Chương 54: 520 Tiểu Mãn
Điền Chính Quốc không hiểu, tại sao Kim Thái Hanh lại cứ nhằm vào Ngô Hàm.
Nhưng trận đấu người tới người lui vừa rồi của hai người, cảm giác như Kim Thái Hanh lại giống trẻ trâu hơn.
Cậu nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Kim Thái Hanh, sau khi yên lặng hồi lâu mới nói: “Cậu ấy không phải là trẻ trâu, mặc dù cậu ấy là vị thành niên nhưng đã được tuyển vào khoa máy tính của đại học A, chuyên ngành top 1 cả nước, thiếu niên thiên tài.”
Kim Thái Hanh cười, mặt đầy khinh bỉ: “Khoa máy tính đại học A? Vậy mà cũng gọi là thiếu niên thiên tài?”
“…” Đây có coi là sự khinh bỉ đến từ thiên tài không?
Điền Chính Quốc suy nghĩ rồi nói: “Lại nói, người ta là vị thành niên, gầy như que củi, ốm yếu cũng là điều có thể thông cảm được.”
Kim Thái Hanh không nhịn được nữa mà quay về phía cậu: “Điền Chính Quốc, Ngữ văn trung học của cậu có phải là không đạt hay không? Đề bài quy nạp tư tưởng cũng không làm đúng?”
Điền Chính Quốc không biết sao lại liên quan đến thành tích Ngữ văn của mình.
Mặc dù cậu rất không phục, nhưng Kim Thái Hanh nói đúng, Ngữ văn của cậu quả thực là không ra làm sao.
“Sao anh biết?”
Kim Thái Hanh cười giễu, “Mỗi câu nói đều có một trọng điểm, cậu bắt sai hai lần, lộ ra quá rõ.”
Một câu nói bắt sai hai trọng điểm, đây không đơn thuần là vấn đề thành tích môn Ngữ văn nữa mà liên quan đến chỉ số thông minh rồi.
Điền Chính Quốc cẩn thận nhớ lại lời nói của Kim Thái Hanh, cuối cùng cũng hiểu ra vẻ mặt bây giờ của Kim Thái Hanh là gì.
Vẻ mặt ghen tuông chua mất răng.
Điền Chính Quốc vui vẻ, “Ý anh là, tôi thích Ngô Hàm?”
“Không thì sao?”
Điền Chính Quốc liếc hắn một cái, “Ngô Hàm còn là vị thành niên, anh nghĩ cái gì vậy?”
Kim Thái Hanh: “Cậu không thích nó thì mời nó ăn kem làm gì?”
Điền Chính Quốc cạn lời, nhấc hai túi kem trong tay lên nói bóng gió với hắn, “Mời cậu ấy ăn kem là thích cậu ấy sao?”
“Ờ.”
“…”
Điền Chính Quốc há miệng rồi lại khép lại, cuối cùng lại không biết nói gì nữa.
Miệng người nào đó vừa rồi còn không kiêng nể mà nói thích cậu, muốn theo đuổi cậu.
Thứ miệng chạy xe lửa không có câu nào thật.
Nhưng cậu yên lặng không khiến cho chủ đề kết thúc, người đó không thuận theo không buông tha.
Kim Thái Hanh: “Điền Chính Quốc, tôi phát hiện ra cậu không nói lý.”
“Sao tôi lại không nói lý?”
“Người ra ngoài dụ dỗ loạn cả lên là cậu, lại còn tức giận? Người phải tức giận là tôi mới đúng.”
“Tôi không có dụ dỗ loạn!”
“Một thằng nhóc con mở mồm ra là anh ơi, dụ dỗ đến mức cậu… Lần này mời người ta ăn kem, lần sau chắc mời nó ăn cua đi.”
Điền Chính Quốc lờ mờ: “Hở? Liên quan gì đến cua?”
Kim Thái Hanh hừ lạnh một tiếng: “Nằm mơ đi!”
“…”
Điền Chính Quốc im lặng nhìn hắn mấy giây, cuối cùng nhét kem vào ngực hắn, “Anh ăn phải pháo hả? Tự cầm đi.”
Kim Thái Hanh nhét trở lại, sau đó sải bước đi về phía trước, “Tôi không cầm đâu.”
“…”
Điền Chính Quốc không biết rốt cuộc người này đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên bệnh cũ tái phát, cả người trở nên âm dương quái khí chanh chua cay nghiệt.
Điền Chính Quốc không muốn xoắn xuýt mấy chuyện này quá nhiều với hắn nên nói sang chuyện khác: “Anh làm xong quán online chưa? Nhanh vậy hả?”
Kim Thái Hanh cười lạnh, “Nhanh hả? Không thấy nhanh mấy, người được đề cử top 1 chắc sẽ nhanh hơn nhỉ?”
“…” Vẫn chưa hết hả?
Điền Chính Quốc cần phải dạy dỗ cái người hồ đồ ngu xuẩn này.
Điền Chính Quốc nói thấm thía: “Ngô Hàm người ta thân thế đáng thương, người nhà đã không còn trên đời nữa, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng kiên cường, tràn đầy lòng tin và hi vọng với tương lai, dựa vào hai bàn tay của mình để tạo nên tài sản, còn nhỏ tuổi đã độc lập về kinh tế…”
Kim Thái Hanh có chút nóng nảy cắt ngang lời cậu: “Điền Chính Quốc, sao cậu không đi làm marketing?”
“?”
“Có thể nói đói nghèo đến mức trong sạch thoát tục như vậy.”
“…”
Trong lòng Kim Thái Hanh không có chút năng lượng tích cực nào, giúp hắn ra khỏi sương mù thật sự làm nhiệm vụ nặng nề mà xa vời.
Điền Chính Quốc: “Nghèo thì sao, nghèo đi nữa thì cũng kiếm tiền bằng hai bàn tay mình, vậy còn hơn là ăn bám gia đình, anh nói thử xem.”
Điền Chính Quốc nói xong thì cẩn thận quan sát sắc mặt của Kim Thái Hanh, vẻ mặt của Kim Thái Hanh không chút thay đổi, dường như chẳng có cái nhìn đặc biệt nào về đám con nhà giàu ăn bám, coi là chuyện đương nhiên.
Điền Chính Quốc không cam lòng: “Anh không có ý kiến gì sao?”
“Cậu muốn tôi có ý kiến gì?”
“Thì… kiểu cảm động việc kiếm tiền bằng hai bàn tay mình thật ra rất vĩ đại ấy, không có à?”
“Kiếm tiền bằng hai bàn tay mình thì không phải người bình thường hả?”
“…” Tam quan không bình thường gì đây?
“Người giàu đều dựa vào hai bàn tay tự kiếm tiền của người khác.”
Điền Chính Quốc lại không thể phản bác, ngẫm nghĩ thì còn cảm thấy lời của Kim Thái Hanh đều đúng cả.
Đề tài này không thể nói tiếp được nữa, nếu trò chuyện tiếp tam quan của cậu sẽ bị Kim Thái Hanh làm cho lệch lạc mất, “Anh mua nhiều kem như vậy làm gì?”
“Tôi có tiền mà.”
“…”
Điền Chính Quốc liếc mắt, không muốn nói lý với hắn, không nói gì xách kem bực bội đi về phía trước.
Người nào đó thật là bất chấp lý lẽ.
Kim Thái Hanh ăn kem ngọt đến ngấy, nhăn mày muốn vứt đi, nhưng nghĩ lại thì kem này cướp được từ tay Ngô Hàm, hắn lại cảm thấy thơm ngon vô cùng.
Thấy Điền Chính Quốc không để ý đến hắn nữa, Kim Thái Hanh lại đi theo sau, giọng nói hơi hoà hoãn hỏi: “Điền Chính Quốc, cậu không thích Ngô Hàm thật chứ?”
Điền Chính Quốc dừng chân, quay đầu nhìn hắn, mặt rất bực mình, “Ngô Hàm là một học sinh trung học, chẳng qua là tôi tán thưởng phẩm chất kiên cường bất khuất trên người cậu ta thôi.”
Kim Thái Hanh không thuận theo không buông tha: “Thích không bắt đầu từ tán thưởng đâu.”
Điền Chính Quốc bất đắc dĩ thở dài, chuyện này giống như một hạng mục, phải có kết quả mới có thể khép lại.
Khi nói sang chuyện khác không có tác dụng, cách hữu hiệu để kết thúc đề tài chính là lấy gậy ông đập lưng ông.
Người nào đó không phải biết nói bậy sao?
Cậu cũng biết.
“Kim Thái Hanh, không phải anh đang ghen đó chứ?”
Kim Thái Hanh đang ăn kem, ngừng một lát, sặc đến mức ho khan không ngừng.
Dường như bề ngoài chật vật bao nhiêu thì trong lòng trống rỗng bấy nhiêu.
Điền Chính Quốc được như ý cười một tiếng, “Ngày đó ở trong hẻm nhỏ, anh đã nhất kiến chung tình với Ngô Hàm, cho nên điên cuồng dò xét tôi, sợ tôi nhanh chân giành trước?”
Trong chớp mắt, tiếng ho khan của Kim Thái Hanh đã dừng hẳn, “Hử?”
“Xin anh yên tâm đi, tôi chỉ có lòng tán thưởng của trưởng bối dành cho vãn bối với Ngô Hàm. Nếu như sau này hai người thành đôi, tôi sẽ tặng cho hai người một đại lễ.”
Khoé miệng Kim Thái Hanh cong cong, lại hạ xuống không dấu vết, “Thật không?”
“Đúng, tặng đại lễ!” Điền Chính Quốc tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái.
Kim Thái Hanh: “Không có là được rồi.”
Thấy mặt Kim Thái Hanh như trút được gánh nặng, Điền Chính Quốc buồn phiền đến phát hoảng, tưởng tượng đến cảnh tượng Kim Thái Hanh và Ngô Hàm đứng phát kẹo dưới chữ 囍 (song hỉ) to, “Bình tĩnh một chút, mặc dù Ngô Hàm rất tuấn tú, những vẫn chỉ là một đứa trẻ. Anh đừng có mà cầm thú như vậy, đợi người ta lớn lên đã.”
Lúc này người muốn cố gắng nói sang chuyện khác lại trở thành Kim Thái Hanh.
Hắn nhăn mày, mặt ghét bỏ nhìn cái kem giành được từ tay Ngô Hàm: “Điền Chính Quốc, sao cậu lại thích ăn đồ ngọt như vậy?”
Điền Chính Quốc: “Anh cũng không thích ăn hả?”
“Cậu mới thích ăn ấy.”
“Không thích ăn thì anh mua nhiều như vậy làm gì?”
Kim Thái Hanh ngừng nói, một lúc sau mới nói: “Tôi muốn mua, tôi có tiền, tôi mua được, không đến nỗi đến que kem cũng phải để người khác mua cho.”
“…”
Điền Chính Quốc cảm thấy, giờ chỉ cần cậu phản ứng lại Kim Thái Hanh là cậu thua, để Kim Thái Hanh điên một mình đi.
Hai người một trước một sau đi về đến nhà, Kim Thái Hanh đi vào trước, Điền Thủ Lâm thấy hai tay hắn trống trơn thì hỏi: “Tiểu Hanh, không mua được kem hả?”
Kim Thái Hanh theo phản xạ sờ mũi một cái.
Hắn còn chưa kịp nói, Điền Thủ Lâm đã hỏi: “Ở phía đông công viên ấy, Chính Quốc thích mua ở chỗ đó, nói kem chỗ đó ngon, cháu không tìm được sao?”
Kim Thái Hanh yên lặng hạ giọng, định nói sang chuyện khác, “Cháu tìm được rồi ạ, chú Điền…”
Điền Thủ Lâm cắt ngang lời hắn, “Tìm được là được rồi, lát nữa Chính Quốc ăn kem thì nói xin lỗi nữa là nó sẽ không giận. Cháu nói đúng, không thể vì nó mềm lòng mà không để ý đến cảm nhận của nó. Dù sao thì đứa nhỏ Chính Quốc này ghét nhất là người khác lừa gạt, gài bẫy mình.”
Kim Thái Hanh: “…?”
Kim Thái Hanh cảm thấy bất an mơ hồ.
Điền Chính Quốc đứng sau lưng Kim Thái Hanh, không nhịn nổi nữa, cười hì hì thò đầu ra, giơ hai túi kem trong tay lên.
Cậu không để ý tới vẻ mặt hai người dần dần hoá đá, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Ba ơi, anh ấy tìm được rồi.”
Kim Thái Hanh cứng người đi vào trong nhà, Điền Thủ Lâm ngây tại chỗ, có chút mờ mịt.
Điền Chính Quốc nhìn vẻ mặt hai người, biết có lẽ là Kim Thái Hanh đi mua kem để xin lỗi cậu.
Cậu vui vẻ nhận lấy, xếp vào tủ lạnh thật ngay ngắn.
Màu kem tươi đẹp, đủ hết các vị, xếp gọn gàng hết trong tủ lạnh, nhìn vô cùng “chữa lành”.
Coi như người nào đó có chút lương tâm, cứ để cho hai người bọn họ lúng túng đi, cậu vui vẻ là được.
Điền Chính Quốc cười với Điền Thủ Lâm: “Nhiều kem như vậy, lời xin lỗi đã nhận, cảm ơn ba, sau này không được tính kế với con, lừa con nữa.”
Điền Thủ Lâm không quen bày tỏ, kế hoạch bị đâm thủng, có chút ngại ngùng, lập tức nghiêm mặt, cố làm vẻ nghiêm túc nói sang chuyện khác: “Chính Quốc, vừa rồi con cầm nho đi thì đĩa đâu? Ném rồi hả?”
Điền Chính Quốc: “…”
Kim Thái Hanh ngồi trên ghế sofa không nhịn được cười phụt thành tiếng.
Điền Chính Quốc giả vờ như không nghe thấy, cất xong kem thì lấp liếm nói sang chuyện khác, “Ba, ba cho con xem quán online của ba một chút đi.”
Điền Thủ Lâm cho Điền Chính Quốc xem một lần.
Kim Thái Hanh làm trang chủ ngắn gọn chỉnh tề, sắp chữ hợp lí, thao tác còn rất đơn giản, người lớn tuổi như Điền Thủ Lâm cũng dùng thành thạo, bất kể là thiết kế bên ngoài hay trải nghiệm của người dùng cũng đều không thể bắt bẻ.
Năng lực làm việc của Kim Thái Hanh hẳn là dáng vẻ mà các sếp thích nhất.
Điền Chính Quốc vui vẻ ra mặt: “Làm tốt đó, siêu vậy.”
Kim Thái Hanh giễu cợt, “Có giỏi hơn top 1 không?”
“…” Đã xong chưa hả?
Điền Chính Quốc không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ chanh chua cay nghiệt này của Kim Thái Hanh rất được, ít nhất là được hơn dáng vẻ đầy đe doạ kia: “Vâng vâng, Tiểu Hanh giỏi nhất.”
Khoé miệng Kim Thái Hanh nhếch lên, hắn vỗ vào gáy cậu một cái, “Không biết lớn nhỏ, gọi anh đi.”
Điền Chính Quốc cười khúc khích, không rảnh để ý hắn.
Điền Thủ Lâm: “Tiểu Hanh bao nhiêu tuổi rồi?”
Điền Chính Quốc trả lời thay hắn, “Anh ấy vừa mới đón sinh nhật 23 tuổi, giờ 24 rồi.”
Điền Thủ Lâm: “Vậy lớn hơn Chính Quốc hai tuổi, Chính Quốc phải gọi là anh Thái Hanh chứ.
Kim Thái Hanh có người chống lưng, “Nghe thấy chưa?”
Điền Chính Quốc: “… Dạt sang một bên.”
Điền Thủ Lâm móc ra một bao lì xì, cười nhẹ nhàng đưa cho Kim Thái Hanh, “Tiểu Hanh cực khổ, giúp chú làm một việc lớn rồi.”
Kim Thái Hanh ngây ra tại chỗ, có chút ngỡ ngàng, từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ nhận được lì xì.
Cái thứ này không phải chỉ có lúc ăn Tết hay kết hôn mới cho sao?
Trước kia hắn tham dự hôn lễ của một người bạn, cô dâu chú rể quỳ gối trước mặt trưởng bối gọi ba, trưởng bối mới có thể cho lì xì.
Bọn họ nói cái này là phí đổi xưng hô.
Điền Chính Quốc thấy hắn ngẩn ra thì càu nhàu với hắn, “Nhận đi.”
“Ồ, cháu cảm ơn chú Điền.”
“Không cần cảm ơn, cũng báo hiệu sau này chú làm ăn phát đạt.”
Kim Thái Hanh nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong đựng tiền.
Kim Thái Hanh chuyển tay đưa bao lì xì cho Điền Chính Quốc.
“?”
“Phí đổi xưng hô, gọi anh đi.”
“Đi sang một bên, đây là ba tôi cho anh, coi như là tiền anh kiếm được, cảm giác thế nào?”
Kim Thái Hanh nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của Điền Chính Quốc, “Cũng được.”
Điền Chính Quốc hài lòng gật đầu, “Công ty phần mềm của Lâu Dương tuyển lập trình viên, đi thử một chút nhé?”
Điền Thủ Lâm cũng phụ hoạ theo: “Đúng, người trẻ tuổi đi làm, tăng cường một chút.”
Lời vừa rồi của Điền Thủ Lâm vọng vang trong đầu Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc ghét nhất là người khác lừa gạt cậu, lại càng không thích người khác tính kế với cậu.
Kim Thái Hanh: “Đúng rồi, chú Điền, Chính Quốc sinh nhật vào ngày nào ạ?”
“Chính Quốc sinh nhật vào hai mươi tháng năm, hôm đó đúng vào tiết khí Tiểu Mãn(*), mẹ nó còn nói, tiểu mãn tiểu mãn, dù chưa được mùa, nhưng đầy đủ rồi.”
(*) Tiểu Mãn (小满) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 60°.
Điền Chính Quốc không ngờ chuyện này lại có thể trùng hợp như vậy.
Sinh nhật của cậu cũng là hai mươi tháng năm, giống như nguyên chủ, nhưng cậu không biết, đó là ngày cuối cùng của Tiểu Mãn.
520 Tiểu Mãn?
Chậc.
Cậu không nhịn được mà nhìn về phía Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh cũng không tưởng tượng nổi nhìn cậu.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Thái Hanh: Là duyên, tuyệt không tả xiết!
Điền Chính Quốc: Ngày mai Tiểu Mãn bắt đầu đi làm, bắt đầu toả sáng toả nhiệt rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro