Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Chính Quốc, tôi nhớ cậu lắm

Hanh AN9835 vừa dừng lại, tài xế xuống xe, vẫn luôn cung kính mở cửa cho Kim Thái Hanh, “Tiên sinh, mời ngài.”

Người bên cạnh Kim Thái Hanh ồn ào hẳn lên, “Waaaa, xe riêng kìa, loại đắt tiền nhất đó.”

Kim Thái Hanh chui vào trong xe trước, hắn còn quay đầu nhìn mọi người một cái.

Tiêu Tả: “Đm, nó thiếu đánh thật đấy.”

Quan Minh Lãng: “Đúng là nhìn người bằng lỗ mũi.”

“Không biết còn tưởng là nó ngồi tên lửa đấy, kiêu ngạo, sắp lên đến trời rồi.”

Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc đóng cửa lại, ngăn cách đám người trêu chọc bằng cửa sổ.

Tài xế là một người khéo nói, ông liếc mấy lần vào kính chiếu hậu của xe, khe khẽ nhìn Kim Thái Hanh hai lần.

Đến lần thứ ba thì Kim Thái Hanh ngẩng lên, mắt hai người bất ngờ gặp nhau ở trong gương.

Tài xế thấy ánh mắt lạnh lùng quen thuộc này, cái hình xăm diễu võ dương oai trên cổ, khẳng định: “Nhóc con, quả nhiên là cậu.”

Nhìn tài xế mặt mũi hiền lành, cười khanh khách, có chút giống Điền Thủ Lâm, tâm tình Kim Thái Hanh rất tốt mà tiếp lời ông: “Ồ? Bác biết tôi hả?”

Tài xế cười ha ha, “Trước đây cậu từng ngồi xe tôi.”

“Trí nhớ bác tốt thật đấy.”

Tài xế nghĩ thầm, không phải là ông có trí nhớ tốt, mà là Kim Thái Hanh khắc sâu vào tâm trí người ta.

Đêm hôm đó, mặt hắn âm u, ánh mắt lạnh như vừa bò ra khỏi địa ngục, vẻ mặt chán ghét coi tất cả con người là kẻ địch, kết hợp với hình xăm trên cổ hắn, quả là hình tượng điển hình của gieo hoạ cho xã hội.

Hắn còn cầm tờ một trăm tệ bảo ông câm miệng nữa đó.

“Sao bạn của cậu lại đùa thế?”

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nâng khoé miệng, “Bọn nó chưa từng đi xe riêng bao giờ nên ghen tị.”

Tài xế cười ha ha, “Phải ghen tị chứ, đây là xe riêng mà người khác gọi cho cậu đó nha.”

“Ừm, đúng đó.”

Tài xế nhìn Kim Thái Hanh một cái, ba tháng qua, mặc dù ánh mắt thằng nhóc này vẫn lạnh như băng nhưng vẻ mặt đã có chút nhiệt độ, có thể cười, còn có thể hàn huyên nói khách sáo.

Tài xế: “Nhóc con, cậu thay đổi nhiều lắm nha. Con trai ấy mà, thời kì thanh xuân đau đớn vừa đi qua đã trưởng thành rồi. Con trai tôi cũng như vậy, nhóc con hai mươi tuổi là độ tuổi đẹp nhất, thanh xuân tươi đẹp, nên vui vẻ mới phải.”

Kim Thái Hanh nghe mấy câu nói này có chút quen thuộc nhưng lười nghĩ sâu xa, lười qua loa lấy lệ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Radio trên xe đang mở kênh tài chính kinh tế, chuyên gia đang bình luận về thị trường chứng khoán, nói rõ ràng rành mạch.

“Tập đoàn Bảo Mộc đã trải qua một trận sóng gió, giờ đang từ từ khôi phục sinh lực, về lâu về dài là trạng thái có lợi, giờ hẳn là điều kiện thuận lợi nhất để đầu tư.”

Tài xế thở dài một cái, “Thế gian này mỗi ngày đều có sự thay đổi, nhóc con cậu càng ngày càng tốt lên, nhưng cái tập đoàn Bảo Mộc này thật sự là khiến cho người ta một lời khó nói hết.”

Kim Thái Hanh chớp mắt, cuối cùng cũng nhớ ra người tài xế này đã chở hắn lúc nào.

Đêm hôm đó, Điền Chính Quốc cản rượu giúp hắn đến ngất xỉu, hắn gọi 120 đưa cậu đến bệnh viện, sau đó ra khỏi bệnh viện bắt xe đến tiểu khu của Giang Thời Ngạn.

Thật sự đã ba tháng trôi qua rồi.

Kế hoạch của hắn lúc ấy là ba tháng sau phải kéo thế giới này xuống địa ngục với mình.

Nhưng trong ba tháng này, chương trình virus phá huỷ toàn bộ hệ thống internet vẫn không tăng thêm một hàng nào.

Nếu như không gặp được Điền Chính Quốc, giờ hắn sẽ ở đâu đây?

Tên tuổi bị mọi người chửi rủa, thi thể ở nhà xác, linh hồn ở địa ngục, tóm lại là không ở nhân gian.

Tài xế tiếp tục than vãn, “Đầu rồng bản địa, xí nghiệp danh tiếng lẫy lừng, lại đem hải sản độc làm hại người dân.”

Kim Thái Hanh: “Nếu như bác có cổ phiếu của Bảo Mộc thì bán hết đi, đừng có giữ lại cái gì.”

Tài xế: “Tôi đã bán hết rồi, ai mà bỏ tiền mua loại cổ phiếu này, phát triển cho cái loại công ty này thì người đó tạo nghiệt. Có điều các nhà tư bản không quan tâm nhiều đâu, tập đoàn Bảo Mộc lớn như vậy, nhảy vào ổn định không bị lỗ, không ai có thể làm cho nó lung lay được.”

Kim Thái Hanh cười, “Sắp rồi.”

*

Tài xế xe nhẹ chạy đường quen, Kim Thái Hanh đã đến nhà Điền Chính Quốc sớm hơn Tiêu Tả một phút.

Tiêu Tả: “Xe riêng đúng là vl, nhanh thật đó nha.”

Kim Thái Hanh không để ý tới hắn, đi thẳng vào sân, Tiêu Tả xách túi lớn túi nhỏ đi sau lưng hắn.

Tiểu Từ rất vui vẻ, cô được tới nhà của thần tượng Tam Các.

Tam Các có một nhóm fan nhỏ, Tiểu Từ thường xuyên dốc sức khen Tam Các trong nhóm, dịu dàng, hiền lành, khiêm tốn, đẹp trai, trưởng nhóm đề cử cô làm quản lý.

Nhưng Tam Các vẽ tranh rất phật hệ, không muốn bạo, cô kìm nén đến mức khổ cực lắm.

Điền Thủ Lâm và Điền Chính Quốc đã đứng chờ ở cửa. Ba người đi tới thì sợ ngây người, đứng tại chỗ không đi tiếp nữa.

Tại sao ở cửa sân lại có một chậu than đang cháy vậy?

Là phải bước qua chậu than hả?

Ai phải bước qua chậu than vậy?

Không phải lúc cô dâu đến nhà mới có thể bước qua chậu than sao? 

Điền Chính Quốc nín cười, vung tay với Tiêu Tả và Tiểu Từ, “Hai người tới đây trước đi, hai người không cần bước qua đâu.”

Điền Thủ Lâm, “Đúng đó, một mình Tiểu Hanh bước là được rồi.”

Tiêu Tả và Tiểu Từ có chút thấp thỏm, ánh mắt vẫn luôn thành kính nhìn chằm chằm vào chậu than đang cháy hừng hực, dè dặt đi vòng qua nó.

Hai người đi vòng qua chậu lửa, đứng ở bên cạnh Điền Chính Quốc, ba người cùng đứng xếp hàng, nhìn Kim Thái Hanh ở phía đối diện qua chậu than.

Kim Thái Hanh: “…”

Hễ là những gì có màu sắc thần bí thì bầu không khí sẽ trở nên thành kính và quỷ dị, lại có chút mo lei tou(*) và vi diệu.

(*) Cụm từ “Mo lei tou” hiện tại được dùng để diễn tả nghệ thuật hài.

Tiêu Tả nhìn vẻ mặt Kim Thái Hanh bị hoạt động mê tín chi phối mà buồn cười nhưng không dám cười, cuối cùng đến cả thở mạnh cũng không dám.

Điền Thủ Lâm không biết tìm được ở đâu một bó mây dài khoảng một mét to như cánh tay nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc bước tới.

Tiêu Tả cảm thấy, nếu như Điền Thủ Lâm mặc áo đạo sĩ vung chuông tam thanh thì sẽ thành khai đàm làm phép luôn.

Tiêu Tả có chút hoảng loạn, bầu không khí này cứ như mở miệng nói chuyện sẽ bị trời phạt, nhưng hắn vẫn dè dặt nói: “Chú ơi, Kim Thái Hanh mới ra viện, nếu bị đánh thì không được đâu ạ.”

Điền Thủ Lâm nhìn hắn một cái, tỏ ý hắn không cần nói nữa.

Tiêu Tả nuốt nước miếng, chắp hai tay, nhỏ giọng thỏ thẻ: “Được rồi, nghe theo thần linh, đánh đi.”

Điền Chính Quốc nhìn Tiêu Tả lo lắng, Tiểu Từ tò mò, còn Kim Thái Hanh vẫn đang hoá đá tại chỗ cảm thấy rất “Holyshit”, nhưng lại rất phối hợp với Điền Thủ Lâm để diễn xong, cậu nín cười, kìm nén rất khổ cực.

Điền Thủ Lâm nói khi ông còn bé ở nông thôn, mỗi lần nhà có người nằm viện về, người già sẽ để cho ông bước qua chậu than, lại lấy một nhánh ngải cứu khô quét toàn thân từ trên xuống dưới, nói là đuổi ma quỷ bệnh tật, bảo vệ sức khoẻ.

Sau đó sẽ phải viết nguyện vọng lên giấy đỏ, dán lên đầu giường ba ngày là có thể thành hiện thực.

Điền Chính Quốc nghe ông giải thích thì cảm thấy có chút buồn cười, “Ba ơi, chỉ có cô dâu khi bước vào nhà chồng mới phải bước qua chậu than thôi.”

“Phong tục các nơi không giống nhau, lần này Tiểu Hanh đi công tác về đã ốm thành ra như vậy, có lẽ là dính phải thứ xui xẻo nào đó.”

“Nào có thứ xui xẻo gì.”

“Cầu may mắn ấy mà, nhỡ đâu có ích thì sao, con nhanh viết nguyện vọng lên giấy đỏ đi, tối dán lên đầu giường Tiểu Hanh.”

Điền Chính Quốc không lay chuyển được ông.

Có điều bố cậu cũng chỉ muốn vui vẻ, Điền Chính Quốc cũng chiều ý ông.

Đương nhiên, giờ đây Kim Thái Hanh cũng có tâm trạng này.

Điền Thủ Lâm đi tới, dùng nhánh ngải cứu khô quét qua quét lại nhiều lần trên người Kim Thái Hanh như kiểm tra an ninh sân bay, lại ném dây thừng ra ngoài như dao chém đất, ngôn từ chính nghĩa nói: “Bước.”

Tiêu Tả sợ hết hồn.

Kim Thái Hanh mím chặt môi, nhấc chân bước qua chậu than, bước vào trong sân.

Cực kì có cảm giác nghi thức.

Chân hắn vừa đặt xuống đất, Điền Thủ Lâm vui vẻ ra mặt: “Tốt lắm, sau này Thái Hanh của chúng ta cả đời khoẻ mạnh bình an rồi.”

Điền Chính Quốc không thể nhịn được cười nữa, cười phụt thành tiếng, nói phụ hoạ: “Khoẻ mạnh bình an.”

Kim Thái Hanh cười thoả mãn, “Cháu cảm ơn chú Điền.”

Điền Thủ Lâm: “Không sao, không sao, cháu đừng chê là tốt rồi.”

Kim Thái Hanh: “Không đâu ạ.”

Tiêu Tả thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm một mình, “Kết thúc rồi ạ, giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi hả chú?”

Điền Thủ Lâm: “Được rồi.”

Tiêu Tả khẽ giọng hỏi: “Chú ơi, lúc vừa nãy chú nói ‘Bước’, cháu sợ hết cả hồn, hồn có thể bay mất không ạ?”

Điền Thủ Lâm vui vẻ cười hớn hở: “Yên tâm đi, không bay được xa đâu, cùng lắm là bay lên người cô gái kia, không thể xa hơn nữa đâu.”

Tất cả mọi người đều cười lớn.

Tiêu Tả nghĩ, ba Điền Chính Quốc cũng tốt như vậy, bảo sao Kim Thái Hanh bán hết đại bình tầng, sứt đầu mẻ trán cũng phải chạy đến đây.

Nơi này mới giống một gia đình.

Cha mẹ Tiêu Tả li dị từ hồi hắn còn nhỏ, hắn được bà nội nuôi lớn, lúc này hắn lại có chút hâm mộ Kim Thái Hanh.

“Chú Điền ơi, vừa rồi chú làm nghi thức gì vậy? Không phải là cô dâu chú rể lúc vào nhà mới phải bước qua chậu than sao? Bước qua chậu than nhà chúng tôi thì là người nhà chúng tôi mà.”

Tiêu Tả vừa nói vừa nhìn về phía Kim Thái Hanh nhảy qua chậu than.

Điền Thủ Lâm: “Mỗi nơi mỗi khác, ở quê bọn chú là để đuổi ma quỷ bệnh tật, bảo vệ sức khoẻ, lát nữa còn phải viết nguyện vọng lên giấy đỏ dán lên đầu giường Tiểu Hanh nữa thì nghi thức này mới xong được.”

Tiêu Tả: “Ồ, cháu biết rồi, lần tới cháu cũng thử làm.”

Kim Thái Hanh: “…”

Lúc này Tiêu Tả mới quan sát nhà của Điền Chính Quốc.

Rõ ràng là hai người đàn ông ở nhà, nhưng lại sạch sẽ như ngày nào cũng có nàng tiên ốc dọn dẹp, sân nhỏ trống trải sạch sẽ, mặc dù nhà không lớn lắm nhưng lại rất gọn gàng, đến cả đệm trên ghế sofa cũng ngay ngắn sạch sẽ, hơi thở cuộc sống rất nồng, rất ấm áp.

Tiêu Tả cảm thán, “Chú ơi, nhà của chú được quá đi.”

Điền Thủ Lâm: “Ài, cái nhà rách ấy mà.”

Tiêu Tả: “Không rách đâu ạ, khi cháu còn bé cũng ở một cái nhà như vậy, có điều nhà cháu bừa bộn hơn nhà chú nhiều.”

Tiêu Tả nhìn vào bên trong, hơi thấy buồn cười.

Căn phòng có ban công này chắc là phòng của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh.

Giữa hai cái giường đơn là một tủ đầu giường, trên tủ đầu giường còn có một cái đèn ngủ.

Quả thật là giống với phòng tiêu chuẩn.

Tiêu Tả khẽ khàng hỏi Kim Thái Hanh, “Chuyện gì xảy ra với mày vậy? Ở lâu như vậy rồi, hai giường vẫn chưa ghép thành một được, bị liệt dương à?”

Kim Thái Hanh nghiêng mắt nhìn hắn một cái.

Tiêu Tả làm động tác lấy băng dính dán miệng.

Bốn người đánh bài trong sân, lúc nào cũng có giọng của Tiêu Tả.

“Mày đừng có thể chứ Kim Thái Hanh, mày lại nhường cho Điền Chính Quốc rồi. Mày có còn là người nữa không?”

“Không phải chứ, lại nhường rồi, mày có thể thiên vị thêm chút nữa được không?”

Điền Thủ Lâm nấu cơm ở trong bếp. Bốn người đánh bài ở trong sân, một lúc lại trêu chọc nhau, một lúc lại cười nói tuỳ ý, tất cả đều thanh thản yên bình, không liên quan gì đến ầm ĩ và bộn bề, không lo không nghĩ như trở về hồi còn bé.

Mãi cho đến khuya, Tiêu Tả vẫn không muốn về.

Nhà Điền Chính Quốc có ma lực, khiến cho người ta đến rồi là không muốn đi nữa.

Hắn ôm cánh tay Điền Thủ Lâm, “Chú Điền ơi, chú xếp thêm cái giường ở phòng khách đi, cháu cũng muốn đến đây ở.”

Tiểu Từ: “Cháu cũng muốn đến ở, cho cháu ngủ ở phòng bếp, cơm chú nấu quá ngon luôn.”

Điền Thủ Lâm: “Vậy sau này thường xuyên đến tìm Chính Quốc chơi nhé.”

Kim Thái Hanh thì không khách khí như thế, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, “Muộn thế này rồi, mày cũng về đi.”

Tiêu Tả vẫn không đi, Kim Thái Hanh gọi hắn lại, “Mày đợi một lát.”

Tiêu Tả lẳng lơ nhướng mày: “Mày cho tao ở lại đêm nay hả?”

Kim Thái Hanh mặt không đổi sắc nhét một tờ quảng cáo vào trong ngực hắn, “Cơm hộp đầu bếp Điền, ngon lành, đảm bảo sức khoẻ, sếp Điền xem nhân viên có cần đặt cơm trưa không.”

Tiêu Tả: “Được.”

Tiểu Từ: “Cho tôi một tờ đi.”

Điền Chính Quốc: “…”

Tiêu Tả và Tiểu Từ đi khỏi, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh dọn dẹp giúp Điền Thủ Lâm, cũng sắp mười hai giờ rồi.

Điền Thủ Lâm vỗ đầu một cái, “Ấy trời, chết rồi.”

Điền Chính Quốc: “Sao vậy ba?”

“Phải dán tờ giấy đỏ kia lên đầu giường Thái Hanh chứ nhỉ? Nhanh dán đi, qua mười hai giờ thì không linh nữa, không thì mai Tiểu Hanh lại phải bước qua chậu than đó.”

Điền Chính Quốc: “… Vâng vâng vâng, con đi luôn.”

Điền Chính Quốc vừa mới xoay người vào nhà, Kim Thái Hanh đã bước theo sau. Hắn đóng cửa lại, người lập tức dính sát vào cậu. Hắn ôm eo Điền Chính Quốc, ngực dán vào lưng cậu, còn một tay vọt lên khoá trái cửa lại, vùi mặt vào cổ Điền Chính Quốc, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.

Người trong ngực là người hắn tin tưởng nhất, ánh sáng của hắn, người mà hắn liều mạng cũng phải bảo vệ, cũng là những khát khao bản năng nhất, dục vọng nguyên thuỷ nhất của hắn.

“Chính Quốc ơi, tôi nhớ cậu lắm.”

___________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngọt không!

Há! Há! Há!

Niềm kiêu hãnh của tui tăng lên à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: