Chương 18: Ăn lẩu có tác dụng không?
Chọc người ta giận rồi thì phải làm sao?
Kim Thái Hanh tra cứu thử, xuất hiện rất nhiều câu trả lời, rất nhiều mấy cái nhảm nhí như “Thử nói chuyện với nhau xem”, không nhiều câu trả lời có thể dùng được cũng rất không bình thường.
Ví dụ: [Nếu như là bạn bình thường, ăn lẩu xiên, một bữa không đủ thì hai bữa. Nếu như là bạn gái thì ăn lẩu xiên, một bữa không đủ thì hai bữa, ăn no rồi thì lăn giường.]
Lẩu xiên
Ăn lẩu hả?
Xiên?
Gì vậy?
[Tức giận thì dỗ như thế nào hả? Nhất định là tính tình người kia quá kém.]
Lúc thấy reply này, Kim Thái Hanh hừ một tiếng.
Nói không sai chút nào, nhất định là người kia tính khí kém, không hiểu tức giận cái gì nữa.
Kim Thái Hanh ném điện thoại xuống, mở máy tính ra, định tập trung làm việc, nhưng bản mặt thúi của Điền Chính Quốc cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu hắn, nghịch đến mức tâm phiền ý loạn.
Hắn nóng nảy đóng máy tính lại, gọi cho Tiêu Tả.
Tiêu Tả vừa mới nhận, còn chưa ‘Alo’, Kim Thái Hanh đã hỏi ngay: “Nếu như có người chọc mày tức giận, sau đó mời mày đi ăn lẩu xiên, mày có hết giận không?”
Lúc này Tiêu Tả và mấy người đua xe ở bên ngoài, đường đua vòng quanh núi, hắn đã nhận được hạng nhất, đang nhiệt huyết sôi trào chúc mừng thì nhận được cuộc điện thoại khó hiểu của Kim Thái Hanh.
Tiêu Tả: “Hả?”
Kim Thái Hanh: “Không nghe hả?”
“Nghe rồi, mày muốn dỗ Giang Thời Ngạn lờ kia à? Không trả lời?”
“Không phải anh ta.”
“Ể??”
Tiêu Tả có chút không phản ứng kịp, ngoài Giang Thời Ngạn ra còn có ai có thể khiến cho Kim thiếu gia hu tôn hàng quý(*) hỏi ý kiến của hắn những vấn đề liên quan đến tình cảm và đối nhân xử thế nữa?
(*) 纡尊降贵: người có địa vị cao nhân nhượng người yếu thế hơn.
“Vậy thì là ai?”
Kim Thái Hanh im lặng, không có ý định trả lời vấn đề này, lạnh lùng nói: “À, mày không ăn cay nhỉ, cúp đây.”
Tiêu Tả vội vàng nói: “Đừng cúp, đừng cúp, tao giúp mày hỏi người khác được không?”
“Được, mày hỏi đi.”
Tiêu Tả hỏi người bên cạnh: “Nếu như mày tức giận, mời mày đi ăn lẩu xiên, mày có hết giận không?”
Người bên cạnh cũng đang ăn mừng thành tích đua xe mới lên một bậc, vấn đề Tiêu Tả đặt ra cực kì không phù hợp với không khí.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Tả, người tiếp lời hắn cũng thấy khó hiểu.
Đang thời khắc chúc mừng nhiệt liệt, hỏi vấn đề này, chẳng lẽ là trò đùa gì đó thú vị mà y không biết?
Y nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, “Nếu như mày tức giận, mời mày đi ăn lẩu xiên, mày có hết giận không?”
Tiêu Tả: “…”
Đội ngũ không thông minh lắm này biến thành điện thoại ống bơ, vấn đề quẳng cho một người cuối cùng.
*
Rốt cuộc người cuối cùng cũng có chút thông minh: “Có ý gì vậy?”
Mọi người nhún nhún vai, nhìn về phía Tiêu Tả.
Tiêu Tả cũng nhún vai, che mic điện thoại, nhỏ giọng nói: “Điện thoại của Kim Thái Hanh.”
Mọi người chán ghét: “Nó lại dỗ Giang Thời Ngạn lờ kia à?”
Tiêu Tả lắc đầu: “Lần này không phải đâu.”
Mọi người hơi khựng lại, tranh nhau phát biểu ý kiến chân thành.
“Tao ăn cay, tao sẽ hết giận.”
“Tao không ăn cay, chắc tao sẽ không hết giận.”
“Tao thấy không bằng đi ăn nướng đi, ăn cay hay không cay đều ăn được.”
Thu thập ý kiến xong, Tiêu Tả tổng kết: “Người có thể ăn cay sẽ hết giận, người không ăn cay sẽ không hết giận, cũng có thể đi ăn nướng, người ăn cay hay không đều có thể ăn được.”
Kim Thái Hanh: “Được.”
Kim Thái Hanh cúp điện thoại, tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Tả.
Mặc dù nói Kim Thái Hanh là con riêng của nhà họ Kim, đám công tử dòng chính không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn, nhưng luôn có một đám phản nghịch không phải là dòng chính, như Tiêu Tả sẵn lòng chơi cùng Kim Thái Hanh.
Dù sao thì Kim Thái Hanh là một cheating, đua xe, leo trèo, nhảy bungee, nhảy dù, không gì là hắn không dám làm, nếu cho hắn một thanh kim loại, hắn cũng dám đi trên dây thép.
Nhảy Bungee
Chơi game cũng tốt, lên cấp cũng chỉ là chuyện vài phút thôi.
Tâm lý ngưỡng mộ thì ai cũng có, ai cũng muốn có một người bạn như vậy, nằm không cũng thắng mà.
Nhưng hắn lại vẫn cứ thích một Giang Thời Ngạn nhu nhược, quan tâm người ta quá thể đáng. Vì vậy, Kim Thái Hanh cũng không chơi cùng bọn họ.
Bọn họ đặt cho Giang Thời Ngạn một biệt danh — nhà thuần thú, luyện một con chó sói thành một con chó bông.
Sau khi yên lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng có người đặt câu hỏi: “Anh Tiêu, cuối cùng Kim Thái Hanh cũng thoát khỏi bùa ngải(*) của Giang Thời Ngạn rồi hả?”
(*) Raw là PUA: Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. (Thường gắn liền với việc tẩy não, khống chế tình cảm)
Tiêu Tả cất điện thoại di động, gật đầu một cái: “Tương lai hứa hẹn.”
*
Điền Chính Quốc giao bữa trưa cho Kim Thái Hanh xong thì về nhà nghỉ ngơi, hình như người cậu hơi bị dị ứng, sau khi tắm xong nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, cậu bắt đầu sửa đổi áp phích của quán cà phê ‘Lời thề’.
Tấm áp phích Thôi Tử đưa quả thực có rất nhiều vấn đề, Điền Chính Quốc phải sửa đổi hoàn toàn, chỉ giữ lại một số yếu tố vốn có của ‘Lời thề’.
Ý thức được có thể sẽ có vấn đề về bản quyền, cậu quyết định vẽ một tấm của bản thân.
Điền Chính Quốc một khi bắt đầu vẽ tranh thì có thể đạt tới cảnh giới quên mình, điện thoại di động ném trong túi, túi treo ở móc sau cửa, điện thoại kêu tinh tinh tong tong một buổi chiều, cậu cũng không nghe thấy, đến cả ngứa ngáy khó chịu trên người cũng không nhận ra.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, ánh tà dương xiên qua cửa sổ thuỷ tinh trong suốt hắt lên người cậu, cả người giống như được nạm sắc vàng mềm mại.
Ngoài cửa sổ, một chiếc xe Maserati màu đỏ biển Hanh A00000 gầm thét xịch tới, vững vàng đứng ở dưới cây nhãn cách đó không xa, người bên trong chỉ hận không thể cầm ống nhòm theo dõi cậu, mà cậu vẫn hồn nhiên không có cảm giác gì.
Điền Thủ Lâm mua thức ăn về, nghe được điện thoại Điền Chính Quốc vẫn còn đang inh ỏi, “Chính Quốc à, điện thoại của con kêu cả buổi chiều rồi, có phải có người đang có việc gấp cần tìm con không?”
Đúng lúc Điền Chính Quốc làm xong, sau khi gửi file tấm áp phích đã sửa và bức tranh mình vẽ cho Thôi Tử, cậu vươn người đi ra ngoài.
“Chắc là nhóm chat shipper bọn con gửi meme đấy.”
“Đến uống trà sữa đi, có đá, cô gái trong quán bảo loại này là ngon nhất.”
Điền Thủ Lâm đặt một cốc Sago xoài trên bàn, xách thức ăn vào bếp.
Mango Sago
Điền Chính Quốc nhìn đồ uống vẫn còn mấy giọt nước đọng lại trên thành cốc, lại nhìn bóng lưng của Điền Thủ Lâm, cậu cười không ra tiếng.
Đây chính là cha yêu dấu rồi.
“Cảm ơn ba.”
“Tuổi trẻ các con chỉ thích uống đã thôi.”
Điền Chính Quốc hút một hớp trà sữa, cầm điện thoại xem thì ngẩn ra.
Ngoài nhóm chat shipper gửi ảnh meme ra, còn có tin nhắn của Kim Thái Hanh.
Nguyên một buổi chiều, Kim Thái Hanh gọi cho cậu 8 cuộc điện thoại, còn có mấy tin nhắn WeChat.
Điền Chính Quốc mở ra.
[ . chuyển cho bạn 2000 tệ]
Thấy Kim Thái Hanh chuyển tiền, Điền Chính Quốc nghĩ bụng mình có nên đổi biệt danh lại không.
[.]: Online không?
[.]: Cậu ăn cay không?
[.]: Cậu ăn lẩu xiên không?
[.]: Cậu ăn lẩu không?
[.]: Nếu như cậu thích, tôi mời cậu ăn cho đến lúc nào chán thì thôi.
[.]: Đọc được xin hãy trả lời.
Kim Thái Hanh còn gửi mấy quán lẩu và quán xiên cho cậu.
[.]: Mấy quán trên đều thuộc hàng top của thành phố, nếu như cậu không ưng, chúng ta đi tỉnh khác ăn cũng được.
Tin nhắn này được gửi hai tiếng trước.
Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh đang làm trò gì, sao đột nhiên lại ân cần như vậy? Chẳng lẽ Giang Thời Ngạn thích ăn lẩu và xiên?
Khéo thật, đúng lúc cậu không ăn cay.
Điền Chính Quốc dị ứng với ớt, nhìn thấy lẩu chín ô nóng hừng hực thì bỗng cảm thấy cả người ngứa ngáy.
Lẩu chín ô
[Không có chuyện gì thì đừng tìm tui]: Tôi không ăn cay.
[.]: Vậy ăn nướng đi, ăn cay hay không cay đều được.
[Không có chuyện gì thì đừng tìm tui]: Không hẹn.
Điền Thủ Lâm ra khỏi phòng bếp, thấy Điền Chính Quốc thì bị doạ cho giật mình: “Chính Quốc, con sao thế?”
Điền Chính Quốc: “Con không sao.”
Điền Thủ Lâm hốt hoảng nói: “Tay và mặt con kìa.”
Điền Chính Quốc vội vàng soi gương, mặt và cánh tay cậu rất nhiều các nốt đỏ, cậu vén áo lên nhìn cũng toàn là nốt đỏ.
Hoá ra cảm giác ngứa ngáy không phải là ảo giác mà là thật.
Điền Thủ Lâm cầm túi, kéo tay cậu đi ra ngoài, “Đi, đi bệnh viện khám.”
Điền Chính Quốc: “Con không sao, có lẽ bị dị ứng mạt bụi(*) thôi ạ, con đi tắm, đổi ga giường, tổng vệ sinh phòng ốc một chút là được.”
(*) Mạt bụi – họ hàng gần của loài ve và nhện – là những sinh vật tí hon chỉ được nhìn thấy qua kính hiển vi, sống nhờ ăn những tế bào da chết từ cơ thể của chúng ta. Dị ứng mạt bụi là phản ứng dị ứng với những côn trùng tí hon này.
“Từ khi nhỏ con đã bị viêm da dưới ánh mặt trời, ba nghĩ là con khỏi rồi, xem ra gần đây con ship đồ ăn ở bên ngoài trong thời gian dài như vậy bệnh lại tái phát.”
Điền Chính Quốc không ngờ nguyên chủ lại có bệnh này.
Chiếm lấy thân thể của người khác, vậy sẽ phải yêu mến cơ thể của người đó.
Nhỡ đâu huỷ dung thì sao, dù sao thì khuôn mặt này của cậu và nguyên chủ cũng có mấy phần tương tự.
Điền Chính Quốc thu dọn đồ đạc, “Ba ơi, để con đi bệnh viện, ba ở nhà.”
“Đi cùng nhau, có thể chăm sóc cho nhau.”
Hai người ra đến cửa, Điền Chính Quốc thấy một chiếc Maserati thể thao đỗ ở cửa nhà, đỗ ngay cạnh chiếc xe điện mà cậu hay dùng để ship đồ ăn, kiêu ngạo chết người.
Chiếc xe này nhìn rất quen, Điền Chính Quốc theo bản năng nhìn xuống biển số xe.
Hanh A00000, là xe của Kim Thái Hanh.
Điền Thủ Lâm nhỏ giọng thầm thì: “Lạ ghê, chiếc xe này vẫn chưa đi hả, tiểu khu chúng ta làm gì có ai lái được xe như vậy?”
Điền Chính Quốc ngẩn ra: “Vẫn chưa đi là sao ạ?”
Điền Thủ Lâm: “Lúc ba đi ra ngoài mua đồ ăn nó đã ở đây rồi, chắc cũng phải hơn hai tiếng rồi đó.”
Điền Chính Quốc: “…”
Điền Chính Quốc tổng kết tin tức.
Xe của Kim Thái Hanh, đỗ ở cây nhãn đối diện cửa sổ phòng cậu, hai giờ.
Điền Thủ Lâm có hơi gấp, “Đang giờ cao điểm, không gọi được xe.”
Điền Chính Quốc nhìn app đặt xe còn phải chờ 5 phút nữa: “Ba đừng gấp.”
Cậu còn chưa nói xong, xe đối diện đã khởi động, người bên trong vặn tay lái, xe ầm vang, nhẹ như không quay đầu tại chỗ.
Điền Thủ Lâm và Điền Chính Quốc cùng ngây người, nếu ở giữa sa mạc mênh mông, một cái quay đầu này sẽ khiến cho đất cát bay mù trời, sợ khiếp người.
Đến khi xe dừng lại ở bên cạnh cậu, Điền Chính Quốc mới hoàn hồn lại.
Người nào đó ngạo mạn với kĩ thuật xe, ung dung đập vỡ phòng tuyến của đàn ông trẻ, lần này đã phô trương thành công.
Kim Thái Hanh hạ cửa kính xe xuống, bỏ kính râm ra, gật đầu với Điền Thủ Lâm một cái, “Chú Điền.”
Điền Thủ Lâm: “Hoá ra là Tiểu Hanh, cháu đến tìm Chính Quốc hả?”
Con ngươi Kim Thái Hanh xoay chuyển, hắn nhìn thẳng sang Điền Chính Quốc, mí mắt chuyển động lên xuống đánh giá Điền Chính Quốc, lại hờ hững nhìn vào ánh mắt cậu.
Điền Chính Quốc: “…”
Mí mắt Kim Thái Hanh cứ lên xuống như vậy, Điền Chính Quốc cảm thấy giống như cả người mình đang quét X quang.
Kim Thái Hanh không nhìn nữa mà nhìn về phía Điền Thủ Lâm, “Chú muốn đi đâu ạ?”
Điền Thủ Lâm: “Chính Quốc bị dị ứng rồi, đang định đi bệnh viện, nhưng lại không gọi được xe.”
Kim Thái Hanh: “Để cháu đưa Chính Quốc đi.”
Điền Chính Quốc: “?” Anh gọi ai là Chính Quốc cơ?
Điền Chính Quốc đang muốn từ chối, Điền Thủ Lâm đã nói: “Vậy thì cảm ơn Tiểu Hanh nhé, nhờ Tiểu Hanh vậy.” Ông cảm ơn xong thì quay đầu nói với Điền Chính Quốc: “Chính Quốc kìa, nhanh lên xe đi.”
Điền Chính Quốc không muốn lên xe chút nào, “Nhưng xe của anh ta chỉ có hai chỗ thôi.”
“Tiểu Hanh đưa con đi là được rồi, ba ở nhà.”
Điền Chính Quốc: “Ba ơi?”
Kim Thái Hanh lập tức tiếp lời: “Chú Điền yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc cho Chính Quốc thật chu đáo.”
Điền Chính Quốc: “…” Anh gọi ai là Chính Quốc cơ? Ai cần anh chăm sóc hả?
Kim Thái Hanh đeo kính râm, vô cùng ngầu lòi nghiêng đầu với Điền Chính Quốc, “Lên xe.”
Điền Thủ Lâm: “Nhanh đi đi, đi sớm một chút, Tiểu Hanh, lát về đây ăn cơm nhé.”
Lúc này Điền Chính Quốc nếu còn từ chối nữa thì có chút quá sức, cậu lên xe, thắt dây an toàn vào, vươn cổ nhìn về phía trước, “Bệnh viện Nhân Dân, xin cảm ơn.”
Kim Thái Hanh nhìn về phía cậu, khoé miệng hơi cong lên, nghiền ngẫm nói: “Chính Quốc à, sao một ngày không gặp, cậu đã bị dị ứng rồi?”
Điền Chính Quốc cười khan, không biết ‘một ngày không gặp’ với ‘dị ứng’ có liên quan gì đến nhau.
Cậu lạnh nhạt nhưng không hề mất lịch sự đáp: “Có thể là dị ứng ánh nắng mặt trời, không có gì đáng ngại.”
“Thế thì Chính Quốc không thích hợp với công việc ngoài trời, cậu thích hợp làm việc ở những nơi như quán cà phê.”
Sự lạnh nhạt của cậu cũng không đẩy lùi Kim Thái Hanh, cậu cũng không thể làm gì khác hơn là yên lặng không nói, dùng tiểu từ tình thái đáp lại, “Ờ.”
“Chính Quốc.”
Điền Chính Quốc bị hắn gọi ‘Chính Quốc’ đến nổi da gà cả người, “Cái gì đó, anh gọi tên tôi đi.”
“Cậu không phải là Chính Quốc hả?”
“Gọi tất, gọi cả họ và tên ấy.”
“Tìm tôi chat chit thì xì tiền?”
“…”
“Hay là, không có chuyện gì thì đừng tìm tui?”
Điền Chính Quốc hiểu ra, Kim Thái Hanh đang trêu chọc cậu, cách tốt nhất để đối phó với người gây sự làm trò con bò này là làm khùng làm điên hơn hắn.
Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, mặt mũi tủm tỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Không hiểu sao, tim của Kim Thái Hanh bị hẫng một nhịp.
Lông mi Điền Chính Quốc dài mà cong, đôi mắt đen láy cong cong rất đẹp, mới nhìn thoáng qua thì là một con thỏ trắng vô tội vô hại, thực tế lại là một con hồ ly lộ ra vẻ quyến rũ trước khi làm việc xấu, tươi tắn động lòng người.
Cho dù trong mắt Điền Chính Quốc toát ra sự hài hước không thể tìm ra và sự giận dỗi đâm lao thì phải theo lao, hắn vẫn cảm thấy đẹp đến mức không tưởng tượng nổi.
“Vậy thì… Được rồi, sau này chúng ta cứ nói như vậy đi, Hanh Nhi.”
“?…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro