiếp tục ở lại thì cậu và đứa nhỏ có thể sẽ mất mạng. Tại Hưởng đã không còn, lẽ nào cậu lại để đứa bé cùng chết khi chưa kịp nhìn thấy ánh sáng. Cậu nghiến răng, khó khăn đưa ra quyết định. Dù căm hận Thế Khanh đến tận xương tủy nhưng cậu đành phải cho ông ta sống thêm một thời gian nữa. Sau khi đứa bé chào đời, Thế Khanh dù có chạy đằng trời cậu cũng không buông tha.
Đôi chân nhanh chạy thẳng đến chỗ cửa kính, bất chấp nhảy xuống dưới.
“Xoảng”
Gương mặt Jimin lộ rõ nét căng thẳng. Min chạy ngay đến chỗ cửa kính đã vỡ một mảng to, lo lắng nhìn theo bóng cậu.
Chung Quốc lên xe, lái đi thật nhanh, cơn đau bụng ngày càng dữ dội, mồ hôi bắt đầu tuôn rơi lã chã.
Trời đổ mưa, cơn mưa đêm dồn dập và hỗn độn. Tiếng mưa nghe mà ám ảnh, chiếc xe của cậu lao đi nhanh đến mức không thể nhìn theo kịp. Cậu cắn chặt môi. Có lẽ cú sốc tinh thần và những va chạm vừa rồi đã làm ảnh hưởng đến đứa bé. Đã có nhiều trường hợp chết cả . Cậu sẽ không nằm trong số đó chứ?
Chiếc xe điên cuồng chạy thẳng lên đỉnh núi vắng người, xém chút nữa đã tông thẳng vào vách núi.
“Kíttttttt”
Bánh xe phanh gấp trên mặt đường ướt nước. Nước mưa không ngừng đáp trên kính xe, nơi gương mặt cậu hiện ra vật vã vì đau đớn.
- Ưmm...
Tay cậu bấu chặt lấy vô lăng, gương mặt vương vãi toàn mồ hôi cùng những vệt máu nhỏ.
- Tại... Hưởng…
Nước mắt bắt đầu rơi nhiều vô kể, cậu cảm nhận được cái chết đang cận kề. Cậu gọi tên anh, gọi trong vô thức. Môi cậu bật máu, gương mặt nhem nhuốc đầy nước mắt và mồ hôi. Tay cậu ôm chặt bụng, đầu óc trống rỗng không nghĩ được bất cứ thứ gì.
"- Sau này, anh nhất định sẽ không để người con trai anh yêu phải sinh em bé một mình giống mẹ.
- Tại sao?
- Cơn đau chuyển dạ là cơn đau kinh khủng. Anh nghĩ lúc đó, họ rất cần người đàn ông của mình ở bên cạnh."
Hình ảnh của Tại Hưởng chập chờn hiện ra trong cơn đau. Anh đã từng nói như vậy, anh đã từng hứa sẽ ở bên cạnh khi cậu sinh con. Tuy nhiên hiện giờ, xung quanh cậu chỉ còn tiếng mưa hỗn độn và màn đêm dày đặc. Anh không ở đây. Cậu ước gì anh xuất hiện.
Thân dưới của cậu bắt đầu xuất huyết dữ dội, cơn đau quái ác như đang nuốt trọn lấy cơ thể mảnh mai. Hai bàn tay cậu dính đầy máu, đôi mắt nhắm chặt, bờ môi tái nhợt run lên từng hồi. Cậu không còn nhận thức được gì, chỉ biết bản thân và đứa nhỏ chết chắc rồi.
"Chung Quốc... Em và con sẽ không sao đâu... Chung Quốc...."
Hình ảnh của Tại Hưởng lại hiện ra, gương mặt đó đang nhìn cậu. Tại Hưởng... người mà cậu muốn ôm lấy nhất lúc này.
- Tại... Hưởng...
Cậu khóc nức nở, hơi thở bắt đầu yếu dần. Bàn tay dính đầy máu sờ soạng lung tung trên ghế, vô tình đụng trúng chiếc điện thoại đã rơi ra khỏi túi quần tự lúc nào. Cậu chậm chạp ấn một dãy số, dãy số không rõ nguồn gốc. Cậu chỉ biết thứ duy nhất hiện lên trong đầu cậu lúc này chỉ có mỗi dãy số đó.
Mọi thứ trước mắt mờ dần, mờ dần. Cậu đã hoàn toàn lịm đi, bàn tay dính máu buông thõng, chiếc điện thoại rơi xuống gầm xe.
Chung Quốc chết rồi?
- Alo... Alo...
Bên kia điện thoại vọng lại tiếng của một cô gái, tuy nhiên đáp lại chỉ là sự yên tĩnh đến đáng sợ. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn ồn ào, gió vẫn rít qua khe cửa. Nhưng có những thứ... đã không còn nữa.
Số phận con người rốt cuộc cũng chỉ nhỏ nhoi như vậy. Thiện không thể thắng ác? Ánh sáng vẫn phải nhường chỗ cho bóng đêm?
Đôi khi có những thứ sẽ không theo khuôn khổ nhất định. Không phải lúc nào cũng là một kết thúc tốt đẹp. Một kết thúc có hậu với niềm hạnh phúc ngập tràn. Nhưng liệu đây có phải là một cái kết quá bi thảm cho những nhân vật của tôi?
*************************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro