Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 52

Jungkook gửi hình cho anh xong lại cảm thấy ngại ngùng, tự mình vò đầu bứt tóc rồi úp mặt vào gối mỉm cười, đáng lẽ ra nên làm mặt lạnh ngơ anh ta đi chứ! 

Taehyung tâm trạng cực kỳ tốt ngồi vào ghế xoay bắt đầu cuộc họp. Lô vũ khí chứa súng ống và đạn dược với số lượng lớn đến mười tấn giao dịch trên biển bị tráo đổi, container chứa vũ khí khi sang qua tàu khác vận chuyển đến Ý chỉ toàn là một thùng lớn đồ chơi trẻ em. Hàng bị tráo lúc còn nơi bến cảng, có thể qua mắt được người của Kim Taehyung chỉ có nội gián trà trộn vào. Đêm đó anh điên tiết đến nỗi muốn cho nổ cả bến cảng nhưng bị Jimin ngăn cản. Cũng là đêm anh gặp lại Jungkook, là đêm kết thúc chuỗi ngày tương tư kéo dài suốt hai năm.

Sau chuyện đó đã khiến Taehyung tổn thất số lượng lớn vũ khí và tiền bạc, còn phải đích thân anh bay sang Ý bàn bạc lại với bên mua hàng. Kẻ tráo đổi làm việc thật gọn gàng chẳng chừa chút manh mối nào, một phần vì dạo này Taehyung có Jungkook ở bên cạnh nên chẳng gấp gáp đi điều tra, cứ lười để ý nên mãi đến nửa năm mới dò tìm được dấu vết.

Người đã bắt được, giam giữ dưới tầng hầm của toà nhà, Taehyung thay ra quân phục màu đen rộng rãi thong dong bước vào thang máy, căn cứ ngầm này giống như nơi ở thứ hai của anh, thoải mái, quen thuộc, còn có cảm giác yêu thích.

Cửa thang máy mở ra, bước chân trầm ổn đi đến phòng kính cách âm, bên trong tấm kính lớn chiều cao ba mét dài năm mét, một thanh niên bị còng tay trên mặt bàn kim loại sáng bóng. Ánh đèn sáng trắng khiến căn phòng trở nên ngột ngạt.

Taehyung mở cửa phòng bước vào ngồi đối diện với tù nhân, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, chất giọng trầm thấp đặc quánh vang lên trong không gian tĩnh mịch khiến đối phương không rét mà run:

"Thế nào?"

Người kia đôi vai run lên bần bật, đôi mắt đăm đăm nhìn anh một cách hoảng sợ, phải mất một hồi lâu mới có thể mở miệng lắp bắp:

"Kim....Kim....."

"Là Kim Taehyung. Mau nói đi, tao còn rất nhiều việc."

"Nếu...nói....nói...người nhà tôi....."

"Này tên bồi bàn, người nhà mày đã chết nửa năm về trước rồi, con gái mày bị tên họ Kang đó giết rất dã man đó có biết không?"

"Sao....sao chứ? Họ nói người nhà tôi..."

"Vẫn an toàn chứ gì? Chết rục xương cả đám rồi đồ đần. Nhanh đi, tao không có thời gian ngồi đây với mày đâu."

"Tôi nói, mẹ nó lũ độc ác! Lô hàng đó cũng chuyển đến Ý nhưng bằng đường bay, Kang Minseok trực tiếp chỉ đạo chuyến bay đó, chia làm mười lần di chuyển."

"Tốt, còn mày đảm nhận nhiệm vụ gì?"

"Tôi...tôi lần đó chỉ nghe ngóng truyền đạt thông tin thôi, đến giờ vẫn không được đưa vào bộ phận trong nội bộ..."

Taehyung dựa người ra sau ghế, bắt chéo chân đá đá mũi giày vào chân bàn vang lên âm thanh căng thẳng. Đôi mắt nâu trà sắc bén lạnh lẽo hướng đến người đối diện một cách đe dọa:

"Còn tên cảnh sát trưởng chết tiệt Han kia nữa, tao biết mày còn biết thân phận thật sự của hắn ta."

"Hắn chính là thuộc hạ đắc lực của Kang Minseok, tay vận chuyển chính, đầu mối thông tin, gián điệp trong sở cảnh sát."

"Tốt."

Đứng dậy khỏi ghế, Taehyung đút hai tay vào túi quần đi ra khỏi phòng, căn phòng lại trở về là một mảnh yên lặng tịch mịch, tù nhân cúi đầu cắn chặt răng, nước mắt đọng lại dưới cằm rơi xuống nhỏ giọt lên đôi bàn tay gân guốc đang run rẩy. Vốn dĩ chỉ là một công dân bình thường như bao người, bỗng nhiên một ngày bị cuốn vào thế giới ngầm của những tên xã hội đen, người thân bị giết hại, bản thân còn không rõ sẽ sống hay chết. Anh ta đáng lẽ ra không nên chịu đựng những chuyện như vậy.

Một người da đen cao lớn lực lưỡng mở cửa bước vào mở còng tay lôi cổ áo tù nhân ra khỏi nơi đó, phát âm tiếng Hàn một cách chuẩn xác:

"Chuẩn bị một chút rồi đi về Hàn."

"Tôi...không bị giết sao?"

"Giết mày rồi gia đình của mày ai sẽ lo? Muốn chết đến vậy?"

Tù nhân nghệch mặt ra đứng đơ người tại chỗ, người kia bất lực đành dùng tay kéo tù nhân đi tiếp.

"Nhưng Kim...."

"Ngài Kim nói người nhà mày đã chết? Không đánh vào tâm lý mày một chút liệu mày có khai thật không? Ngài ấy làm việc với mày thì chẳng cần phải động tay đâu đồ đần."

"Họ còn sống? Còn sống sao?"

Taehyung quay trở lại phòng làm việc cùng Jimin và Namjoon bàn bạc một chút. Vẫn là Jimin luôn mở lời trước:

"Vậy là cái chết của mẹ cậu hắn cũng có tham gia, vụ nổ bảy năm trước cũng phải xem lại rồi."

"Ừm. Về Hàn tiếp tục điều tra thôi"

Bi đi xem xét lại máy bay một chút, kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết xong xuôi bốn người lập tức trở về Hàn.

"Jimin và Bi cùng về lật lại vụ án bảy năm trước nhé, tôi và ngài Kim có việc bận rồi."

Jimin liếc nhìn Namjoon khiến cậu ta lạnh sống lưng, thời gian này hai người họ đúng là bận đến điên lên được, còn cậu ta và Taehyung lại tung tăng nhàn nhã ở Daegu tình tứ với người yêu, không tức giận mới làm lạ.

Về đến Seoul đã là buổi tối, chín giờ đêm hai người lại lái đến Daegu, đến nơi là gần mười hai giờ khuya, Namjoon gọi cho Seokjin vài cuộc nhưng anh không nghe máy, đến khi Taehyung gọi điện cho Jungkook, bóng người cao ráo nhanh thoăn thoắt mở đèn lên, chân dài nhanh nhẹn chạy ra mở cửa, trên khuôn mặt còn có chút khẩn trương mong đợi.

Đôi mắt tròn xoe chỉ nhìn mỗi Taehyung chẳng biết đang mong chờ điều gì. Áo khoác dạ dài qua đầu gối có phủ chút sương lạnh trên đôi bờ vai, trên cổ áo còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt. Mái tóc đen dài vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán nhẵn nhụi sáng láng, vài sợi tóc mảnh rơi trên trán còn khẽ lay động trong gió đêm. Đôi mắt màu nâu trà có chút mệt mỏi nhìn đối phương không rời mắt, sóng mũi cao thẳng đẹp mắt, môi mỏng kéo nhẹ vẽ ra một nụ cười dịu dàng tình cảm. Sườn mặt sắc cạnh ẩn ẩn hiện hiện trong bóng tối khiến người nhìn đến ngẩn ngơ.

Namjoon nhanh chóng vào nhà để lại hai người đứng nơi cửa ra vào nhìn nhau đến bối rối. Taehyung bước lên bậc thềm, hai bàn tay lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đặt xuống một nụ hôn trên trán nhỏ, hôn lên mắt, hôn lên mũi, hôn lên gò má, hôn lên cằm, sau đó đến môi. Nụ hôn nhẹ nhàng mang theo nhớ nhung da diết kéo lí trí chìm xuống biển tình mênh mông, cảm nhận người trong lòng cũng hôn đáp trả, Taehyung càng hôn sâu hơn.

Jungkook chậm rãi đưa tay lên ôm lấy tấm lưng rộng đang khom xuống hôn mình, nắm lấy vải áo sau lưng anh câu vào thật chặt, ý nói rằng mình cũng nhớ anh. Dây dưa một hồi cũng luyến tiếc rời nhau ra, Jungkook gò má trắng hồng đã xuất hiện vệt ửng hồng kéo dài đến tận mang tai, bối rối đến khoá cửa lại nhanh chân bước lên lầu để lại Taehyung đứng nhìn chỉ biết lắc đầu cười tươi, theo sau cậu tắt đèn rồi vào phòng.

Căn phòng nhỏ mang mùi hương sữa tắm thoảng nhẹ trong không gian, Jungkook đã lên giường nằm trùm chăn kín mít, Taehyung thay quần áo ra, vẫn là quần ngủ dài để trần nửa thân trên leo lên giường. Bàn tay ấm áp có chút chai sần luồn vào trong chăn ôm lấy vòng eo nhỏ bóp bóp, cúi đầu kề sát vào mái đầu tròn ủm thủ thỉ một câu:

"Bé yêu, anh rất nhớ em!"

Dụi mặt vào lớp chăn phủ trên mặt Jungkook, Taehyung mệt mỏi rất nhanh chìm vào giấc ngủ, không gian yên tĩnh chỉ còn nghe được tiếng thở đều đặn của anh, Jungkook nằm trong chăn còn nghe được âm thanh tim mình đang đập loạn xạ trong lồng ngực, giở chăn ra nép người vào ngực anh chìm vào giấc ngủ, Taehyung chỉ cử động nhẹ một chút, môi hôn lên mái tóc ôm cậu thật chặt, một đêm ngon giấc yên lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro