Chương 3: CÚ LỪA NGOẠN MỤC TỪ JUNGKOOK
Nhấc bước chân nặng nề vừa trở về từ khu công viên giải trí, Taehyung uể oải mở cửa phòng, cũng như ngày hôm qua, anh lại một lần nữa choáng váng mặt mày. Tên nhóc đáng lẽ ra không nên có mặt ở nơi đây đang ngồi chình ình trong nhà và thoải mái chơi với hàng tá món đồ chơi lạ mắt, và tất nhiên là chúng không thuộc quyền sở hữu của anh.
- A! Mừng anh đã về! - Jungkook reo lên khi trông thấy bóng dáng của anh, môi nhếch lên nở một nụ cười tinh nghịch, cậu cầm ngay thanh kiếm bên cạnh mình lên, cười cười nói tiếp - Nhìn này, Taehyungie~! Qùa của anh đây! Đẹp không? Em mua ở tiệm đồ chơi đấy.
- Sao nhóc lại vào đây nữa hã? bực bội la lên. Cậu không sợ hãi mà chỉ mỉm cười kéo tay anh, giọng liếng thoắng:
- Đây, anh cầm thử xem!
- Tôi đưa cậu về nhà vậy - Taehyung kết thúc cuộc đối thoại bằng một câu đơn giản, vừa nói dứt câu, anh kéo mạnh tay Jungkook định lôi ra ngoài.Anh lúc này mới thoạt nhíu mày, cậu gằng mạnh đôi chân xuống nền nha, kéo cả người ra sau tránh lực kéo từ phía anh:
- Đừng! Thả em ra! Xin anh đấy! Anh thật ác! (ಥ_ಥ)
- Tôi ác sao? Bố mẹ cậu chắc đang lo lắng lắm, biết không hả? -anh vẫn không rời tay, dùng sức mạnh hơn kéo người cậu ra ngoài. Cố hết sức giằng lấy bàn tay ra khỏi tay anh, cậu theo quán tính ngã người ra sau, cậu nhanh chóng lùi ra xa anh, đôi mắt rưng rưng nước:
- Em làm gì có bố mẹ chứ! Em không có nơi nào để về cả - ngước đôi mắt trong veo ứ nước nhìn Taehyung, tiếng nói của cậu vỡ ra như thanh âm của gió vút - Em chỉ có mình anh mà thôi! Em không thể đi đâu hết... chỉ ở đây được thôi! Oa oa - Cuối cùng tiếng khóc cũng được bật ra, cả người cậu co lại, đôi vai không ngừng run rẩy. Những tiếng nấc như làm lay chuyển trái tim của Taehyung, anh đứng im lặng nhìn theo cậu mà không nói gì.
* * *
- Alô, trạm cảnh sát đúng không ạ? Tôi gặp một đứa trẻ đi lạc, các anh có thể đến đón cậu bé không? Vâng, buổi sáng cũng được ạ! Cảm ơn. - Gác chiếc điện thoại cảm ứng của mình trên kệ chiếc bàn trong phòng ngủ, anh vo người né tránh không làm ảnh hưởng đến cậu nhóc đang ngủ trên giường, lén nhìn về gương mặt nhỏ nhắn đang thở rù rì trong chiếc chăn màu đen, Taehyung thoáng lên một biểu cảm không đành lòng. Bất chợt đôi tay huơ trúng chiếc kiếm gỗ màu đỏ nhỏ hồi chiều mà Jungkook đưa cho anh, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu. Vươn cánh tay dài tóm lấy thanh kiếm, anh cầm lấy vung lên theo một tư thế hiệp sĩ mà các bộ phim hoạt hình thường chiếu, nhưng cũng rất nhanh lại bỏ xuống, gương mặt đỏ dần lên vì xấu hổ, anh khẽ lầm bầm:
- Thôi đi! Thiệt tình. Mình đang làm cái quái gì thế này.
- Anh oai thật đấy - giọng nói của Jungkook đột ngột vang lên.
Chanyeol giật mình đảo mắt nhìn lại, cậu lại ngáy khò khò như lúc nãy và chẳng có vẻ gì là mới vừa thức giấc, chỉ trừ khuôn miệng nhỏ nhắn đang nhếch thành một đương cong tràn ngập ý cười.
* * *
Đóng cánh của một cách nhẹ nhàng nhất có thể, anh choang lên trên mình chiếc áo dày dặn kín đáo bước ra ngoài, ngay lúc anh sắp rời khỏi tòa nhà, bóng dáng của J-Hope lại hiện lên ngay trước mắt. Anh ta đang khom lưng để nhặt đống kẹo rơi vãi tung tóe trên nền nhà. Cúi xuống nhặt lấy một viên kẹo mút màu hồng phấn, Taehyung chìa tay đưa nó cho J-Hope, gương mặt anh lạnh lùng nhìn vào dáng người đang lom khom, buột miệng nói:
- Cậu biết rõ là mang những thứ này theo... chỉ vô ích thôi mà.
Những tưởng J-Hope sẽ lên tiếng trách mắng anh, nhưng anh ta chỉ nhẹ cười, nhận lấy chiếc kẹo từ tay anh, J-Hope nói lướt:
- Rồi có ngày cậu sẽ cần đến chúng.
- Ơ - anh ngạc nhiên sau câu nói của Soo, gương mặt chăm chú nhìn theo cho đến khi dáng người cậu ta khuất hẳn, anh hằn học lẩm nhẩm như để chỉ mình mình nghe:
- Gì chứ? Tên khó ưa.
* * *
Bầu trời mưa ầm ĩ, những hạt mưa nặn nề thay nhau rơi xuống như trút nước, đối với người lớn có lẽ đây là một hiện tượng khá u ám nhưng với những đứa trẻ thì đây đích xác là một sự kiện vĩ đại không gì bằng. Và bằng chứng là tên nhóc Jungkook đang loăng quăng chạy dưới màn mưa, bỏ mặc tiếng kêu gào khản cổ họng của Taehyung đang đứng ngồi không yên trong nhà:
- Tên nhóc con này, có vào nhà ngay không thì bảo?
- Thôi nào, anh cũng lại đây chơi đi - Taehyung cười khanh khách lên đưa tay vẫy anh, đôi chân bất ngờ tăng tốc lên. Anh giật mình nhìn theo dáng người nhỏ nhắn chạy trên khoảng sân đầy nước, anh hét lên trong vô vọng:
- Đừng chạy nh...
"ẦM"
Cả người cậu ngã xuống nền đất ẩm ướt, cậu bật khóc lên, đôi tay không ngừng đưa lên xoa lấy đôi mắt của mình của mình:
- Taehyungie~ oa oa oa, mắt em đau quá ~
Chạy như bay ra phía cậu, Anh cúi nhanh người xuống cầm lấy cánh tay không cho chúng chà xát lên đôi mắt nữa, anh la lên oán trách:
- Nhóc là đồ ngốc sao? Trời đang mưa đường trơn như thế, té rồi đây này! Mau, lại đây tôi xe..
"Chụtttt"
Jungkook lúng túng đặt đôi môi nhỏ hồng tựa hồ như trái dâu chind mùa của mình lên đôi môi của Anh khi anh cúi xuống, chợt giật mình cậu rời môi ngay sau đó cậu đứng phắt dậy, đôi mắt híp lại ranh mãnh:
- Ha ha ha, lừa được anh rồi!
Hoàn hồn sau vài giây đứng hình, bằng hết sức bình sinh, giọng Taehyung vang lên giữa cơn mưa ầm ĩ:
- Đ...ĐỨNG LẠI ĐÓ DỒ NHÃI RANH.
* * *
- Tên nhóc này, chỉ tại cậu mà người tôi toàn bùn không đấy! - Anh rên lên với vẻ mặt bất mãn, bàn tay cọ đi cọ lại chiếc khăn tắm trên đầu, quay nhìn lại mái tóc ướt sũng của cậu, anh vô thức lắc đầu, chán nản cúi đầu, dùng chiếc khăn màu vàng yêu thích của mình lau khô đầu cậu - Lại đây tôi lau cho, cậu sẽ cảm đấy
"Chụt"
Lần này không phải bobo nữa mà chính xác là một nụ hôn sâu , đôi gò má của cả hai bắt đầu nóng lên, sau một hồi dây dưa anh vẫn không hé miệng ra cậu liền rời môi cười tít mắt, anh vội né tránh:
- NÀY...
- Lần sau mình lại chơi dưới mưa nhé. Hôm nay em rất vui - Cậu thôi đùa giỡn, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói - Còn anh? Anh có vui không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro