Chương 2 : JOEN JUNGKOOK
- Thật vô lí, sao tôi phải dọn dẹp trò nghịch phá của cậu chứ -anh bực dọc la lên, đôi tay đẩy cái giẻ lau ma sát mạnh trên những mảng sàn đầy hình vẽ trắng. Đợi mãi vẫn không thấy tiếng trả lời mà chỉ nghe tiếng huýt sáo trong trẻo, anh dừng lau, ngẩng mặt lên nhìn dáng người nhỏ bé đang loay hoay viết vẽ.
- Này.
Vẫn không có tiếng trả lời, Taehyung đứng lên, anh cau có:
- Này nhóc, định làm gì thế hả?
- Em tên Joen JungKook chứ không phải "này nhóc" - Cậu ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt híp lại nhí nhảnh, miệng toe toét cười, nói tiếp - Nhìn này, Taehyungie. Anh thích những thứ này đúng không?
Anh xám mặt lại, vươn tay giật lấy viên phấn trằng dài màJungkook đang cầm, anh chống nạnh nói lớn, giọng đầy vẻ trách mắng:
- Đã bảo thôi đi mà.Nhóc đúng là ngốc. Không phải tôi đã nói nhóc là tôi ghét trẻ con à? Cậu có biết phân biệt đúng sai không hả?
- Nhưng mà Taehyungie… - đôi mắt củaJungkook khẽ nhíu lại, cậu sợ hãi nhìn anh, đôi mắt cún con bắt đầu ngấn nước.
- Và đừng có gọi tôi như thế nữa - Anh cắt ngang tiếng nói của cậu, xoay mặt đi, lẩm bẩm - "Hừ. Sao mình phải chịu đựng một thằng nhóc không quen biết thế này nhỉ?"
- ANH BIẾT EM MÀ - Jungkook thét lên oán trách rồi bật khóc, đôi vai nhỏ run lên từng hồi theo tiếng nấc của cậu - Anh không muốn chơi với em sao? Em vẽ chúng vì anh thích nó mà…
- Lại nữa rồi… nhóc thật phiền phức.
- Hu...hu - Jungkook khóc lớn hơn, tay không ngừng dụi nước mắt. Taehyung bên cạnh đứng hình, khó xử nhìn cậu, đôi môi lắp bắp:
- Này này...Đ...Đừng có khóc nhè! - Quay nhìn về mảng tường chi chít vết phấn, anh không khỏi nóng nảy - Mau xóa hết đi. Cậu là đứa trẻ hư… nên mới vẽ lung tung như thế.
- Nhưng em vẽ cho anh mà. - giọng Taehyung bỗng dưng trầm xuống.
- Hả? - Taehyung quay đầu lại, một trận gió mạnh ấp vào hành lan đem theo một làn khói trắng và một vầng ánh sáng chói lòa. Anh nheo mắt lại, chớp chớp mi. Chỉ mấy giây sau, đôi mắt anh lại mở toang hết cỡ. Những hình vẽ trên tường đã biến mất không chút dấu vết, cứ như là chúng chưa từng tồn tại vậy: "Hình vẽ trên tường biến mất hết rồi."
- Hừm. Trò nghịch phá của cậu… có thể xóa được… đúng không nhóc - Anh xoay người ra sau nói với Jungkook nhưng… Thằng nhóc đã biến mất.
* * *
Vùi vào đống chân màu đen trắng hỗn độn, anh co mình tránh lớp ánh sáng chiếu rọi từ phía ngoài của sổ. Mặt trời đã lên cao nhưng có vẻ anh không muốn ngồi dậy.
- Taehyungie!~ - Giọng nói trong trẻo vang lên ngay bên tai, đôi mắt anh nhíu lại, đầu óc mơ hồ điều khiển cơ thể chui ra khỏi đống chăn ấm áp.
- Mau dậy đi, Taehyungie! Em đói gần chết rồi này. - Ló đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt ngái ngủ của anh, Jungkook chớp chớp đôi mắt to tròn. Anh ngay lập tức ngạc nhiên mở mắt chăm chăm nhìn cậu rồi bật dậy lùi ra sát vách tường, miệng không ngừng thét lên:
- A A A A!!!!!!!!
- Anh nướng dữ quá đó, Taehyungie~ -Jungkook ngồi phịch xuống giường, tay ôm chặt con thú nhồi bông, giọng dè bỉu. Taehyung sau một hồi trấn tỉnh, anh quát lên, tiếng nói lảnh lót vang khắp cả phòng:
- N…Này. Sau cậu vào nhà được hả…?
- Chúng ta ăn gì đi. Bụng em đói cồn cào rồi.
- Chỉ... thế thôi à? Cậu bỏ đi đâu hôm qua... Taehyung bất giác hỏi cậu. Cậu thoáng lên vẻ kinh ngạc, cậu xoay người nói nhẹ:
- Anh có cô đơn không?
- Hả?
- Anh có nhớ em không? Taehyungie.... anh thấy rất cô đơn đúng không? - Đôi mắt của cậu vẫn dán chặt vào Taehyung không rời, ánh nhìn như xoáy chặt vào anh. Bỗng nhiên chuông điện thoại bất ngờ reo lên liên hồi, Taehyung chạy tới bắt máy, biểu cảm trên gương mặt anh trầm xuống:
- Alô, dạ... A, mẹ, có chuyện gì không ạ? Cũng không có gì. Con có còn là con nít nữa đâu, mẹ không cần phải lo như thế. Con gọi mẹ sau nhé. *Bíp*
Jungkook nhìn bộ dạng lãnh đạm của anh, cậu khẽ mỉm cười, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía Taehyung:
- Anh không yêu mẹ nữa à?
- Hả? - Taehyung thoáng lắp bắp - Khôn..g không phải thế. Bà ấy cứ xem tôi như trẻ con. Dù bao nhiêu năm trôi qua...
- Nhưng vậy có sao đâu? - Jungkook xen vào dòng suy nghĩ của Taehyung, vòng đôi tay nhỏ bé của mình qua eo ôm anh. Jungkook nhắm mắt lại, giọng cậu nhè nhẹ:
- Cứ đứng yên thế này, chỉ một chút thôi nhé, Taehyungie?
- Cậu... cậu bị sao thế chứ - Mặt anh hơi chút ửng đỏ, cúi người xuống nhìn vào Jungkook mà nói như than vãn, và thản nhiên anh vẫn không đẩy cậu ra.
* * *
- Này, mau đi thôi!
Nhìn lên quả bóng bay vẽ những đường xanh đỏ hệt như quả địa cầu lơ lửng trên bầu trời của khu công viên to lớn, Jungkook ngước cổ , toe toét cười:
- Nhìn kìa, Taehyungie. Trái Đất đang lơ lửng!
- Lạ thật! Nhưng ai thèm quan tâm chứ? Nó chỉ là cái bong bóng bơm đầy Hiđrô thôi.- Anh lạnh nhạt trả lời. Jungkook hơi chút thất vọng nhưng cũng rất nhanh lại tươi cười, cậu xoay sang phải, chỉ vào một con thỏ màu hồng to tướng đang vẫy tay nồng nhiệt với một đám nhóc:
- Anh nhìn kìa! Thấy con thỏ khổng lồ không?
- Có người bên trong đó - Anh đảo mắt nhanh - Chắc kẻ vô công rỗi nghề không kiếm ra việc nào đấy. Tôi chẳng muốn trở thành kẻ như thế đâu.
Gương mặt của Jungkook đượm dần vẻ buồn, ngước đôi mắt sâu thẳm nâu đồng của mình lên nhìn xoáy vào anh, cậu thẳng thừng:
- Taehyungie.. anh ở với em có phải rất nhàm chán đúng không?
Nói xong mắt cậu nhòe đi, ươn ướt như sắp khóc. Anh chột dạ như bị nói trúng tim đen, anh ngập ngừng:
- Nhóc đang nói gì thế? Thôi quên chuyện đó đi... - Taehyung lảng sang chuyện khác, anh cúi thân người cao ráo của mình xuống nhìn chằm chằm cậu:
- Lần này cậu phải về nhà đấy. Hiểu không hả? Đừng quay lại đây nữa.
Nói rồi cậu cứ thế mà xoay mình bước đi, để mặc lại Jungkook ngơ ngác đứng ngay cổng công viên mà nhìn theo mà không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro