Chương 41: Cậu đi đâu cũng dắt tôi đi cùng, được không?
Tiêu Tả mới mở một công viên tình nhân chủ đề xe đua, đường đua tư nhân của hắn cách đó không xa, vẫn chưa đi vào sử dụng.
Bãi đỗ xe có hai tầng hầm, tầng thứ nhất là chỗ cho du khách tới đỗ xe, tầng thứ hai là chỗ đỗ xe đua.
Điền Chính Quốc phải vẽ ở tầng thứ nhất, chỗ đỗ xe của du khách.
Lúc bọn họ tới, Tiêu Tả và Tiểu Từ đã đến.
Tiêu Tả đang đè Tiểu Từ lên tường hôn, hôn đến mức quên mình, dính như keo.
Hai người Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng dừng bước, đơ mặt nhìn hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi trước mặt này.
Điền Chính Quốc từng tận mắt thấy đôi tình nhân hôn nhau giữa ban ngày ban mặt, nhưng họ đều giữ chừng mực, còn tập trung dữ dội như này thì mới chỉ xem trong video thôi.
Một lát sau, mắt Điền Chính Quốc không biết đặt ở đâu thì đúng, cậu kéo nhẹ tay áo của Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh quay đầu nhìn cậu.
Điền Chính Quốc nháy mắt ra ngoài, đưa hai ngón tay ra, làm động tác tay chạy chạy, ý bảo hắn đừng xem nữa, đi thôi.
Mắt Kim Thái Hanh cụp xuống, hắn nhìn ngón tay cậu đong đưa qua lại thì lại mở mắt ra, vừa đúng lúc nhìn vào môi của cậu, tiếp đó yết hầu lăn nhẹ.
Kim Thái Hanh: “Cậu cũng muốn hả?”
Động tác của Điền Chính Quốc ngừng một lát, nhăn mày tức giận nói: “Tôi bảo anh đi!”
“Không đi.”
“Anh thấy xấu hổ không vậy?”
“Tôi phải học tập.”
“…”
Điền Chính Quốc giễu cợt, xoay người muốn đi, Kim Thái Hanh túm cậu lại, “Đừng đi, cậu cũng phải học.”
“Tôi không học!”
“Sớm muộn gì cũng phải dùng mà.”
Điền Chính Quốc: “Anh không thấy xấu hổ nhưng tôi thấy, anh không đi thì tôi đi.”
Kim Thái Hanh buông cậu ra, thấp giọng nói: “Được rồi, không muốn học thì bỏ đi, tôi biết làm là được.”
Điền Chính Quốc không để ý đến hắn, xoay người bỏ đi, Kim Thái Hanh cũng đuổi theo.
Điền Chính Quốc móc mỉa: “Không phải anh đang học tập sao?”
“Em học được rồi, thầy Điền có muốn kiểm tra không ạ?”
Điền Chính Quốc vô cùng tức giận đến mức bật cười, hùng hùng hổ hổ, “Anh có bệnh không vậy, có bệnh thì đi chữa đi.”
Kim Thái Hanh nhìn thời gian, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Tả, tiếng chuông vang lên chừng mấy tiếng mới có người nhận.
Kim Thái Hanh: “Bọn tao sắp tới rồi.”
Tiêu Tả thở hổn hển, “Được được, vậy đến đây đi, bọn tao cũng đến rồi, đang đợi chúng mày ở nhà để xe.”
Kim Thái Hanh cúp điện thoại, nghiêng đầu với Điền Chính Quốc, “Đi thôi.”
Điền Chính Quốc: “Anh còn lễ phép như vậy ha.”
“Đặt mình vào vị trí của người ta thôi mà.”
“Anh còn biết đặt mình vào vị trí của người khác hả?”
“Cậu nghĩ mà xem, nếu tôi với cậu đang hôn nhau, bị người trước mặt cắt ngang, cậu có thấy ngại không?”
Điền Chính Quốc gật đầu, “Đúng là ngại thật đó.”
Khoé miệng Kim Thái Hanh cong cong, nói về phản xạ, não người nào đó phản xạ kém như vậy, chỉ nghe được nửa lời nói.
Kim Thái Hanh: “Mà tôi còn có thể muốn giết người nữa.”
“…”
“Hiểu chưa, đặt mình vào vị trí của người khác.”
Điền Chính Quốc nghĩ có cái gì đó không đúng lắm, cậu dừng chân lại, tai đã nhuộm đỏ, “Anh lấy cái ví dụ rác rưởi gì vậy!”
Lúc hai người trở lại nhà để xe, Tiêu Tả và Tiểu Từ đã sửa sang lại.
Điền Chính Quốc như chưa nhìn thấy gì cả, ung dung tự nhiên trao đổi với Tiểu Từ, chỉ có Kim Thái Hanh nhìn thấy tai cậu vẫn đỏ bừng, biết cậu vẫn đang lúng túng.
Kim Thái Hanh cười, da mặt người nào đó mỏng như vậy, sau này phải làm thế nào đây nhỉ?
Tiêu Tả kéo Kim Thái Hanh sang một bên, thấp giọng nói: “Đại bình tầng kia mày bán rồi, đến ở chỗ của tao đi.”
“Tao có chỗ ở rồi.”
“Biệt thự tao chưa đưa cho mày sửa sang xong rồi, mày ở đâu?”
“Phòng tiêu chuẩn.”
“…”
Một lúc lâu sau, Tiêu Tả kịp phản ứng, sợ rơi cằm, “Không phải chứ! Mày mày mày… Mày đến nhà người ta ở rồi?”
Kim Thái Hanh bình tĩnh nói: “Ừ.”
“Tao bảo mày từ từ thâm nhập, từ từ thay đổi, mày cũng gấp gáp quá rồi đó, chưa doạ người ta chạy mất dép hả? Người nhà cậu ta đồng ý không? Không đánh gãy chân mày chứ?”
Tiêu Tả nhìn hắn không thiếu tay cũng chẳng thiếu chân, cười hì hì nói: “Sao mày làm được vậy, dạy bạn chút đi.”
Kim Thái Hanh: “…”
Tiêu Tả thấy Kim Thái Hanh không tập trung, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc thì chậc chậc, “Đừng có mà nhìn chằm chằm như vậy, Tiểu Từ không thể làm gì với cậu ta đâu.”
Kim Thái Hanh: “Nhìn đẹp lắm.”
“…” Tiêu Tả buồn nôn, “Nói chuyện nghiêm túc, bên nhà mày…”
Kim Thái Hanh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn.
Tiêu Tả rất sợ ánh mắt này của Kim Thái Hanh, thiên diệt địa.
Tiêu Tả yên lặng đổi cách nói: “Mày và bên nhà họ Kim ấy, mày định làm gì?”
Kim Thái Hanh thu hồi ánh mắt, nhìn ra xa xa.
Trước kia là suy nghĩ lấy mạng đổi mạng, hắn để cho Kim Cẩm Dịch sống lâu một phút, nhà họ Kim sẽ có thêm một phần hi vọng, Kim Triệu Quang có thêm một phần tuyệt vọng.
Cây càng cao thì ngã xuống mới càng đau được.
Kim Thái Hanh nhìn về phía Điền Chính Quốc, khẽ cười, “Thì nhìn xem bọn họ có đứng đắn hay không.”
Cây to này không đứng đắn thì sụp đổ ầm ầm, đứng đắn thì từ từ héo úa.
Tóm lại là không thể bỏ qua.
Tiêu Tả trầm xuống, chắc chắn nói: “Được, nếu cần tao giúp thì cứ gọi.”
Kim Thái Hanh quay đầu nhìn hắn, có chút không tưởng tượng nổi.
Tiêu Tả: “Tao nói thật đó!”
Kim Thái Hanh vỗ vai hắn một cái, cười, “Lội vào dòng nước đục này làm gì.”
Bên kia, Điền Chính Quốc đã thoả thuận xong với Tiểu Từ.
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để vẽ xong toàn bộ hầm để xe, chắc cũng phải mất nửa tháng.
Mặt tường đã được quét keo sữa trắng, dọn dẹp qua theo như Điền Chính Quốc yêu cầu, cũng đã lót giấy bảo vệ mặt đất, Điền Chính Quốc có thể bắt đầu làm việc.
Điền Chính Quốc lấy quần áo lao động trong túi ra, “Hay là mọi người đi ra ngoài trước đi, sẽ khá bẩn đó.”
Tiêu Tả: “Vậy được, trưa tôi mang cơm tới cho cậu.”
Kim Thái Hanh: “Mang cho tao một phần.”
Tiêu Tả liếc hắn một cái, “Không nói tao cũng không mang cho mày.”
“Vậy thì mày đừng có mang nữa.”
Điền Chính Quốc: “Không cần đâu, bọn tôi sẽ tự đi ăn, hai người cứ đi làm việc của mình đi.”
Tiêu Tả ôm Tiểu Từ qua, “Vậy chúng ta đi thôi, Điền tiên sinh cậu có thể bảo nó pha màu giúp cậu, thằng đó pha màu chuyên nghiệp lắm.”
Dù sao thì manga của Giang Thời Ngạn đều do Kim Thái Hanh phối màu.
Giang Thời Ngạn không nhạy bén với màu sắc lắm, hình như thiếu thiên phú về lĩnh vực này, mỗi lần cậu ta cầm tranh do mình phối màu và tranh do Kim Thái Hanh phối lên cho fan bỏ phiếu lựa chọn, gần như không ai chọn tranh của cậu ta, thậm chí có người nói thẳng rằng tranh của cậu ta vô cùng xấu xí.
Điền Chính Quốc: “Anh biết phối màu hả?”
Tiêu Tả nhận được ánh mắt giết người phóng hoả của Kim Thái Hanh mới nhận ra mình lắm mồm, kéo Tiểu Từ chạy, “Đi thôi, đừng ảnh hưởng tới công việc của bọn họ.”
Điền Chính Quốc mặc đồ bảo hộ lao động xong, lại hỏi Kim Thái Hanh tiếp: “Anh biết phối màu thật hả?”
Kim Thái Hanh: “Biết chút thôi.”
“Độ bão hoà của bản phác thảo khi in ra sẽ khá lớn, diện tích màu trên đó lớn, thị giác màu sẽ sâu hơn, lúc pha màu thì nhạt hơn một chút.”
“Cậu tin tôi sao?”
Điền Chính Quốc cười, đưa cho hắn bản thảo đã in ra, “Làm việc đi.”
Kim Thái Hanh cười nhận lấy, mặc đồ bảo hộ lao động bắt đầu làm việc.
Vẽ tranh tường yêu cầu không cao, Điền Chính Quốc cầm điện thoại sắp xếp trên tường, đi nét, lại lên màu, chỉnh sửa chi tiết nữa là ok.
Dù sao thì cũng là tranh mình vẽ, Điền Chính Quốc thoải mái hơn lần vẽ ở cô nhi viện rất nhiều.
Kim Thái Hanh thích nhìn Điền Chính Quốc vẽ tranh, cậu rất tập trung rất thoải mái, đắm chìm trong thế giới tưởng tượng của mình, tận hưởng câu chuyện bên trong.
Chỉ có người ấm áp như vậy mới có thể vẽ ra những tác phẩm ấm áp nhỉ?
Điền Chính Quốc vẽ xong rồi, thử màu Kim Thái Hanh pha một chút.
Điều làm cậu kinh ngạc đó là màu Kim Thái Hanh pha không tồi chút nào! Gần như đúng với màu trong nguyên tác.
Điền Chính Quốc: “Trời! Anh cũng siêu quá đi mà!”
Kim Thái Hanh: “Không dám nhận, chủ yếu là được thầy Điền hướng dẫn ạ.”
Điền Chính Quốc rất vui vẻ, pha màu đúng là công trình lớn, vô cùng rộng rãi nói: “Việc này chia đôi công, tiền thưởng cho anh một nửa.”
Kim Thái Hanh cười cười, “Tôi không lấy tiền.”
“Vậy anh muốn cái gì?”
“Muốn cậu có được không?”
“…”
Điền Chính Quốc đắm chìm trong sự vui vẻ khi bản thân thu nhận được một trợ thủ đắc lực, cũng không so đo với lời cợt nhả của hắn nữa, “Đừng có hà tiện, làm việc đi, giúp tôi lên màu nữa.”
“Hai người cùng lên màu, cậu không sợ không hài hoà à?”
“Không sao.”
Hai người phối hợp rất tốt, Điền Chính Quốc leo lên leo xuống cầu thang để tô màu trên cao, Kim Thái Hanh tô ở dưới. Gần tới trưa, một mặt tường đã được vẽ xong.
Buổi trưa hai người đối phó qua loa một chút, bận rộn làm việc đến khi hơi mệt mỏi thì đã là sáu giờ chiều.
Trên mình hai người đã toàn vết bẩn, họ cùng ngồi xuống đất dựa vào tường, thưởng thức bức tranh của mình.
Điền Chính Quốc rất hài lòng, đẹp hơn cậu dự tính rất nhiều. Kim Thái Hanh pha màu rất tốt, lên màu cũng rất đều. Cả bức tranh rất hài hoà, hoàn toàn không nhìn ra là hai người vẽ.
Kim Thái Hanh còn nhạy bén về màu sắc hơn cả nhiều hoạ sĩ chuyên nghiệp khác.
Điền Chính Quốc vui vẻ nói: “Đẹp đúng không?”
Kim Thái Hanh gật đầu, “Ừ.”
“Hai ta phối hợp quá tốt, hợp tác hoàn mỹ.”
“Đúng, rất phối hợp, lần đầu tiên của chúng ta rất hài hoà.”
“…”
Nhìn phần của hắn pha màu, lên màu cũng rất cực khổ, Điền Chính Quốc cũng không mắng hắn.
“Sau này nếu như còn vẽ tường nữa, anh còn tới nữa không? Thật sự sẽ chia một nửa tiền cho anh mà.”
“Được.”
“Chỉ vất vả một chút thôi á, giống như bây giờ vậy, anh có sợ không?”
“Được ở cùng với cậu, không có gì là khổ cực cả.”
Điền Chính Quốc cười mím môi, cúi đầu hí hoáy bức tranh trong tay, thấp giọng nói: “Cả ngày chỉ có nói mấy lời buồn nôn thôi.”
Kim Thái Hanh quay đầu, nhìn má cậu, môi cong cong, “Tôi nói thật lòng.”
“Vậy được, nếu anh không sợ vất vả, sau này kiếm tiền tôi sẽ đều dắt anh theo.”
“Không được.”
“?”
Điền Chính Quốc đang định hỏi tại sao, chỉ nghe Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm, từ từ dựa vào người cậu, đầu nhẹ nhàng gối lên bả vai cậu.
Trên bức tường vừa vẽ xong là trang thứ nhất của [Phá kén].
Bướm mẹ xinh đẹp bay đi, phó thác cho chim nhỏ chăm sóc con của nó, trong gió táp mưa gào, chim nhỏ trên nhánh cây giơ cánh che cho kén bướm khỏi mưa gió tung bay.
Cậu nghe được Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói: “Cậu đi đâu cũng dắt tôi đi cùng, có được không?”
Tim Điền Chính Quốc bị va nhẹ một cái, mềm mại.
Hình như Kim Thái Hanh chính là cái kén kia, một ngày nào đó sẽ biết bay.
Một lúc lâu sau, cậu đáp lại: “Được.”
*
Hai người chỉ ngồi như vậy rất lâu, điện thoại Kim Thái Hanh bỗng vang lên.
Là Tiêu Tả gọi.
Điền Chính Quốc đẩy đầu Kim Thái Hanh ra, “Nghe điện thoại đi.”
Đầu Kim Thái Hanh không cử động, hắn nằm trên vai Điền Chính Quốc nghe điện thoại.
“Này, bọn mày vẫn đang ở nhà để xe hả? Tao và Tiểu Từ sắp tới rồi.”
Lời thoại quen thuộc này!
Điền Chính Quốc cả kinh, lập tức đứng lên, nhìn xung quanh xem có người hay không.
Kim Thái Hanh ngồi không vững, suýt thì ngã xuống đất.
“Đang đây, đến đi.”
Điền Chính Quốc có chút chột dạ, có phải Tiêu Tả và Tiểu Từ đã tới rồi không, bọn họ thấy được…
Kim Thái Hanh vừa cúp điện thoại, Tiêu Tả và Tiểu Từ đã xuất hiện ở cửa.
Mặt Tiêu Tả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Kim Thái Hanh, không thể nhịn được mà gửi tin nhắn cho hắn.
[Đệt moẹ! Mày mạnh miệng vậy hả, cho mày dựa lâu như vậy mà mày cũng không hôn, chẳng làm cái gì cả.]
Gửi xong thì hắn nhiệt tình chào mời, “Đi, đi ăn cơm thôi, không vẽ nữa.”
Tiểu Từ vừa nhìn thấy tường thì sợ ngây người.
“Éc! Thần hoàn nguyên! Trời ạ!”
Điền Chính Quốc: “Cậu thích là được rồi.”
Tiểu Tử kích động đến mức nói năng không lưu loát nữa, “Thích, thích, rất thích, quá đẹp, anh Tả, nhất định sẽ hot đó.”
Tiêu Tả dù không hiểu cũng cười theo, giơ ngón tay cái với hai người đầy vết bẩn, chạy đi dỗ Tiểu Từ, “Thích là tốt rồi, thích là được.”
Sau khi Tiểu Từ chụp mấy bức ảnh, cô nhặt tờ giấy trên đất lên nhìn, nghi ngờ: “Ế?”
Điền Chính Quốc cho là có vấn đề thì hỏi: “Sao vậy?”
“Đây không phải là tranh được tải từ mạng Ngôi sao, phía dưới còn có watermark của phần mềm, còn có chữ kí của Tam Các, hình như là tranh gốc.”
Điền Chính Quốc: “…” Sơ suất rồi, cậu in thẳng từ máy tính ra.
Tiểu Từ mở to mắt, “Cậu là Tam Các ư?”
“Tôi…”
Ánh mắt Tiểu Từ từ từ hiện ra nụ cười, “Cậu chính là Tam Các! Tôi nhìn phong cách của bức hoạ tại cô nhi viện kia đã phát hiện ra cậu là Tam Các!”
Điền Chính Quốc: “…” Bất ngờ quá, không kịp đề phòng.
Ba người đứng đó mang tâm sự riêng mặt không thay đổi, chỉ có Tiểu Từ hưng phấn tới mức giậm chân xoay tròn tại chỗ, chạy quanh Điền Chính Quốc mấy vòng, vừa hưng phấn lại vừa kiềm chế, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Tiêu Tả hôn một trận, phấn khích đến mức không biết nói gì cho phải.
Kim Thái Hanh không thể nhịn được nữa, “Bạn gái mày như vậy mà mày vẫn nhịn được à?”
Tiêu Tả bị hôn một trận cũng mất phương hướng, “Đu idol thành công mà.”
Điền Chính Quốc cười một tiếng: “Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng mà kiềm chế đi, không lát nữa bạn trai cậu đến đánh tôi đó.”
“Kệ đi, anh ấy không đánh được bạn trai cậu đâu.”
“… Về tôi vẽ tranh tặng cho cậu, cậu giữ bí mật giúp tôi nhé?”
Tiểu Từ gật đầu, “Nhưng mà cậu có thể up chương mới nhanh một chút được không? Không thì tôi cũng không biết mình có thể giữ bí mật được bao lâu đâu.”
“…”
Kim Thái Hanh không nhìn nổi nữa, đi tới kéo Điền Chính Quốc ra, lạnh giọng nói với Tiểu Từ: “Giờ biết người ta là Tam Các rồi, tranh tường có thêm tiền không?”
Câu nói này kéo Tiểu Từ về với thực tế, “Thêm chứ, tôi trả tiền.”
Kim Thái Hanh: “Thêm bao nhiêu?”
“Mười vạn.”
Kim Thái Hanh hỏi Điền Chính Quốc: “Mười vạn được không?”
Điền Chính Quốc: “…” Cậu là idol bọc đồ(*) sao? Nhưng mà được thêm tiền thật kìa, “Được.”
(*) 偶像包袱: Thường để chỉ những thần tượng ngoại hình đẹp, thời trang, hành động cử chỉ đều ổn,… nhưng lúc biểu diễn tiết mục lại rất khó để bộc lộ ra được những ưu điểm đặc biệt này, giao lưu với người khác thường bị kẹt lại, khiến cho thần tượng xa rời mọi người, thoát khỏi đại chúng, dễ sinh ra cảm giác xa cách.
Tám giờ tối Tiêu Tả thường đi đua xe, tối nay có người hẹn hắn đua xe, là mấy đứa nhị thế tổ nát đến tận gốc rễ Phương Hằng.
Đám người kia khi còn nhỏ đã bắt nạt Kim Thái Hanh rất nhiều, đến khi Kim Thái Hanh lớn hơn chút biết cầm dao dí bọn nó thì bọn nó mới đàng hoàng hơn. Tiêu Tả hi vọng hai người Kim Thái Hanh đi nhanh lên, đỡ phải gặp bọn rác rưởi kia, buồn nôn tới mức ăn đêm cũng muốn phun ra.
Nhưng sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, lúc tiếng xe thể thao gào thét, Tiêu Tả cũng biết bọn họ đến rồi.
Vốn là xe thể thao phải đỗ ở tầng hầm thứ hai, tầng hầm 2 có lối đi trực tiếp đến đường đua, sau khi đoàn xe lái vào thì dừng luôn lại tầng hầm 1, mười mấy chiếc xe với mười mấy người mặc đồ đua xe ngạo mạn ầm ầm xuống xe, phần phật đi về phía bọn họ.
Người đi đầu Điền Chính Quốc thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Nhớ kĩ lại cuối cùng cũng nhớ ra, là người đã khiêu khích Kim Thái Hanh trong thang máy đêm tiệc thăng cấp của Giang Thời Ngạn, bị Kim Thái Hanh bóp cổ đến mức chân mềm nhũn ra.
Tiêu Tả biết Phương Hằng thích Giang Thời Ngạn, vì cha hắn quá trăng hoa, vướng quá nhiều nợ phong lưu nên sinh ra rất nhiều con riêng tranh giành tài sản với hắn, cho nên hắn mới căm ghét con riêng, từ nhỏ đã không vừa mắt Kim Thái Hanh.
Tiêu Tả khuyên: “Phương Hằng, các anh em tới đua xe mà.”
Phương Hằng người đông thế mạnh, Kim Thái Hanh tay không tấc sắt, hắn cũng không thấy sợ Kim Thái Hanh như ngày hôm đó.
Phương Hằng liếc nhìn Điền Chính Quốc, khinh bỉ nhìn về phía Kim Thái Hanh, hắn cười thu hút sự chú ý của mọi người: “Đm, Kim đại con riêng, không phải chứ, mày thật sự tìm thứ hàng giả của Thời Ngạn làm thế thân à?”
Người phía sau nghe vậy thì ồn ào hẳn lên.
Điền Chính Quốc biết, không lành rồi.
Tình tiết kinh điển côn đồ lưu manh bắt nạt người nhỏ yếu trên phim, trong đầu cậu nghĩ lúc ông đây đại chiến ba trăm hiệp trên mạng với đám người trên mạng không biết mày còn chơi bùn ở đâu đâu.
Lại còn dám diễn chua ngoa trước mặt ông đây?
Điền Chính Quốc không thích loại tiểu nhân chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không thể tức giận, một khi thật sự tức giận thì suy nghĩ sẽ trở nên khác thường.
Cậu bước lên trước, chắn Kim Thái Hanh ở sau lưng mình, biểu cảm hoạt động rồi thì bắt đầu mở miệng mắng.
“Này, cái thứ gì kia.”
Tiếng mắng vang vọng có lực vừa rơi xuống, tiếng cười giễu cợt đã ngừng.
Điền Chính Quốc nhếch mép cười, hếch cằm chỉ Phương Hằng, “Mày ăn phân hữu cơ mà lớn lên à, béo như lợn mà miệng còn hôi thối thế? Con riêng thì làm sao? Dù gì thì cũng là một con người, mày có phải là người không? Sao lại không nói tiếng người vậy? Cho nên mày không phải là người, nhìn như người mà không phải là người, mày có xót xa không? Hơn nữa anh ấy tìm thế thân thì liên quan gì đến mày? Là anh ấy ăn hết cơm nhà mày hay tao ăn hết cơm nhà mày? Cũng đúng, ai ăn được cơm nhà mày chứ, rơi hết vào bụng mày rồi mà, nếu không thì sao dáng vẻ lại sống không qua mùa xuân như thế? Tại sao lại sống không qua mùa xuân có biết không? Vì mùa xuân người ta giết lợn Tết để đuổi tà ma đấy.”
Tiêu Tả trợn mắt há mồm.
Logic rõ ràng, suy luận sắc bén, nhấn nhá từng chữ rành rọt, mắng bọn người kia đến mức sững sờ.
Con mẹ nó, đây mới là miệng lưỡi sắc bén này.
Điền Chính Quốc vừa mắng vừa lùi đến bên cạnh công tắc chữa cháy, giơ tay lên ấn vào nút 110, chỉ vào mũi Phương Hằng mà mắng, “Còn muốn thừa lúc đông người để bắt nạt người ta, chúng mày giỏi thì đến 110 đi? Xã hội pháp trị, chúng mày tới đây, ba mẹ chúng mày đều có máu có mặt, mới nãy tao chụp ảnh rồi, post lên thì xem ai là người tổn thất nhiều hơn đây.”
Điền Chính Quốc cười lạnh, nhìn Phương Hằng, “Cái thứ hèn nhát mày, có bản lĩnh thì đấu solo với Kim Thái Hanh đi, xem anh ấy có giết chết mày không?”
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Muộn rồi muộn rồi, lỗi của tui.
Đang viết, đang viết, vượt số chữ rồi.
Hức!
Chương này Tiểu Điền điên, chương sau Tiểu Hanh điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro