Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Thân thế

Không biết đã qua bao lâu, Điền Chính Quốc mơ màng tỉnh lại, cả thân thể rã rời vô lực, cổ họng bỏng rát. Tay cậu buông thõng một bên, dường như đang được một bàn tay khác nắm chặt lấy. Hắn ngồi một bên giường, hai mắt lộ rõ vẻ mỏi mệt nhưng kinh hỷ tột độ. "Quốc nhi, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi."

Cậu giật mình sờ tay lên bụng, lòng thầm nhẹ nhõm khi vẫn mơ hồ cảm nhận được nhịp tim đập của đứa bé sau lớp y phục dày.

"Em đừng lo, con vẫn ổn." Tại Hưởng đỡ thê tử uống một chút nước, giọng hắn khản đặc, cậu thấy dường như hắn đã khóc. Hai mắt hắn trũng sâu, hằn lên tia máu, dường như đã mấy đêm không ngủ, râu mọc lộn xộn dưới cằm. "Quốc nhi, anh đã rất sợ..." Khi hắn nhảy xuống dòng nước chảy xiết cứu cậu lên, thân thể Chính Quốc đã lạnh băng không còn hơi ấm. Hắn ôm chặt người trong lòng, run rẩy gọi tên cậu, trong khoảnh khắc Tại Hưởng không cách nào kìm chế nỗi sợ tột cùng cùng sát ý muốn đuổi tận giết tuyệt từng người trong cái làng đó.

Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ cần đến chậm một chút nữa thôi...

Chính Quốc đưa tay xoa lên má hắn, dịu dàng trấn an. "Không sao, em vẫn ổn đấy thôi." Đến đây giọng cậu nghẹn lại, mắt nhìn hắn chăm chăm. "Hứa với em, không bao giờ rời xa em và con nữa, được không?"

"Quốc nhi, sau này chúng ta tuyệt đối không bao giờ xa cách nữa." Hắn kiên định nói ra những lời này, không phải chỉ để thê tử an tâm, mà còn là lời hứa hắn muốn dùng cả đời thực hiện.

Vĩnh viễn ở bên bảo hộ em, không xa không rời.

Hai người ôm nhau vừa khóc vừa cười, lần ly biệt này chỉ có mười ngày mà tưởng chừng như đã một năm. Chính Quốc rúc sâu vào lòng hắn, cảm nhận tiếng tim đập vững vàng của người bên cạnh, không thể ngừng rơi nước mắt. Những ủy khuất dồn nén trong lòng, nỗi sợ hãi cùng lo lắng mấy ngày xa cách. Cậu không cách nào tỏ ra thản nhiên trước mắt hắn, khao khát lần nữa được người bảo hộ trong vòng tay.

Tại Hưởng, em rất sợ.

Tại Hưởng, ôm em đi.

Hắn nhìn thê tử khóc đến mi mắt đỏ ửng, trái tim thập phần đau đớn, chỉ biết ôm cậu vào lòng ôn nhu dỗ dành, âm thầm ghi hận những kẻ đã làm hại đến cậu cùng bảo bảo. Chính Quốc sau khi khóc đến mệt thì thiếp đi, tay vẫn nắm chặt tay hắn.

.

Khi cậu tỉnh lại lần nữa thì đã là xế chiều, Tại Hưởng không có ở đây. Đến giờ Chính Quốc mới nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, bài trí trong phòng đều tinh xảo hoa lệ vô cùng. Đối diện giường cậu nằm có đặt một tấm bình phong chạm khắc từ gỗ tử đàn cực kỳ tinh tế, được ghép lại từ bốn bức họa sơn thủy. Tấm màn rủ xuống giường cũng là vải lụa thượng hạng, bên trên có thêu hoa mai bằng chỉ vàng. Từng làn khói mỏng manh bay lên từ lư hương chạm bạc đặt giữa phòng, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.

Một nữ tử ăn mặc theo lối thị tỳ đẩy cửa bước vào, thấy cậu liền reo lên mừng rỡ. "Người tỉnh lại rồi, để em đi bẩm báo thế tử."

Tại Hưởng xuất hiện sau đó rất nhanh, hắn đỡ cậu tựa lên gối mềm, phân phó thị tỳ ban nãy đi bưng lên canh được hầm sẵn và vài món ăn thanh đạm. Chính Quốc chớp mắt, nhìn phía sau lưng hắn còn có một nữ nhân ăn mặc hoa lệ, tà váy màu hồng phấn uyển chuyển lướt đi trên đất, dung mạo mười phần kiều diễm. Nữ tử thấy cậu thì lập tức cười tươi, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. "Tiểu Quốc tỉnh rồi, thời gian này anh nên chú ý bồi bổ em ấy một chút, có ai mang thai mà lại hốc hác thế kia không?"

Nhìn gương mặt ngỡ ngàng của thê tử, hắn từ tốn giải thích. "Quốc nhi, đây là Phúc Nhạc Quận chúa."

Nữ nhân có vẻ không hài lòng cách giới thiệu của hắn, lập tức nhíu mày, ngữ điệu có mấy phần giận dỗi. "Em mới không phải người ngoài. Tiểu Quốc mặc dù ít tuổi hơn em nhưng bối phận cao hơn, gọi Ỷ Viên là được rồi." Sau đó lại nghiêng đầu cảm khái mấy ngày qua rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện. "Cũng may lần này có dẫn ngự y theo, nếu không thật là ứng phó không kịp."

Kim Ỷ Viên thực lòng thích người anh dâu này, một nắm tròn xoe vừa trắng vừa mềm, khuôn mặt cũng vạn phần khả ái. Nàng cũng từng trải qua sinh nở, đương nhiên đồng cảm với tình trạng hiện giờ của Chính Quốc, chỉ ở một bên dịu giọng an ủi cùng chia sẻ kinh nghiệm với cậu. Đợi cậu uống xong canh sâm nàng mới yên tâm đứng lên, dặn dò một hồi rồi ra ngoài trả lại không gian riêng cho hai người.

Chính Quốc trong đầu ngập tràn nghi vấn, gấp gáp hướng hắn truy hỏi."Tại Hưởng, rốt cuộc những ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Sao Quận chúa lại đến đây? Còn nữa, sao chúng ta lại ở chỗ này?"

"Đây là biệt phủ của Quận chúa, cách thôn của chúng ta không xa. Bởi vì tình trạng của em cấp bách nên chuyển đến đây sẽ tốt hơn, cũng tiện để thái y thăm khám." Hắn ngồi xuống bên cạnh, tay vỗ vỗ lưng thê tử, mới tỉnh lại đừng nên kích động như vậy, sẽ không tốt cho thai nhi. Hắn thật lòng không muốn giấu cậu chuyện gì, nhưng ngay đến bản thân hắn còn đang mơ hồ, nói gì đến Chính Quốc.

"Quốc nhi, nghe này, anh biết chuyện này rất khó tin, cũng thật hoang đường." Hắn thở ra một hơi, tỉ mỉ kể lại cho thê tử những chuyện đã xảy ra với hắn. Từ việc hắn tình cờ cứu được Quận mã cùng Quận chúa, nhờ đó biết được thân thế thật sự của mình. "Ban đầu anh cũng không tin, em còn đang mê man chưa tỉnh, anh thật không còn bụng dạ nào để ý đến chuyện này. Thế nhưng sáng nay Vinh vương gia và Vương phi đã đến đây..." Hắn bần thần nhớ lại cuộc hội ngộ với cha mẹ ruột, hai người ôm hắn khóc rất lâu, Vương gia một thân uy nghi cao quý nhưng cũng có khí độ của một người cha hiền. Thời gian xa cách quá dài, lúc hắn bị trộm đi thì còn đang quấn tã, đương nhiên không còn ký ức gì sót lại. Tại Hưởng không oán trách họ bỏ mặc hắn, chỉ cảm thấy đối với chuyện này không biết phải phản ứng thế nào. Môi hắn lướt xuống tai Chính Quốc cắn nhẹ một cái. "Quốc nhi, anh có em và con là đủ rồi..." Nếu chuyện này xảy ra một năm trước có lẽ đã là một bước ngoặt lớn với hắn, thế nhưng bây giờ hắn lại bình thản đến lạ.

Chỉ cần có thể cho cậu cuộc sống tốt hơn, nhận lại thân nhân cũng chẳng sao...

Chính Quốc để mặc hắn vân vê tóc mình, thẫn thờ nghĩ về những điều nghe được. Hắn nhận lại người thân dĩ nhiên là điều tốt, thế nhưng Tại Hưởng là thế tử, tương lai còn có khả năng kế thừa vương vị, liệu còn có thể là Tại Hưởng mà cậu biết không?

Ánh tà dương nhàn nhạt chiếu lên một bên sườn mặt hắn, ánh mắt nhìn cậu vẫn như cũ lộ ra mấy nét dịu dàng cùng say mê. Ngũ quan tuấn tú kiên nghị, phảng phất khí chất vương giả làm người khác không dám nhìn thẳng.

Cũng đúng thôi, gương mặt này có lý nào lại chỉ là một nông dân bình thường chứ? Lẽ ra cậu phải nhận ra sớm hơn...

Chính Quốc vươn tay chạm vào miếng ngọc phỉ thúy khắc hình rồng phượng được hắn đeo bên hông. Khối ngọc hoàn chỉnh trong veo không gợn đục được gia công tinh tế, vừa nhìn đã biết có giá trị liên thành, tượng trưng cho thân phận cao quý hiện giờ của hắn. Cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm hắn rất chặt thay cho câu trả lời.

Lấy chồng theo chồng, cho dù hắn là tên nông dân nghèo mạt rệp hay thế tử cao quý sẽ khác sao...? Đời này nhất định không thay lòng.

"Vương gia và vương phi có việc gấp phải chuẩn bị nên đã về phủ trước. Họ dặn anh đợi em khỏe lại thì đón cả nhà lên kinh thành đón Tết nguyên tiêu." Tại Hưởng vẫn không thể ngay lập tức gọi họ là cha mẹ, hắn nói những lời này bình thản vô cùng, giống như những người này cùng hắn không có can hệ. "Cũng phải vào cung một chuyến... Vương gia muốn nhân dịp này tuyên cáo thiên hạ thân phận của anh. Lễ thành thân của chúng ta cũng nên tổ chức lại, anh muốn đón em vào phủ thật phong quang." Những lời sau cùng được hắn nói ra tràn ngập tình ý sâu đậm cùng yêu thương chiều chuộng, hắn khẽ nâng mặt Chính Quốc hôn sâu một cái.

Cậu vòng tay qua cổ hắn, dịu dàng đáp lại, cơ thể theo thói quen dựa vào người nam nhân trước mặt. Trong phòng màn trướng tầng tầng tầng lớp lớp ngăn cách với bên ngoài, che đi cảnh xuân vô hạn.

Chính Quốc mơ hồ cảm nhận được, cuộc đời cậu đã chính thức sang một trang mới...

Rốt cuộc thế nào lại gả vào hoàng thất rồi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro