Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One Down, Three More To Go


WARNINGGIẾT NGƯỜI! MÁU! BẠO LỰC!

.

Unknown:

Bunny, giờ thì bước vào tòa nhà và đi lên tầng hai nào.

Jungkook đọc tin nhắn và nhìn lên tầng hai từ bên ngoài tòa nhà. Nhà máy có cửa sổ nhỏ, các tường xếp lớp than bẩn thỉu giống như nhà máy từng bị hỏa hoạn lớn. Một số bức tường thậm chí còn bị đổ vỡ.

Jungkook hít một hơi nặng nhọc và bước vào. Cửa bị vỡ và cháy một nửa. Một cơn ho hình thành trong cổ họng Jungkook với mùi khó chịu. Cậu bước qua cửa chính và đi vào trong. Bên trong nhà máy cũng tối om.

Jungkook vừa quan sát bên trong vừa soi đèn pin xung quanh. Đây là một căn phòng lớn, dài. Không có bất kỳ loại đồ đạc hay máy móc nào ở trong, nó trống rỗng. Chỉ có một số mảnh gạch vỡ và lá khô nằm trên mặt đất. Jungkook soi đèn pin lên trần nhà và nhìn thấy một số bộ phận của trần nhà cũng bị vỡ.

(S/N: bức ảnh được chụp vào ban ngày nhưng những cảnh trong câu chuyện lại xảy ra vào lúc nửa đêm.)

Unknown:

Dừng lại việc đứng như một tên ngốc ở đó đi, không có gì để nhìn đâu.

Unknown:

dù sao thì tôi cũng đảm bảo với em rằng có rất nhiều thứ để em chiêm ngưỡng khi em lên đến tầng hai.

Jungkook nhíu mày trước tin nhắn cuối cùng. Trong lòng cậu đang ngày càng kích động và sợ hãi. Jungkook nuốt nước bọt rồi từ từ soi đèn pin tìm lối lên cầu thang.

Cậu tìm thấy cầu thang trong góc nhà máy rồi từ từ đi đến cầu thang, suýt ngã sấp mặt vì vấp phải một số loại đồ cũ bị đốt cháy hay các mảnh của trần nhà.

Nhưng bằng cách nào đó, cậu đã leo được lên cầu thang và lên đến tầng hai. Chân cậu tạo ra tiếng động ồn ào trong ngôi nhà trống rỗng vì cầu thang được làm bằng thép.

Tầng hai khác với tầng một. Nó hẹp và có nhiều loại phòng nhỏ khác nhau. Tầng hai cũng sáng hơn vì có ánh trăng và cũng không có bất kỳ cây lớn nào gần nhà máy.

Jungkook chăm chú nhìn vào từng phòng khi đi vòng quanh tầng hai với chiếc đèn pin của mình. Phòng nào cũng đều không có đồ đạc gì ở trong cả. Với Jungkook, phòng nào cũng giống nhau. Đều trống rỗng và bị đốt cháy.

Jungkook bước sâu hơn vào hành lang tối. Chỉ nghe được tiếng bước chân của cậu trong căn nhà hoang này.

Jungkook nhìn thấy có một căn phòng ở góc cuối cùng của tầng hai. Đôi mắt cậu nheo lại khi nhận ra một cái bóng nào đó trong bóng tối.

Jungkook bước thẳng đến cái bóng đó. Như tôi đã nói, khu rừng tối đen như mực, ánh trăng chỉ là nguồn ánh sáng nhưng không đủ để nhìn rõ.

Vì vậy, Jungkook đi về phía cái bóng với chiếc đèn pin trên tay. Khi cậu đến gần mép phòng, ánh đèn pin chiếu xuống bóng người, và đôi mắt cậu mở to kinh hãi.

Cậu thở hổn hển và loạng choạng khi nhìn thấy hình bóng đó là gì.

Đó là một người đàn ông bị trói vào ghế bằng một lớp băng dính. Đầu của người đàn ông ta được che bằng một chiếc mặt nạ vải đen và nó cũng được bịt kín bằng băng keo quanh cổ của ônh ta. Chân của ông ta cũng bị trói bằng băng dính.

(S/N: bức ảnh được chụp vào ban ngày nhưng những cảnh trong câu chuyện lại xảy ra vào lúc nửa đêm.)

Jungkook kinh hãi nhìn người đàn ông đó. Đôi mắt của cậu như thể chúng sẽ rơi ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào. Tay run lên rõ rệt.

Có một vũng máu xung quanh chiếc ghế của người đàn ông đó. Các vết bầm tím ở tay và chân. Áo sơ mi của ông ta bị rách nhiều chỗ và máu từ đó chảy ra. Chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu đỏ.

Nhìn vào vẻ ngoài, Jungkook cho rằng ông ta là một người đàn ông trung niên. Cậu bước từng bước nhỏ về phía người đàn ông bị trói với hơi thở run rẩy. "Xin chào?" Jungkook ngập ngừng gọi để xem người đàn ông đó còn sống hay không.

Và ông ta còn sống.

Người đàn ông ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh và di chuyển trên ghế một cách tuyệt vọng. Ông ta đang cố để lên tiếng nhưng những âm thanh đều bị bóp nghẹt, miệng bị che bởi thứ gì đó dưới vải đen khiến người đàn ông không thể mở mồm hay nói chuyện.

Jungkook nhăn mặt bối rối và định đưa tay đỡ lấy người đàn ông nhưng một giọng nói đã ngăn cậu lại.

"Chào mừng em, thỏ con."

Jungkook quơ quơ lấy đèn pin trên chân, nhìn thấy một chàng trai đeo mặt nạ và mặc áo hoodie đang đứng đó.

Jungkook đảo mắt qua bóng dáng của anh chàng. Áo choàng, mặt nạ, găng tay, và đôi mắt đen, thật đáng sợ.

Mọi thứ đều phù hợp với những chi tiết mà Jimin đã nói với cậu và cả bản phác thảo.

"V?" Jungkook thở không ra hơi.

*cười khúc khích*

Gã cười điên cuồng. "Ừ, tôi là V đây."

"Anh muốn gì ở tôi? Tại sao anh lại đuổi theo tôi? Tôi đã làm gì anh sao?!" Jungkook tức giận hỏi. Bàn tay cậu run lên vì giận dữ.

V không nói gì, thay vào đó anh bước tới. Jungkook bối rối và lùi lại.

"Đứng yên đấy!" Jungkook hét vào mặt gã và đưa tay ra như bảo gã đừng tiến thêm một bước.

V dừng lại tại chỗ, mắt gã lóe lên thứ gì đó trước khi tối trở lại.

"Em không có quyền được ra lệnh ở đây đâu, thỏ con," V nói một cách nham hiểm. Giọng gã trầm xuống và trầm hơn một quãng tám. "Bởi vì em là con rối của tôi, và em sẽ phải làm những gì tôi nói."

"Và nếu tôi không làm thế thì sao?!" Jungkook lại hét lên. Nét mặt cậu mạnh mẽ và đôi mắt lóe lên sự tức giận.

"Nghe nói em rất yêu gia đình mình nhỉ?" V vừa nói và vừa nghiêng đầu. "Nhưng có vẻ như đó chỉ là lời nói dối."

Jungkook mở to mắt, tất cả sự tức giận của cậu đã thay thế bằng sự lo lắng và kinh hãi. Jungkook liếc nhìn về phía sau người đàn ông bị trói và nhìn V lần nữa.

"Người này là ai?" Cậu ngập ngừng hỏi. Giọng nói xen lẫn sự sợ hãi.

"Kẻ thù của tôi," V trả lời.

"Nếu đó là kẻ thù của anh thì tại sao anh lại cần tôi?" Jungkook hỏi. Cậu trông như một mớ hỗn độn và đầu đau đớn vì tất cả những điều xảy ra với cậu.

"Bởi vì tôi muốn em giết hắn."

Jungkook toàn thân đông cứng. Các mạch máu trở nên lạnh ngắt. Tim cậu như ngừng đập và dạ dày cậu đau nhói vì hoảng hốt.

"Anh nói cái đéo gì vậy?" Cậu thở hắt ra vì không thể tin được và bị sốc.

"Tôi không muốn lặp lại và tôi chắc rằng em đã nghe tôi nói to và rõ ràng rồi," V nói khi gã nhìn Jungkook với đôi mắt đen sâu thẳm. Lông mày rậm của gã chụm lại vào nhau.

"K-Không, tôi không giết giết người. Anh phát điên rồi sao?!" Jungkook hét to hết cỡ. Cậu thở hồng hộc và đổ mồ hôi không kiểm soát được vì cơn tức giận bùng lên trong cậu như một ngọn núi lửa.

"Đó là kẻ thù của anh! Tại sao tôi phải giết ông ta?!"

V bắt đầu cười khúc khích và lắc đầu từ phải sang trái. Tiếng cười khúc khích của gã từ từ chuyển thành tiếng cười lớn. Jungkook nhìn gã đang cười trong sự kinh ngạc và bối rối.

"Ồ, thỏ con. Em sẽ giết ông ta thôi. Em phải giết kẻ thù của tôi. Bởi vì nếu em không làm theo lời của tôi, ý tôi là, tôi sẽ giết gia đình... của em." V nói với giọng chế giễu. Đầu của gã nghiêng sang một bên và mặc dù gã vẫn đang đeo khẩu trang, Jungkook có thể nói rằng gã đang cười một cách rất đáng sợ.

"Tôi-tôi không thể! Tôi không thể giết người! Trước đây tôi chưa từng giết ai. Tại sao anh lại làm điều này với tôi?!" Jungkook hét lên vừa tức giận vừa sợ hãi. Cậu chưa bao giờ làm tổn thương ai đó chứ đừng nói đến việc giết người. Làm thế quái nào bạn mong đợi cậu chống lại với điều này?

*thở dài* V thở dài nặng nhọc và rút điện thoại ra.

"Không giết được hả? Tôi chắc chắn em có thể giết hắn ngay sau lúc này." V nói và bấm vào một nút trên điện thoại, đột nhiên một đoạn video xuất hiện lên một trong những bức tường bẩn thỉu từ máy chiếu.

Jungkook mở to mắt khi nhìn thấy người trong video.

"Ba!" Cậu hét lên, mắt đã ngấn lệ.

Đoạn video cho thấy một căn phòng khác. Nó không bẩn. Căn phòng hoàn toàn là một màu đen và có những chiếc máy tính phía sau ba cậu, người đang bị trói vào một chiếc ghế.

Bố cậu vẫn mặc bộ quần áo của công sở. Một chiếc áo blazer với áo sơ mi màu xanh da trời và quần tây của ông ấy.

"J-Jungkook. Jungkook làm ơn cứu ba với. Tên này sẽ giết ba đấy Jungkook à! Làm ơn con trai, cứu ba với!" Ông Jeon cầu xin từ video. Khuôn mặt ông lấm tấm máu và nước mắt.

"B-Ba, đừng lo lắng, con sẽ cứu ba. Con nhất định sẽ cứu ba." Jungkook trấn an ba và quay về phía V một lần nữa. "V! Làm ơn đừng làm gì với ba tôi. Làm ơn thả ông ấy đi. Ông ấy không liên quan gì đến tôi cả!" Cậu van xin và trở nên rối rắm. Sự hoảng loạn và sợ hãi đang chiếm lĩnh tâm trí cậu mà cậu thậm chí không thể suy nghĩ sáng suốt.

"Giết kẻ sau lưng em và tôi sẽ thả ba em ra. Em thấy sao, thỏ con?"

Jungkook gục xuống vai. Đôi mắt cậu vô cảm và tâm trí vẩn vơ. Cậu phải làm gì bây giờ?

"Tôi-tôi không thể giết người. Tôi chưa bao giờ-"

"AHH!!" Jungkook quay đầu về phía máy chiếu khi nghe thấy tiếng hét của ba mình và mở to mắt khi có người thứ hai xuất hiện trên video, Chỉ có thể nhìn thấy bụng của gã. Và gã ra bắt đầu khoan thủng đùi của ba cậu.

"AHH DỪNG LẠI! CON TRAI, CỨU BA!" Ông Jeon hét lên đau đớn. Chân ông đập xuống sàn nhà đau đớn không thể chịu nổi. Nước mắt không ngừng trượt dài trên mắt ông.

"KHÔNG! DỪNG LẠI ĐI!! V, DỪNG CHUYỆN ĐIÊN RỒ NÀY LẠI. Đừng, làm ơn, dừng-dừng, THẢ BA CỦA TÔI RA." Jungkook hét lên và chạy đến bức tường nơi máy chiếu đang chiếu. Cậu biết cậu không thể làm bất cứ điều gì từ đây để ngăn chặn sự tra tấn này lại.

Đoạn video phát ra tiếng hét đau đớn của ba cậu cùng với tiếng khoan tạo lỗ thủng trên da thịt của ông.

"LÀM ƠN DỪNG LẠI ĐI!"

V nhìn Jungkook đang bốc khói một cách vô cảm và thở dài. "Cuộc tra tấn sẽ chỉ dừng lại khi em giết được tên này," V nói, rồi rút súng từ sau túi quần jean ra.

Gã đưa tay cùng khẩu súng ra.

"Càng lãng phí thời gian vào việc suy nghĩ, ba của em sẽ càng cảm thấy đau đớn. Sự tra tấn sẽ không dừng lại cho đến khi em giết hắn ta."

Jungkook nhìn chằm chằm vào khẩu súng với đôi mắt mở to và sợ hãi. Làm sao cậu có thể giết người như vậy được? Đó là một con người đó. Tiếng hét của ba cậu trong video không ngừng vang lên khi cậu nhìn chằm chằm vào khẩu súng như một kẻ vô hồn.

"JUNGKOOK! CỨU BA ĐI! AHH !! XIN DỪNG LẠI! NÓ ĐANG LÀM MỎNG DA CỦA BA, BA KHÔNG THỂ CỬ ĐỘNG ĐƯỢC NỮA!!"

Jungkook nhìn video với đôi mắt ngấn lệ nơi gã đàn ông trong video đang khoan tay ba cậu. Máu liên tục túa ra khỏi da, tạo thành một vũng lớn trên sàn nhà.

"Lựa chọn là của em thôi, thỏ con. Em muốn cứu ai? Kẻ thù của tôi hay ba của em?" Jungkook cắn chặt môi khi cậu nhìn chằm chằm vào V với đôi mắt đỏ hoe.

Cậu từ từ tiến từng bước về phía V và giơ tay lên, bàn tay run rẩy không kiểm soát. Cậu nhận lấy khẩu súng từ bàn tay đeo găng tay của V và nhìn chằm chằm vào khẩu súng một cách vô cảm.

"Tốt lắm, thỏ con. Bây giờ, hãy làm như tôi nói. Nhanh lên, ba của em đang rất đau đó." Giọng nói Taehyung cuối cậu cùng với giọng chế giễu và cười khúc khích.

Jungkook ngoảnh đầu về phía video khi một tiếng hét đầy đau đớn phát ra từ video. Cậu tròn mắt khi thấy người đàn ông đang dùng dao lột da của ba, lấy những phần nhỏ trên da của người đàn ông.

"BA!" Jungkook khóc không thành tiếng. Nước mắt cậu không ngừng rơi.

Jungkook nhìn người đàn ông bị trói trên chiếc ghế trước mặt, người đang phát ra những âm thanh bị bóp nghẹt như thể ông ta đang hét lên để được giúp đỡ hoặc cố gắng nói điều gì đó. Cơ thể ông ta liên tục di chuyển để thoát khỏi ghế.

Jungkook cầm súng bằng cả hai tay và từ từ đưa lên không trung. Vai cậu run lên vì những tiếng nấc lớn rời khỏi miệng, khuôn mặt đẫm nước mắt.

"Bóp cò đi, thỏ con," V nói từ phía sau.

Jungkook vẫn tiếp tục khóc và lắc đầu không ngừng trong khi chĩa súng thẳng vào bóng dáng của ông.

"Tôi sẽ nói lần cuối. Bóp. Cò. Đi."

Jungkook lại lắc đầu. Đôi tai của cậu gần như đau đớn bởi tiếng hét lớn và kinh hoàng của ba cậu.

Jungkook gục đầu vào bức tường nơi video đang phát thì cậu nghe thấy một tiếng máy khác phát ra từ đó. Cậu mở to mắt và há hốc mồm khi nhìn thấy tên trong video đang cầm một cái rìu chứa chất đốt.

Và hắn ta đang từ từ hướng cái rìu chứa chất đốt về phía cổ của ba cậu.

"K-Không, không! Jungkook! Jungkook! Con ơi, giúp ta với. Làm ơn, không!" Ông Jeon hoảng hốt và sợ hãi thốt lên. Đầu ông lắc đầu nguầy nguậy khi ông nhìn chằm chằm vào cái rìu một cách kinh hoàng.

"K-Không, không, không, không, làm ơn. KHÔNG!" Jungkook hét vào màn hình, đầu cũng lắc nguầy nguậy. Tay cậu vẫn chĩa súng về phía người đàn ông bị trói.

"Bóp cò đi!" V gầm gừ từ phía sau theo đúng nghĩa đen.

Jungkook nhìn về phía người đàn ông bị trói đang cố gắng thoát ra khỏi ghế.

"Tôi xin lỗi..." Jungkook hét lên và nhắm nghiền mắt trước khi bóp cò. Tiếng súng phát ra tiếng động lớn và khói bắt đầu bốc ra từ đầu súng.

Đột nhiên mọi thứ trở nên im lặng.

Jungkook mắt vẫn nhắm nghiền. Cậu từ từ mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt và bật khóc khi thấy viên đạn găm ngay trên ngực người đàn ông. Người đàn ông không thể vật lộn để trốn thoát nữa.

Bởi vì ông ta đã chết.

Máu phun ra từ vết thương nơi viên đạn găm vào ngực người đàn ông. Jungkook bỏ súng xuống và nhìn về phía bức tường nhưng không có bất kỳ video nào đang phát nữa. Căn phòng lại trở nên tối tăm, chỉ có ánh trăng và ánh đèn pin từ chiếc điện thoại đặt trên nền nhà bẩn thỉu đang chiếu sáng nơi này.

"Làm tốt lắm, thỏ con."

Cậu quay lại và thấy V vẫn đứng sau lưng. Chỉ bằng cách nhìn vào mắt gã, Jungkook có thể biết gã đang nhếch mép.

"B-Ba tôi ở đâu? Ông ấy ở đâu? T-Tôi có thể gặp ông ấy bây giờ được không?" Jungkook hỏi hacker. Giọng cậu khàn khàn và run rẩy sau tiếng la hét và cổ họng bắt đầu khô khốc.

Jungkook nheo mắt bối rối khi V bắt đầu cười như một thằng điên. Vai của gã nảy lên và hạ xuống khi cười.

"Tất nhiên, em có thể gặp ba của mình, thỏ con à." Hacker nói và liếc nhìn sau lưng Jungkook.

"Ông ấy ở ngay sau lưng em kìa." Jungkook ngay lập tức quay lại phía sau nhưng chỉ càng thêm bối rối khi cậu không nhìn thấy ba mình mà là người đàn ông đã chết.

"N-Nhưng không đó không phải ba tôi-" Jungkook mở to mắt. Cậu nhìn xuống người đàn ông đã chết và sau đó quay lại nhìn là V, người đang nhếch mép sau chiếc mặt nạ.

"Không..." Jungkook thở ra một cách khó tin và sốc. Cậu chạy nhanh về phía xác chết và vội vàng gỡ tấm vải đen ra khỏi đầu người đàn ông với đôi tay run rẩy.

Nước mắt không ngừng trượt dài trên mắt anh. Cậu chỉ hy vọng một điều, xin đừng là ba của cậu.

Cuối cùng, cậu cũng thành công cởi bỏ tấm vải đen trên mặt người đàn ông, hơi thở cậu nghẹn lại trong cổ họng và mắt mở to. Cậu gỡ băng dính ra khỏi miệng người đàn ông và sững người...

Đó là ba của cậu.

Cậu vừa giết ba mình bằng chính bàn tay của mình.

Jungkook loạng choạng lùi ra khỏi cơ thể của ba mình. "Không..." Cậu kêu lên khi nhìn chằm chằm vào cơ thể một cách hoài nghi.

Jungkook nhặt điện thoại của mình lên, kiểm tra cơ thể của ba mình bằng ánh sáng trên chiếc điện thoại. Các lỗ trên đùi, cánh tay và lòng bàn tay của người đàn ông. Cậu vén tay áo của chiếc áo sơ mi khác mà ba cậu đang mặc và nhìn thấy cánh tay của ông đã bị lột da sống. Toàn thân ông bầm tím và bê bết máu.

Mắt cậu nhìn thẳng vào ngực người đàn ông nơi có viên đạn và cậu gục xuống. "KHÔNG! BA!" Jungkook hét lên và người cúi xuống trước mặt ba mình.

"À thì chiếc video đã được quay từ trước rồi."

Cơ thể cậu đang run lên vì tức giận và thịnh nộ. Cậu nhìn ra sau vai để thấy V đang thích thú khi nhìn thấy nỗi đau của cậu. Gã đang cười đến là vui vẻ.

"ĐỒ CHẾT TIỆT!" Jungkook giận dữ hét lên và chộp lấy khẩu súng trên sàn nhà và chĩa vào V. Cậu bóp cò nhưng không có viên đạn nào bắn ra.

V lại cười.

"Em nghĩ rằng tôi ngu sao? Chỉ có một viên đạn thôi vì tôi biết em sẽ làm như thế này đó." V nói qua một tiếng cười khúc khích.

"Tao sẽ giết mày bằng chính đôi tay của tao, đ*t mẹ mày thằng chó khốn kiếp này!" Jungkook nghiến răng thốt ra, lao về phía V để dùng súng đánh nhau với gã nhưng gã đã dễ dàng nắm lấy cánh tay cậu và ôm cậu lòng mình.

Jungkook đập lưng vào ngực V và khẩu súng rơi khỏi tay cậu.

"Chưa đâu, thỏ con. Chỉ là một thành viên trong gia đình của em thôi. Làm sao tôi có thể chết khi những người khác vẫn tự do lang thang như những chú chim vô tội chứ?" V ghé sát tai Jungkook thì thầm. Một tay gã vòng qua cổ Jungkook, kẹp lại khiến cậu nghẹt thở, người đang cố thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông. Móng tay của Jungkook cắm sâu vào cẳng tay của V để ngăn gã dùng cánh tay làm cậu chết vì nghẹt thở.

V rút một mũi tiêm từ trong túi quần jean và đâm mạnh vào cổ Jungkook. Dần dần tầm nhìn của cậu bắt đầu mờ đi và cơ thể bắt đầu không còn sức lực.

Ngay sau đó, cậu đã bất tỉnh trong vòng tay của V.

"Xong một rồi, còn ba nữa thôi."

.

plot twist quá phải hong mọi người???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro