Chương 4 : Con búp bê trong quá khứ và sự lựa chọn ở tương lai
Này! Sao nhóc bị thẹo thế? - Taehyung ngừng lau khi trông thấy một vết khâu dài theo mạn sườn phải của Jungkook , đó là một vết khâu rất lớn, hình thù rất dị dạng.
- A, là con mèo cắn em đấy.
- Mèo? Sao mèo cắn thế được? - Taehyung mở trừng mắt nhìn cậu tỏ vẻ không thể tin được. Jungkook cười khì khi trông thấy vẻ mặt đó của anh, cậu nói đầy cương quyết:
- Thật mà, là con mèo hàng xóm ấy! Nó cắn em nên mấy thứ trong bụng em rơi ra cả.
Anh bảo mẹ bận nên tự mình khâu lại cho em mà! Nhưng vết khâu lớn quá nên mọi thứ lại rơi ra... thế là nửa đêm mẹ lén khâu lại. Rồi ngày hôm sau cả hai mẹ con anh đều vui vẻ trở lại đấy!
Trong giây lát cả người Taehyung đờ đẫn cả ra chẳng hiểu gì.
"Khoan"
Tiếng chuông cửa reo lên inh ỏi, Taehyung quay người mở chiếc của sắt ra, xuất hiện đằng sau cánh của là hai vị cảnh sát trung niên đứng nghiêm nghị
- Chúng tôi là cảnh sát đây. Chúng tôi đến để đón cậu bé thất lạc - Nhìn vào phía Jungkook đang ôm con gấu nhồi bông trong nhà, vị cảnh sát trẻ hơn trong hai người thốt lên mừng rỡ - A... chắc là cậu bé này rồi.
"Chuyện gì thế này?"
Nắm lấy bàn tay chắc nịch của cậu, vị cảnh sát kéo mạnh tay, giọng ông thâm trầm điềm đạm
- Cậu nhóc, đi với tôi nào!
- Taehyungie...e? Chuyện gì thế này? Họ là ai vậy? - Jungkook khóc réo lên, đôi mắt bàng hoàng nhìn anh không chớp mắt.
"Chuyện này...."
- Taehyungie, tại sao chứ? Anh không thích em nữa à?
"Không thể xảy ra được". Một hình ảnh quá khứ xen lẫn vào tâm trí của Taehyunh- Hình ảnh mà mẹ cậu ngày ấy trao cho anh một món quà nhân ngày sinh nhật thứ 5 của anh.
- Anh không cần em nữa à? Taehyung ! - Giọng Jungkook vẫn tha thiết réo lên trong vô vọng, cố ngoái đầu về phía Taehyung đang đứng phỗng như tượng, cậu khóc òa cả lên.
"Không thể nào?". Trong quá khứ, Taehyung lần mò từng đường ren mở lấy hộp quà. Những dòng kí ức như ẩn như hiện trong đầu cậu, có lúc nhạt nhòa nhưng cũng có lúc rõ ràng như đời thực\
- Taehyungie!!!! - Tiếng Jungkook nhỏ dần rồi mất hút. Taehyung ngồi phịch xuống nền đất, hai tay ôm lấy đầu, dòng kí ức cuối cùng chạy ngang qua đầu anh. Anh đã từng có một con búp bê mà mẹ đã tặng, một con búp bê có hình dáng hệt như cậu, từng đường nét đến quần áo, giống hệt như Joen Jungkook. Anh sững người, miệng vô thức bật thành tiếng nói:
- Những chuyện này, tuyệt đối không thể nào xảy ra...
* * *
- Ưm, cháu xin lỗi - Taehyung ngập ngừng nhìn bác lao công trong bãi phế liệu - Cái thùng hôm trước cháu đưa cho chú... chú đã quăng đi rồi, đúng không ạ?
- Ừ, có gì không cháu - Bác lao công nhẹ nhàng đẩy chiếc mũ của mình lên, nhìn anh hỏi. Chỉ thấy Taehyung khẽ lắc đầu, không nói gì mà cúi đầu rồi bỏ đi, bác lao công nheo mắt lại nhưng rồi cũng không nói gì cả.
Giẫm những bước chân trên chiếc bóng của mình, Taehyung cúi người xuống, gương mặt trầm ngâm. Anh đang nhớ tới cậu, nhớ nụ cười và ánh mắt khi khóc nhè của thằng nhóc mà anh bảo là tinh ranh ấy, nhớ khi cậu cười và bảo với anh: "- Anh...có vui không? Em thì vui lắm đấy. Còn anh? Anh có nhớ em không?"
* * *
- Này Taehyung. Cậu sao ngẩn người ra thế, có chuyện gì à? - Jimin huých tay vào anh, hỏi thẳng. Chỉ về phía chiếc điện thoại đang kêu la dữ dội, Jimin nói - Điện thoại cậu reo kìa.
- A, tớ xin lỗi - Anh móc lấy ciếc điện thoại trong túi, ngón tay trượt nhẹ trên bàn phím rồi áp ngay vào tai - Alô?
- Alô, cậu bé chúng tôi đưa đi hôm qua đã bỏ chạy rồi. Chúng tôi không tìm thấy cậu ấy ở đâu hết. Xin lỗi đã làm phiền cậu... nhưng nếu cậu bé quay lại thì xin hãy liên lạc với chúng tôi ngay.
- A, tan học rồi - Jimin la lên với vẻ sung sướng. Từng người trong lớp bắt đầu lục đục kéo ra ngoài. J-Hope cũng vậy, hòa theo dòng người đông đúc mà bước ra khỏi cửa lớp.
Giọng nói trong điện thoại vẫn vẳng lên gấp rút:
- Vả lại... cậu bé cũng để quên một thứ, nó là...
Khi 2 từ cuối cùng được phun ra, Taehyung bật ngay dậy, chạy ào ra ngoài.
- J-Hope!
- Hả - J-Hope dừng bước ngay sau tiếng gọi của taehyung cất lên, ánh mắt nhìn anh đầy khó hiểu.
- À, cho tớ... ít kẹo được không? Tớ phải cố lắm mới dám hỏi cậu đấy! - Taehyung thở hổn hển nhìn J-Hope chờ mong câu trả lời. Không nhiều lời, J-Hope nở ra một nụ cười nhẹ.
* * *
- Ôi, bẩn quá - Người phụ nữ lao công nhặt con búp bê có đường rách ngay bên phía thân phải lên, nhìn chằm chằm vào nó mà nói - Tôi quăng nó đi nhé!
- Cảm ơn chị - vị cảnh sát bên cạnh mỉm cười đáp lại. Ngay lúc bà lao công chuẩn bị bước đi thì cánh cổng ngoài phòng bật mạnh vào, Taehyung vịn ngay bên cánh cửa, thở hồng hộc:
- Xin khoan... Con... búp bê dó... là của cháu ạ!
- Ôi, thế à! Bác xin lỗi nhé, bác để trên bàn này, cháu tới lấy hộ bác nha - Nói rồi bà bỏ đi, vị cảnh sát trẻ củng chẳng thấy trong phòng. Căn phòng bây giờ chỉ còn mỗi mình anh. Chạm những ngón tay tê buốt của mình vào con búp bê trên bàn, anh cầm lên rồi áp ngay vào lòng. Một luồng sáng màu vàng lóe lên trong chớp mấy. Đối diện anh bây giờ là một gương mặt thân quen không tả xiết, đôi tay nhỏ nhắn của cậu ôm chặt lấy cổ anh, giọng thút thít:
- Em thích anh. Còn anh? Anh có thích em không?
- Có! - Anh ôn nhu cười, hôn nhẹ lên môi cậu. 1 lớn 1 nhỏ cùng nở nụ cười hạnh phúc.
* * *
- Mẹ ơi? Dạ, kì nghỉ tới con sẽ đến thăm bố mẹ - Taehyung cầm chiếc kẹo mút màu hồng đưa tới trước mặt Jungkook , "A" lên một tiếng, theo quán tính, cậu mở miệng ra ngậm lấy viên kẹo nhỏ - Mà, mẹ này, khi về con sẽ đem theo một con ma đáng yêu nữa đấy!
-------------------------------------------------------------
Chúng ta yêu nhau mà không bận tâm rằng nó xuất hiện lúc nào, tại sao và bao lâu.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro