Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One.

Ngồi dựa lưng vào gốc dừa nằm ven bờ con rạch chạy dài trước nhà, Chính Quốc với đôi mắt đăm chiêu và đượm buồn, em nhìn về phía cây cầu ván bắt qua phía bờ bên kia con rạch, nơi đó đã in dấu nhiều kỉ niệm khiến em buồn ảo não. Trời càng về chiều, những tia nắng vàng vọt còn sót lại dường như đang cố len lỏi chiếu xuống mặt đất trước khi tắt lịm để nhường lại bóng đêm nhanh chóng bao phủ vạn vật.

Chú Thạc người hàng xóm của em đang tất tả quay về nhà sau một ngày gặt hái trên cánh đồng bưng phía bên kia sông, chừng khi đi ngang qua cây dừa nơi em đang ngồi thẫn thờ, lấy làm lạ chú Thạc lên tiếng hỏi:

- Úy mèn đéc ơi, trời gần sụp tối rồi sao con còn lò mò ra đây mần chi, thôi vào nhà nghỉ ngơi đi con, ở đây chút nữa ba con muỗi nó "thiêu" con chết luôn bây giờ.

Nói có bấy nhiêu, không đợi Chính Quốc trả lời, chú Thạc đi nhanh tới nắm tay kéo tay em đứng dậy để trở bước vô nhà, dường như chưa muốn nghe theo lời khuyên của chú, em kéo trì tay chú lại rồi nói:

- Con muốn ngồi đây chút nữa chú Thạc ơi, trong nhà buồn lắm ngồi đây coi vậy mà khuây khỏa, chú Thạc có (quởn) ngồi đây chơi với con một chút.

Vốn là chổ thân tình, biết được tâm trạng em không được tốt sau cái chết của anh Hưởng hiền lành ở xóm chợ, nên chú Thạc đành ngồi xuống kế bên em rồi cất tiếng khuyên nhủ:

- Thôi đừng buồn nữa con à, dù sao Tại Hưởng cũng yên phận rồi, ảnh biết em nặng tình như vầy chắc ảnh cũng mãn nguyện lắm đó.

Nghe chú Thạc nói vậy, Chính Quốc bất chợt nấc lên nghẹn ngào:

 - Chú không biết đâu, con thương anh Hưởng lắm, ảnh mất đi con như thiếu hẳn một phần máu thịt của mình, ngẫm lại mấy đứa em nhỏ nhà con cũng quá đáng, nếu tụi nó thấu hiểu nỗi cô đơn của người bị bệnh khó chữa thì chắc tụi nó không làm dữ khiến anh Hưởng buồn bã lâm trọng bệnh rồi qua đời.

Chú Thạc dường như cũng nghẹn lòng sau câu nói của Chính Quốc, dằn cảm xúc đang trào dâng trong lòng, chú an ủi thật chí tình:

- Chuyện dĩ lỡ hết rồi, chú thấy thằng Phước con Hữu hối hận lắm rồi, con cũng đừng trách các em, vì sấp nhỏ nó thương con, nó đã mất cha mất mẹ rồi, nay tụi nó không muốn "mất" luôn cả con đó thôi.

Chính Quốc nuốt lệ vào trong, em khẽ gật nhẹ đầu sau câu nói của chú Thạc, rồi em cố nhướng mắt nhìn về phía cây cầu ván để cố tìm lại hình bóng người đã khuất...

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro