
Chương 5: Thoả hiệp
Vết thương của Jungkook bị nhiễm trùng, lại nằm trong từ đường cả đêm nên đến sáng hôm sau đã sốt cao thành công. Ngay sáng sớm Taehyung đã bế cậu ra khỏi từ đường, toàn bộ lửa giận của Jeon Jihoon đều hóa thành lo lắng rõ ràng khi thấy con trai mặt mũi tái nhợt nằm trên giường.
"Chú Jeon đừng lo, lúc trời sắp sáng con đã cho em uống thuốc hạ sốt rồi."
Trên chiếc bàn tròn giữa phòng, Taehyung rót trà đặt vào tay Jeon Jihoon.
Jungkook ngủ rồi.
Jeon Jihoon cầm ly trà, bồi hồi nhìn thiếu niên đã cao lớn trước mặt, "Lúc con mới tới nhà họ Jeon cũng chỉ lớn bằng thằng oắt con Jungkook thôi đúng không?"
"Dạ." Taehyung ngồi xuống đối diện, cười cười, "Lúc đó con mới đứng tới eo chú Jeon."
"Thời gian qua nhanh thật." Jeon Jihoon vẫn luôn xem Taehyung như con trai ruột, nhưng không như sự nuông chiều và thiên vị với Jungkook, với anh, Jeon Jihoon luôn khoan dung ủng hộ, ông nói: "Nếu thằng con này chín chắn được bằng một nửa con lúc đó thì chú với mẹ nó sẽ thọ thêm được mấy năm."
"Trong lòng em ấy cũng khó chịu lắm." Taehyung nói.
Jeon Jihoon thở dài, "Chú biết chứ. Ngẫm kĩ lại, chuyện này cũng không hoàn toàn là xấu, quả thật nhà họ Jeon đã an nhàn quá lâu." Chú nói rồi đưa mắt nhìn về phía giường, chợt đổi giọng: "Nhưng đây cũng không phải lý do cho nó phạm lỗi. Chú biết sớm muộn gì nó cũng gây chuyện mà. Đứa con này, chí cao hơn trời, lòng chứa nghiệp lớn."
Taehyung nhìn Jeon Jihoon lặng im nhấp trà, nhất thời bỗng không nghe ra ông đang tức giận hay tán dương nhiều hơn.
Jeon Jihoon uống vài ngụm rồi đặt ly xuống, nhìn Taehyung tổng kết lại: "Đứa con này, thiếu dạy dỗ."
Tay Taehyung khựng lại, "Chú, chú đã có quyết định gì rồi đúng không?"
"Đời ông cố nhà họ Jeon từng có một phân nhánh, lấy cái cũ của kỹ nghệ điêu khắc gỗ truyền thống để dung nhập với ưu điểm của các gia tộc khác rồi tự lập thành trường phái mới, vì đã từ bỏ những giá trị cốt lõi nhất nên không được chủ gia đình thừa nhận." Jeon Jihoon nói tới thì đứng lên, tiện tay lấy một quyển sách trên giá xuống lật xem. Bao năm qua cách trang hoàng trong phòng Jungkook vẫn không thay đổi nhiều, chỉ là sách trên giá này ngày càng nhiều, từ thẩm định tranh ảnh nghệ thuật, đến thiết kế mỹ thuật, công nghệ chế tác, bao gồm rất nhiều phương diện, phạm vi cũng rộng.
Jeon Jihoon nói thế này: "Trường phái ấy của nhà họ Jeon đến nay chỉ còn một người, người lớn như chú phải gọi là chú họ. Là một ông cụ tính tình kỳ quặc lắm, sống một thân một mình cạnh chùa Thanh Sơn của Kiến Kinh, không con cái cũng chẳng nhận đồ đệ, nhưng vẫn còn chút tình nghĩa với nhà họ Jeon. Chú đã báo với ông ấy rồi, khi nào vết thương của Jungkook lành, con dành một ngày đưa nó sang đó đi."
Sắp phải đưa Jungkook đi rồi.
Taehyung thật sự không ngờ tới.
Anh nhíu mày, "Chú Jeon..."
"Sao vậy? Con không yên tâm hả?" Jeon Jihoon quay đầu nhìn Taehyung, vỗ vai anh rồi nói: "Taehyung, trước đây chú từng nói hy vọng con có thể dõi theo nó lớn lên, nhưng Jungkook không bao giờ là trách nhiệm của con, con không cần phải khiêng nó trên vai mà đi cho hết đường. Con phải nhớ kỹ điều này."
Có gì đó thoáng qua trong mắt Taehyung, anh trầm ngâm, "Chú Jeon, con chưa từng cảm thấy vậy."
Không phải hành lý, càng không thể gọi là gánh nặng.
"Vậy à." Jeon Jihoon lại bật cười, nói: "Thằng oắt con đó thật sự rất dễ khiến người ta yêu thương đúng không, nhưng mà, nhất thiết phải cho nó ra ngoài một thời gian để rèn giũa lại tính tình."
Taehyung liếc mắt nhìn về phía Jungkook đang ngủ.
Sợ là cậu sẽ làm ầm ĩ lên.
Jungkook hoàn toàn không biết trong lúc mình ngủ, cha cậu đã vung tay, quyết định một khoảng thời gian rất dài sau đó cậu sẽ phải sống trong cảnh không còn tự do.
Trong thời gian cậu dưỡng thương, tranh thủ ngày nghỉ, Jimin đến thăm nhà họ Jeon lần đầu tiên.
Đi qua hàng hiên kiến trúc đình viện cổ xưa, sau khi vào cửa, câu đầu tiên của Jimin từ nhỏ đã lớn lên trong vòng vây của tài xế và bảo mẫu là: "Jungkook, cậu lại lừa tớ."
Jungkook ngồi trên giường ăn mứt táo, nghe vậy liền dừng lại hỏi: "Lừa là sao? Tớ lừa cậu bao giờ?"
"Thôi đi, tự cậu không biết à? Còn nữa trước đây tớ hỏi nhà cậu làm nghề gì, cậu nói là khắc gỗ. Tớ còn tưởng là thợ mộc, kết quả thì sao? Nhà cậu là danh gia vọng tộc trong truyền thuyết đúng không. Nếu là thời xưa thì cậu là thiếu gia con nhà hào môn rồi?"
Jungkook kín đáo đảo mắt, lên tiếng: "Vậy xin hỏi vị công tử con nhà giàu đúng nghĩa ngài đây, cậu có thấy thiếu gia nào dậy sớm hơn gà ngủ trễ hơn chó, bị đánh xong chẳng có đến một nha hoàn hầu hạ chưa?"
"Cái đó rõ ràng là do cậu không biết hài lòng." Jimin bước tới giành đồ ăn vặt trong tay cậu, hỏi cậu: "Vết thương của cậu sao rồi? Tớ nghe Kyang nói cậu còn không xuống giường nổi hả."
Jungkook ngạc nhiên: "Cậu quen biết Kyang từ lúc nào vậy?"
"Mới vừa rồi á." Jimin ném một miếng mứt táo lên rồi há miệng đón, đón hụt, miếng mứt rớt xuống giường.
Jungkook nhặt lên ném vào cậu chàng, ghét cực kỳ: "Tránh xa giường tớ ra."
Jimin là dạng người cơ hội điển hình, sự thân thiết sau khi quen biết Jungkook thật sự không phải thứ một gia đình bình thường có thể hun đúc thành.
Jungkook: "Tớ còn chưa hỏi cậu, sao hôm nay cậu lại đến đây?"
"Cậu không tới trường nên tớ chán lắm." Jimin bỏ qua lời cảnh cáo tránh xa giường cậu ra, trông như định ngồi lên.
Jungkook tung chân lên đá.
Jimin trợn tròn mắt tránh, "Tớ là khách đó, không niềm nở chút được à?"
"Ngồi đâu trong phòng cũng được, ngoại trừ giường."
"Cậu phiền thế nhỉ." Jimin than phiền.
Cậu nhóc ú đành chấp nhận số phận, khiêng cái ghế gần đó sang ngồi cạnh giường Jungkook rồi lấy quyển vở trong cặp sách ra bảo: "Đây là bài cô mới giảng mấy hôm nay, tớ chép lại cho cậu rồi."
Sau đó mới nói vào trọng điểm: "Mấy hôm nữa trường tổ chức dã ngoại, cậu đi không?"
"Đi đâu vậy?" Jungkook hỏi.
Jimin: "Kênh Tuyến Vân."
Jungkook thầm nghĩ đó chẳng phải là cái đường ống nước sao, cách Kiến Kinh không đến hai mươi dặm về phía tây bắc. Kiếp trước khi còn nhỏ Jungkook rất thường theo anh em Kyung ra ngoại thành chơi, chẳng nơi nào ở ngoại thành mà bọn họ chưa đặt chân tới.
Jimin có vẻ hào hứng lắm, "Đi nhé đi nhé, tuần trước lớp kế bên mới được đi đó, chúng nó nói có thể xuống sông bắt cá, có cả cua đồng nữa, tớ chưa đi bao giờ."
"Vậy trước giờ cậu hay làm gì?" Jungkook hỏi.
Jimin ngây thơ đáp: "Cả nhà tham gia hòa nhạc, hoặc là tiệc sinh nhật gì đó. Nhưng tớ không thích mấy chỗ đó chút nào, rất nhiều nữ sinh ăn vận như bắp rang bơ còn tưởng mình là công chúa."
Jungkook thở dài câm nín, không biết nên cảm thán đây chúng là một cậu thiếu gia trong sống trong ổ vàng ổ bạc thật sự hay nên khen cho năng khiếu hài hước bẩm sinh của nhóc ú này nữa.
"Không đi." Jungkook từ chối rất thẳng thừng.
Sắc mặt Jimin suy sụp tức thì, cứ như Jungkook nói thêm một câu nữa thôi là cậu chàng khóc ngay tắp lự.
Jungkook lớn thế rồi mới tham gia hoạt động dã ngoại lần đầu tiên, dường như đây là một chuyện rất trọng đại với cả gia đình. Trời chưa sáng Lim Yeon và Jeon Jisoo đã dậy sắp xếp hành lý cho cậu rồi làm bánh quy mang theo để ăn dã ngoại.
"Mẹ." Jungkook xách cái cặp hình gấu bông, bất lực lên tiếng: "Con lớp sáu rồi, không phải sáu tuổi."
"Nói như lớn lắm không bằng." Lim Yeon quở cậu, ngồi xuống nới dây đeo cặp ra rồi xoa má cậu nói: "Em bé dễ thương quá đi."
Jungkook chu mỏ thơm chụt lên má Lim Yeon, để lòng kiêu hãnh như sắp tiễn con lên bục nhận giải thưởng quốc tế của cô được thỏa mãn.
Lim Yeon cười mãi không ngừng, cũng thơm lại cậu, dặn dò: "Ra ngoài đừng chạy lung tung nhé, đi theo thầy cô và các bạn, còn nữa, không được ăn đồ cay bậy bạ, vết thương trên lưng con chưa khỏi đâu, coi chừng có sẹo đó."
"Con biết mà." Jungkook gật đầu dạ hết mọi điều.
Gần đây Jeon Jihoon bận vắt giò lên cổ vì chuyện Jungkook gây ra trước đó, Jungkook biết hết.
Việc cậu làm được cũng có hạn, nhưng khi cậu lấy các thành phẩm đẽo khắc tỉ mỉ cất trong phòng mấy năm nay ra nói làm quà tạ lỗi với các khách hàng lâu năm bị trễ hẹn giao hàng, Jeon Jihoon lại ngăn cậu.
Jungkook lên kế hoạch chuyện này đã lâu, nhưng tới trước mặt cha cậu chỉ còn lại một câu: "Bố anh còn chưa già mà, chưa tới lượt oắt con nhà anh khoe mẽ đâu."
Người cha như ngọn núi vững chãi mà kiên định, che chắn tất cả gió sương mưa tuyết bên ngoài.
Biết trường tổ chức đi dã ngoại, Jeon Jihoon cũng gật đầu tán đồng.
Cha cậu nói là: "Con ra ngoài đi chơi đi, bố đỡ thấy đỡ phải ngứa mắt."
Kế hoạch đi chơi của Jungkook cứ thế là thành.
Sáng sớm tinh mơ là tài xế nhà Jimin đã đến đón Jungkook, ngồi trong xe vừa hay thấy được cảnh gia đình Jungkook tiễn cậu ra.
Lúc Jungkook lên xe, đối diện với ánh mắt của Jimin, thì nghe cậu chàng nói: "Giờ tớ mới phát hiện, chắc tớ mới là đứa được bố mẹ nhặt về."
Còn hô toáng lên: "Cậu có biết xấu hổ không, em bé?!"
Jungkook nở nụ cười thương mại với cậu nhóc ú: "Không nhé."
Xe rời đường Thịnh Trường chưa tới một cây số thì bắt đầu thấy cảnh phồn hoa sầm uất của khu trung tâm, hai bên đường hàng quán san sát, tiếng rao của những người gánh hàng rong vang lên du dương văng vẳng.
Jungkook ngắm cảnh ven đường hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: "Chú tài xế ơi dừng xe chút ạ!"
"Sao vậy bạn nhỏ?" Chú tài xế rất hiền hòa, đậu xe lại bên đường theo lời cậu.
Jungkook thò đầu ra khỏi cửa sổ, hô lớn về phía ngã rẽ bên kia đường, "Anh ơi!"
Người Jimin run lên như phản xạ có điều kiện, quay đầu lại: "Không phải chứ, sao anh cậu lại ở đây?"
Jungkook ừ một tiếng.
Tiếng chuông reng rẻng vang lên từ ngã rẽ bên kia, bảy tám thiếu nam thiếu nữ đạp xe lần lượt chạy sang bên này từ khúc ngoặt phía đối diện. Taehyung đột ngột xuất hiện trước mắt, chiếc áo sơ mi mặc ngoài áo thun không cài nút bay phần phật theo gió.
Anh vén tay áo lên tới khuỷu tay, một sự tồn tại chỉ chỉ lướt ngang tầm mắt thôi cũng khiến người ta kiềm lòng được mà quay đầu.
Cùng lúc tiếng gọi anh kia vang lên, chiếc xe đạp sườn ngang chạy trước nhất bẻ lái sang, ngay sau đó là tiếng thắng xe kêu két, Taehyung chống một chân xuống đất dừng trước mặt Jungkook.
Mắt Jungkook cong cong, "Anh đi đâu vậy?"
Jungkook vừa dứt lời là có tiếng ai liếng thoắng phía sau: "Taehyung, sao thế? Cậu qua đó chi vậy?"
Taehyung quay đầu nhìn lại rồi nhìn Jungkook, "Anh đang trên đường đi học thêm, sau đó còn có hoạt động chính thức của câu lạc bộ bắn súng." Anh nhìn chiếc ba lô gấu bông phồng phồng trước ngực cậu, cong môi nhẹ đến khó nhận ra, dặn: "Đi chơi vui nhé, về nhà đúng giờ, nghe không?"
"Em biết rồi." Jungkook hậm hức đáp.
Ngay lúc ấy phía sau anh lại có tiếng nói: "Taehyung, ai đây, em trai cậu hả?"
Jungkook thấy một người đẹp tóc dài phất phơ văn nhã.
Taehyung ừm một tiếng, Jungkook mặt dày cười cười với người ta, bảo: "Chào chị."
Nữ sinh kia che miệng cười, nói với Taehyung: "Em trai cậu dễ thương ghê, không như em tớ, ba ngày không bị đánh là không yên được."
Taehyung không nói gì, đưa tay véo má Jungkook.
Anh giục cậu: "Đi đi, chú ý an toàn."
"Dạ." Jungkook ngoan ngoãn lùi vào ghế.
Xe tiếp tục lăn bánh, trong gương chiếu hậu, nhóm thiếu niên tập hợp lại rồi nhanh chóng rời đi.
Nữ sinh vừa rồi đạp nhanh hơn để chạy tới sóng vai với Taehyung, dường như bọn họ đang thảo luận chuyện gì rất sôi nổi, thi thoảng những người chạy sau lại đùa giỡn ầm ĩ.
Jungkook xoa xoa chỗ thịt mềm mới bị Taehyung véo, liếc về sau thêm cái nữa.
Lòng thầm nghĩ, anh mình đang yêu sớm đấy à?
Jungkook trăn trở mãi chuyện này suốt đường đi, vấn đề này lớn không lớn nhỏ không nhỏ, dù sao thì cũng không tới lượt cậu quản thúc anh mình mặt này, Jungkook hiểu rõ hơn ai hết.
Ngoài nửa năm đầu tiên Taehyung mới đến nhà họ Jeon gần như Jungkook ở suốt bên cạnh anh, thời gian sau đó hướng đi của hai người khác hẳn nhau. Trọng tâm của Jungkook nằm ở gia đình và khắc gỗ, anh cậu thì ngày càng cứng cáp đủ lông đủ cánh, đến hiện tại đã có suy nghĩ và các quy tắc xử sự tương tối trưởng thành.
Nhưng các thiếu nam thiếu nữ đang độ trẻ trung đó đang vào kì dễ động lòng xuân nhất.
Ngày trước mười bốn tuổi là Jungkook yêu sớm, mười sáu tuổi đã dám gân cổ lên công khai với gia đình, bước đi một mạch không quay đầu lại.
Anh cậu không giống người quyết định lỗ mãng, nhưng hiện tại Jeon Jihoon đang dồn hết tâm trí vào mớ bòng bong trong nhà, Lim Yeon lại là phụ nữ không tiện nói rất nhiều thứ, nhà họ Jeon lại không có quy tắc giáo dục phương diện nhạy cảm này.
"Jungkook!" Jimin đột nhiên lớn tiếng.
Jungkook hoảng hốt hoàn hồn lại, hỏi: "Chuyện gì?"
"Tớ hỏi cậu đang nghĩ gì?" Jimin thắc mắc, "Gọi mấy tiếng rồi mà cậu không trả lời."
"À không có gì." Jungkook điều chỉnh lại tinh thần đang lơ đãng, nhìn quanh rồi hỏi: "Tới rồi à?"
"Đúng vậy." Jimin kéo chiếc ba lô trên ghế, hối hả kéo Jungkook xuống xe, "Nhanh nào, cô với các bạn đang chờ kìa, tại sáng sớm cậu cứ rề rà đó."
Jungkook để cho cậu chàng lôi đi, không hào hứng mấy.
Kênh Tuyến Vân vẫn không khác mấy so với ký ức của Jungkook, phong cảnh trong khe núi cũng không tệ, hai giáo viên hướng dẫn một đám nhóc con chỉ chờ được bay nhảy chạy khắp đồi núi.
Cậu chủ nhỏ Jimin thì cứ như chim sổ lồng, vừa tới nơi là nhảy ngay xuống suối mò cua.
Jungkook ngồi trên một tảng đá cạnh khe suối, nhìn cái xẻng mini cô giáo phát trong tay, đang cảm nhận một cách sâu sắc sự sai lầm của quyết định tham gia dã ngoại.
"Sao cậu không đi chơi?" Đột nhiên có tiếng nói sau lưng.
Jungkook quay đầu nhìn thì thấy một cô bé đứng sau, chiếc băng đô màu vàng nâu cố định mái tóc, mặt trái xoan, một người đẹp nhí đúng chuẩn. Có điều biểu cảm trông biết ngay là dạng cũng không được hòa đồng.
"Không muốn đi." Jungkook hỏi: "Cậu thì sao?"
Con người luôn phân biệt xấu đẹp, không chỉ tuổi của anh cậu mới gặp vấn đề yêu sớm, ngay cả mấy đứa nhóc còn chưa tốt nghiệp tiểu học này cũng thường ân cần săn sóc các bạn nữ xinh xắn.
Hong Yuri là lớp trưởng, bạn nữ được cả lớp công nhận là xinh nhất.
Cô bé đi tới ngồi xuống cạnh Jungkook, đáp: "Tớ không có hứng thú, các bạn ấy ấu trĩ chết đi được."
"Jimin cũng ấu trĩ hả?" Jungkook hỏi.
Đối phương gật đầu ngay không do dự.
Hình như nhóc ú thích cô bé này lắm, Jungkook lẳng lặng thắp cho cậu chàng hai cây nến trong lòng, bày tỏ sự thương tiếc cho mối tình đầu đã được định sẵn là không có kết quả của cậu chàng.
"Cậu đã quyết định vào trường cấp hai nào chưa?" Yuri hỏi tiếp.
Jungkook cũng đang chán, cậu lấy đồ ăn vặt Lim Yeon dậy sớm chuẩn bị cho trong ba lô ra, chia cho bạn nữ duy nhất chịu nói chuyện với cậu đang ngồi cạnh, sau đó mới nói: "Chắc là Nhất Trung."
Đây là lời hẹn với anh cậu từ rất lâu trước đây, lúc đó anh cậu không nhảy lớp để tốt nghiệp sớm, Jungkook còn nghĩ muốn vào thẳng trường cấp hai của Nhất Trung.
"Tớ cũng vậy." Hong Yuri nói: "Hy vọng đến lúc đó vẫn được học cùng lớp với cậu."
Jungkook ngồi khoanh chân trên tảng đá, nghe vậy thì gật đầu.
Yuri quay sang nhìn cậu.
Jungkook trông trẻ con hơn bạn đồng trang lứa một chút, cả mặt mũi lẫn phong thái. Nhìn tư thế khoanh chân khó hiểu cậu đang ngồi trên tảng đá kìa, ba lô trước ngực còn mở toang, thi thoảng lại thò tay vào kiếm đồ ăn vặt, ăn rất an nhàn tự tại.
Nhưng Hong Yuri lại không thấy cậu đáng ghét như các bạn nam khác.
Yuri: "Muốn mau lớn lên quá đi."
Jungkook: "Ầy, muốn làm trẻ con mãi quá đi."
Yuri: "..."
Một đứa bé nôn nóng muốn lớn lên với một đứa nhỏ mà tâm hồn đã già cỗi ngồi đối diện nhau thở dài trở thành ký ức duy nhất mà Jungkook còn chút ấn tượng về kênh Tuyến Vân buổi chiều hôm ấy.
Mà cũng vì chuyện này, khiến cậu nhóc ú Jimin suýt tuyệt giao với cậu.
Lý do là cậu lại đi chia đồ ăn vặt cho Yuri, mình thì không được ăn miếng nào. Jungkook nghĩ cái tên trai thẳng như thép không gỉ nhà cậu, đáng đời không có bé gái xinh xắn nào thích.
Hoạt động dã ngoại của Jungkook kết thúc, việc đầu tiên sau khi về nhà là kiểm tra.
Quả nhiên thành công phát hiện anh cậu về muộn.
"Anh con đâu?"
"Anh con đâu rồi?"
Jeon Jisoo đang hâm bữa tối trong bếp quay lại nói với chị dâu Lim Yeon: "Chị xem em bé kìa, con nhà người ta về thì tìm bố tìm mẹ, nó về tới chỉ biết chạy khắp nơi tìm anh cả nó."
Lim Yeon vờ đau xót, "Thôi, chị cũng quen rồi." Nói xong quay lại bảo Jungkook: "Con đấy, đừng có bám theo sau mông anh cả ngày mãi, con tự lo cho bản thân chút đi có được không."
"Đúng rồi." Vô tình thím hai Song Kyo bưng chén bước vào bếp, vừa gặp là nói: "Tới chừng Kookie lên núi rồi thím xem con đi đâu tìm anh cả của con."
"Núi gì ạ?" Jungkook ngạc nhiên hỏi lại.
Sau đó cậu thấy cô út và mẹ mình nhìn nhau, trong mắt là sự bất đắc dĩ với cái miệng tép nhảy của Song Kyo.
Song Kyo cũng nhận ra anh chị hai chưa nói cho Jungkook biết chuyện này, quay lại ngại ngùng bổ khuyết: "Không sao, bố con định cho con đến chỗ ông chú họ của con ở ít hôm ấy mà, gần đây trong nhà cũng rối reng. Ây dà, cũng không phải đưa con đi luôn, thường ngày vẫn ở nhà, chỉ sang đó vào kỳ nghỉ thôi."
Nhưng đã sắp đến kỳ nghỉ hè dài hơn hai tháng rồi.
Biết tin trong tình huống thế này với Jungkook mà nói không khác gì sét đánh ngang tai.
Cả hai đời của Jungkook đều chưa từng gặp ông chú này, nhưng chung một ngành nghề, ít nhiều gì cũng từng nghe tiếng. Kỹ thuật của ông khác với kiểu truyền thống lâu đời của Jeon Jihoon, rất đậm phong cách cá nhân, mỗi một tác phẩm đều là mặt hàng quý hiếm.
Nhưng trọng điểm là tính tình kỳ quặc, được người ta đặt cho biệt hiệu "Jeon Lập Dị".
Lim Yeon thấy con trai phản ứng như thế vội cởi tạp dề chạy tới ôm cậu, dỗ dành: "Không sao, thím hai con nói chuyện không nghĩ nhiều, ý bố con là cho con sang đó học tập, nghề điêu khắc không có điểm dừng. Các anh họ của con như Kyung đều lớn lớp hơn con, không hợp cho sang đó nên mới để con đi."
Mắt Jungkook bỗng đỏ ửng lên, chợt hỏi: "Mẹ, mẹ với bố không cần con nữa à?"
Câu này thật không khác gì cứa một dao vào tim Lim Yeon.
"Đứa con ngốc này nói cái gì vậy?" Lim Yeon đánh vào cánh tay Jungkook, "Làm sao bố mẹ không cần con được."
Nhưng nước mắt Jungkook đã tuôn rơi tanh tách không sao dừng được.
Cậu khóc không thành tiếng, chỉ ngơ ngác đứng sững đó, làm Lim Yeon hoảng hồn.
"Em bé con sao vậy?" Lim Yeon vội dùng tay áo lau nước mắt cho cậu, "Đừng khóc đừng khóc, mẹ nói thật mà."
Jeon Jisoo cũng chạy vội tới dỗ dành cậu.
Song Kyo cũng không ngờ lại thành ra thế này, đứng một bên không biết phải làm sao, bối rối nói: "Em đâu có nói gì?"
Thật ra cô cũng muốn cho con mình đi, nhưng đành thôi vì thực tế không cho phép, đặc biệt sau khi nghe nói ông chú ấy sống một mình lại khó chịu, cô cũng không muốn cho con mình đến đó chịu khổ nữa thật.
Nhưng xét cho cùng thì đây cũng đâu phải chuyện xấu.
Song Kyo không hiểu, không một ai ở đây hiểu được.
Vì Jungkook đã từng trải qua sự từ bỏ và bị vứt bỏ thật sự.
Công khai, rời khỏi nhà, cậu từng chủ động bổ một khe sâu giữa mình và người nhà, quay lưng đi một cách quyết đoán và cô độc. Trên thực tế cậu không biết được về sau trong lòng bố mẹ còn xem cậu là con trai hay không, mãi đến khi cậu hối hận muốn quay đầu thì mới biết khe sâu sau lưng mình đã thành lạch trời.
Là âm dương cách biệt.
Bọn họ dùng tử biệt để vứt bỏ cậu.
Jungkook cảm thấy hụt hơi, trong trận bệnh khi còn nhỏ cậu cũng từng khóc như thế này. Lim Yeon tái mặt tại chỗ, vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu vừa luống cuống dỗ: "Không sao, em bé của mẹ, mình không đi nữa, không đi nữa."
Nhưng Jungkook không bình tĩnh lại được.
Thật ra cậu cũng biết đưa cậu lên núi không phải muốn đuổi cậu đi.
Nhưng có lẽ vì những ngày tháng vừa qua quá yên lành tốt đẹp, với Jungkook mà nói thật không khác gì một tấm gương mong manh có thể vỡ tan bất kỳ lúc nào. Chuyện của nhà họ Min vừa mới bắt đầu, bản thân cậu đang nằm trong trạng thái chờ kết quả vô cùng căng thẳng.
Một biến số nhỏ nhất cũng sẽ gây tác động đến thần kinh nhạy cảm của cậu.
"Jungkook!" Ngay khi ấy có người hối hả chạy vào cửa, đặt tay lên sau cổ cậu.
Taehyung về muộn đã vào nhà rồi.
Lúc đi tới nhà anh mặc đồ mới thay, mày nhăn nhíu cực kỳ nghiêm túc, anh ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Jungkook, "Được rồi, ngừng lại nào."
Trong những thời điểm thế này giọng của anh có tác dụng kỳ diệu với Jungkook.
Vợ chồng nhà họ Kim qua đời bất ngờ, nhưng dù là Taehyung tới bên cậu vào thời khắc cuối cùng của kiếp trước, hay là anh cả Taehyung ngũ quan trẻ trung như trả lùi mười mấy năm trước mắt, tiếng nói ấy đều có thể xuyên qua mịt mù sương trắng, đến bên tai Jungkook.
Là sự tồn tại không một ai khác có thể thay thế được.
Jungkook nhắm mắt lại, chớp cho rơi hàng nước đọng trên lông mi, khi thấy rõ người trước mặt nước mắt cậu bỗng dừng lại như kỳ tích. Cậu bước chậm tới, vòng tay ôm cổ Taehyung, dụi mặt vào hõm cổ anh.
Động tác như chú chim non này khiến phía Lim Yeon thở phào nhẹ nhõm.
Lim Yeon thật sự câm nín với con mình, nhìn cái ót của cậu lắc đầu rồi nói với Taehyung: "Taehyung, con dẫn em về phòng trước đi, cơm tối xong dì nói cô út đi gọi hai đứa."
"Dạ." Taehyung đáp lời.
Trên áo Taehyung có mùi thơm thoang thoảng, mùi bột giặt còn vương.
Anh ôm cậu, nghiêng đầu nói bên tai Jungkook: "Mọi người đi cả rồi, đứng lên nào, về thôi."
Jungkook lắc đầu.
Trước nay khi ở cạnh Taehyung cậu chưa từng xem mình là người trưởng thành, kiếp trước người này là anh cả trên danh nghĩa, kiếp này từ nhỏ đến lớn đều là anh của cậu.
Mà mất mặt với anh đâu chỉ mới một hai lần, đơn giản là cậu không muốn thế.
Taehyung để yên cho cậu ôm, nửa phút sau cũng đành chiều theo, anh bế cậu đứng lên.
Tư thế trông hệt như gấu ôm cây.
Jungkook đeo trước ngực người ta, chân quặp vào eo Taehyung.
Một tay Taehyung ôm eo cậu, tay kia đỡ đùi, rồi cứ thế bế cậu rời sân trước, đi qua cửa ngăn vào sân trong.
Đúng lúc vô tình gặp chú Kang vội về lấy đồ.
Chú thấy thế thì ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy con?"
"Không sao đâu ạ." Taehyung trả lời: "Nhõng nhẽo ấy mà."
Chú Kang cười bất lực, lắc đầu nói: "Lớn thế rồi còn nhõng nhẽo với anh nữa."
Jungkook ngước một con mắt lên khỏi vai Taehyung, nức nở: "Cũng chỉ được làm trong lúc này thôi."
Cậu nhớ tới chuyện mình nghi ngờ Taehyung yêu sớm, rồi lại sắp phải lên núi ở, ai biết được sau này kẻ ôm anh cậu là yêu quái phương nào.
Taehyung ôm cậu về phòng mình. Bây giờ ở đây có không ít đồ đạc của Jungkook, từ quần áo nón nảy đến đồ dùng cá nhân, với Taehyung cậu chưa từng có thứ gọi là giới hạn nên có giữa người với người.
"Sao lại khóc?" Taehyung bỏ cậu xuống rồi mới hỏi được câu này.
Hiện tại Jungkook đã thoát ra khỏi cảm xúc ban đầu, cậu hỏi anh mình: "Có phải anh cũng biết chuyện bố em định đưa em đi từ lâu rồi không?"
"Phải." Taehyung gật đầu.
Jungkook ngồi trên mép giường cúi đầu im lặng.
Taehyung nhìn cậu một lúc, "Chỉ vì thế thôi sao?"
"Ừm." Jungkook đáp mà không ngẩng đầu.
Taehyung: "Nói thật nào."
Dù đã lớn đến thế này, Taehyung cũng chẳng đếm được mấy lần cậu khóc to, bị người ta chọc ghẹo sắp phải chia bố cho người khác không khóc, đi học một mình không khóc, bị đám du côn cắc ké đánh trật tay vì hai anh em Kyung cũng không khóc, cả khi bị đánh nát cả lưng vì phạm lỗi cũng chưa từng thế này.
Những lúc giả vờ giả vịt ăn vạ làm nũng không tính.
Taehyung chưa từng gặp đứa nhỏ nào ít khóc như cậu.
Jungkook ngẩng lên nhìn Taehyung rồi quay đi tránh ánh mắt anh mình, lấp liếm: "Em sợ bố mẹ không cần em nữa."
"Em biết là không thể nào mà." Từ đầu Taehyung đã biết khi cậu biết tin chắc chắn sẽ không chịu, nhưng khóc một trận không một điềm báo rồi bây giờ lại "Em có tâm sự, nhưng em không nói ra đâu" thế này là điều Taehyung không hề đoán trước được.
Anh thở dài đi tới trước mặt Jungkook.
"Ngẩng đầu." Taehyung bảo.
Jungkook liền ngẩng lên nhìn anh.
Taehyung đưa tay chạm nhẹ vào mi mắt hơi sưng của cậu, lên tiếng: "Nơi ông chú sống cách đây không xa lắm, đạp xe một tiếng là tới rồi. Khung cảnh xung quanh cũng không tệ, ngôi chùa cạnh đó cũng vắng khách đến viếng. Tối đa hai tháng, vào năm học thì em không cần phải ở bên đó mỗi ngày."
Nói đến đây Taehyung còn thêm một câu: "Anh có thời gian sẽ đến thăm em."
Jungkook hơi sững sờ.
"Anh đến đó rồi à?" Cậu hỏi.
Taehyung ừm một tiếng, bỏ tay xuống, nói theo hướng giảm nhẹ nhất: "Là rừng thiêng nước độc thật thì chú Jeon cũng không nỡ để em đi, không biết bao nhiêu người muốn đến chỗ ông chú bái sư học nghề mà ông ấy không nhận ai cả. Chắc chú Jeon cũng mất không ít công sức. Chú ấy hy vọng em học thành tài."
Jungkook biết ý định của Jeon Jihoon.
Cậu chỉ không ngờ Taehyung còn đặc biệt đi tiền trạm trước.
Bỗng dưng cậu hơi tò mò, liền hỏi: "Anh, nếu lúc ấy anh đến nơi thấy chỗ đó không ổn chút nào thì anh sẽ làm sao?"
Taehyung nghe hỏi thì hơi nhướng mày
Rồi anh nói: "Có vậy thì em cũng phải đi."
Mặt Jungkook đông cứng vài giây, môi giật giật.
Quả nhiên rất thiết diện vô tư.
Nhưng Jungkook ngẫm lại vẫn thấy chuyện này không ổn. Mấy năm nay cậu chưa từng thật sự đi xa khỏi ngôi nhà này, tuy vẫn ở trong thành phố Kiến Kinh, nhưng tận hai tháng ròng, cứ nghĩ tới là Jungkook lại thấy thấp thỏm.
Tuy mấy năm nay Jungkook học tập rất khắc khổ cần cù, cũng xem như hướng cho hai anh em Kyung đi đúng đường.
Nhưng dù sao tuổi bà nội cũng cao rồi, dù Jungkook mong bà không phải lo lắng nhiều dường nào thì thời gian vẫn vô tình mang đi quá nhiều thứ. Chuyện phía nhà họ Min để lại quá nhiều vấn đề ảnh hưởng lâu dài. Mấy năm nay chuyện yêu đương của cô út không có động thái mới nào, đến nay Jungkook vẫn chưa thấy được bóng dáng tên đàn ông khốn khϊếp kiếp trước.
Quá nhiều vấn đề, cậu không thể rời đi được.
"Anh." Jungkook vội ngẩng lên đưa tay kéo eo anh cậu, cậu ngửa đầu mở to đôi mắt đen bóng gọi: "Anh ơi."
Tới lúc này thì không cần mặt mũi gì nữa hết.
"Chuyện gì?" Taehyung cúi đầu hỏi cậu.
Jungkook nói thẳng: "Em không muốn đi."
"Cho nên?"
Jungkook mím môi, nói trong khó nhọc: "Anh nói với bố em có được không?"
Jungkook đã được cảm nhận sâu sắc rằng trẻ con thì không có nhân quyền. Taehyung lại khác, anh đã lên cấp ba rồi, Jeon Jihoon gần như đối xử với anh như người gần trưởng thành, trong mọi chuyện đều giữ thái độ bàn bạc trao đổi.
Anh ấy nói sẽ có tác dụng hơn mình.
Taehyung véo cằm cậu, trần thuật sự thật: "Bản thân em cũng biết mà, chuyện này không thể thương lượng lại được."
Jungkook cụp hàng mi xuống, cậu biết, chỉ là cậu... vẫn ôm tâm lý may mắn mà thôi.
"Jungkook." Taehyung lại gọi tên cậu, ánh mắt anh có chút gì rất phức tạp, anh hỏi cậu: "Rốt cuộc em đang lo lắng chuyện gì?"
Jungkook lầm bầm: "Phải lo lắng nhiều chuyện lắm."
Taehyung bật cười khẽ.
"Anh không cảm thấy chuyến đi này của em là chuyện xấu." Taehyung bỏ bàn tay đang hành động ấu trĩ của Jungkook ra khỏi eo mình, quay lưng tới tủ lấy quần áo Jungkook tự ném vào trong đó ra bảo cậu thay rồi mới nói: "Em căng thẳng quá rồi, tuy mọi người đều không biết sao em luôn thế này, nhưng chuyện nhất định sẽ không tệ như những gì em lo lắng, được không?"
Taehyung rất ít khi dỗ dành cậu, càng không cần nói đến thái độ và cách nói dịu dàng thế này.
Không biết tại sao Jungkook lại thỏa hiệp.
Cậu bị Taehyung thuyết phục rồi.
Cậu đi.
Đến tối Jeon Jihoon đặc biệt nhắc đến chuyện này trên bàn ăn.
Mọi người trong nhà đều đủ mặt, bà cụ thì không bằng lòng cho Jungkook đi lắm, cả buổi tối cứ nhắc mãi con người Jeon Lập Dị không ổn không được như nào như nào, cuối cùng nói: "Kookie ở nhà có gì không tốt đâu, cái ông già đó vừa cứng vừa thối cứ như mấy tảng đá trong hố xí, lỡ ông ấy đánh Kookie thì sao? Tới lúc đó chẳng có ai bên cạnh để giúp bé ngoan của tôi."
"Mẹ, coi kìa mẹ nói đi đâu vậy." Jeon Jihoon rất bất đắc dĩ, ông gắp thức ăn cho bà cụ rồi nói: "Thằng nhóc này bị mẹ và người trong nhà chiều hư rồi nên mới dám làm ra chuyện tày trời như đắc tội với nhà họ Min, cho ra ngoài để được dạy dỗ chút cũng tốt mà."
"Nó hư gì mà cần dạy dỗ?" Bà cụ không hài lòng, chỉ vào Jeon Jihoon mắng: "Cái người làm bố như anh lại máu lạnh nhất."
Jungkook cười nhìn bà cụ bênh vực mình.
Nhưng dù thế nào thì chuyện đi học tập đã là đinh đóng cột rồi.
Bầu không khí trên bàn ăn cũng không thể nói là vui vẻ được, sau đó mọi người còn nhắc đến chuyện chú ba sắp về, đến đây bầu không khí mới dịu xuống.
Jeon Jihoon nói: "Mấy năm nay chú ấy cứ lênh đênh trên biển suốt, mấy hôm trước mới gửi thư về, chắc sắp về tới rồi. Trong thư còn nói lần này về là sẽ không ra biển nữa."
Mắt bà cụ đỏ ửng lên, làm con cháu ngồi đầy cả bàn cuống cuồng an ủi.
Ra biển vốn rất nguy hiểm, quanh năm suốt tháng không liên lạc được với gia đình.
Mọi người trong phòng đều biết bà cụ sợ một ngày nào đó chú ba sẽ chết bên ngoài, rồi đến một người đưa tin về cũng không có.
Jungkook rất nhớ mong chú ba, chú tư dù ở nước ngoài thì lễ tết vẫn gặp mặt được.
Chỉ mình chú ba, suốt mấy năm nay Jungkook chưa được gặp.
Kiếp trước cuối cùng chỉ còn lại những dòng thư đến vội, cho tới ngày sau cùng Jungkook cũng không biết tình hình chú ba ra sao. Kiếp này lại ở hai bên bờ đại dương, đến nay mới có tin báo về.
"Khi nào chú về ạ?" Jungkook hỏi, "Sẽ không trùng hợp ngay lúc con đi chứ?"
"Còn lâu lắm, mấy tháng nữa cơ, lúc đó con đã lên cấp hai rồi." Jeon Jihoon hỏi: "Con còn nhớ chú ba trông thế nào không?"
Lim Yeon nói: "Làm sao con nhớ được, lúc chú ấy rời nhà nó còn chưa được năm tuổi."
"Con biết mà." Jungkook nói, "Trong phòng bà nội có hình của chú ba, trong tất cả các chú, bao gồm cả bố con, chú ba đẹp trai nhất."
Bà cụ bật cười, gõ vào cậu, "Câu này phải để chú ba con nghe thấy, thể nào nó cũng vui."
"Đúng rồi, Taehyung chắc còn nhớ chứ hả." Jeon Jihoon chuyển hướng sao Taehyung, "Ba con vào nam ra bắc kiến thức uyên bác, lúc đó chú ba con bị nhốt trong nhà không được đi đâu, ngày nào cũng canh ba con để hỏi thăm chuyện bên ngoài. Lúc đó nó cũng thích con lắm, trong thư còn hỏi thăm con mấy lần. Trước đây nó hay nói con còn nhỏ mà không cởi mở như ba con chút nào, cứ nghiêm mặt tối ngày nên hay chọc ghẹo con lắm."
Taehyung đặt đôi đũa trong tay xuống, cười nói: "Dạ, con có nhớ, mấy năm trước còn nhận được thư riêng của chú ấy."
Thật ra nhà họ Jeon không hề tránh nhắc tới vợ chồng nhà họ Kim trước mặt Taehyung.
Có lẽ cũng chính vì sự thản nhiên đó, nên mới khiến sự mất mát ấy trở thành một khiếm khuyết chứ không phải khổ sở trong lòng Taehyung.
Nhưng Jungkook thì đã ngây người vì những chuyện về chú ba.
Chi tiết khi còn nhỏ chắc chắn cậu không biết rồi.
"Nhưng sao em chưa từng nghe anh nói?" Jungkook ngạc nhiên hỏi.
Taehyung nghiêng đầu nhìn cậu, Jeon Jihoon tiếp lời: "Cả ngày ngoài ăn với ngủ ra con còn biết gì nữa đâu? À, con còn biết gây chuyện nữa."
Jungkook biết ngay bố già còn bực mình với cậu.
Chuyện con dấu cậu xử lý hơi tệ, nhưng cũng hết cách rồi mà.
Không giải thích được cũng đâu phải tại cậu hoàn toàn.
Jungkook và cơm, "Bỏ đi, con biết mình được nhặt về nuôi mà."
"Oắt con." Lim Yeon trêu cậu: "Ai mới khóc nhè trước lúc ăn cơm ấy nhỉ? Tâm trạng con thay đổi nhanh thế."
Chú ba sắp về làm Jungkook thấy nhẹ lòng hơn nhiều, đám mây đen che phủ vì sắp phải xa nhà tan bớt. Cậu đột nhiên quay sang nói với Taehyung bên cạnh: "Anh, em là em của anh đúng không?"
"Em thấy sao?" Taehyung chưa từng nói xuôi theo ý cậu.
"Phải mà." Jungkook khẳng định rồi nói: "Cho nên chắc chắn anh sẽ không vì yêu đương mà quên đi em trai đúng không? Em sống bên ngoài một thân một mình tội nghiệp lắm, anh nói có thời gian sẽ đến thăm em, anh nói phải giữ lời đó."
Cậu chỉ nói nhỏ vào tai Taehyung, không biết sao lại bị thím hai đang vào bếp lấy thêm thức ăn nghe thấy.
Tật nói chuyện oang oang của thím được phát huy rất nhuần nhuyễn, cô ngạc nhiên tròn mắt nói: "Yêu đương rồi à? Ai yêu vậy? Anh cả con hả Kookie?"
Taehyung thấy cả bàn người đang cùng quay sang nhìn mình, rồi nhìn lại nhóc con đang ngửa mặt nhìn trời im lặng giả chết bên cạnh.
Anh bình thản lên tiếp đáp: "Không có đâu ạ, thím hai nghe nhầm rồi."
"Không thể nào, rõ ràng thím mới nghe Kookie nói mà." Song Kyo nhấn mạnh.
Kyung luôn không thèm tham gia vào các cuộc đối thoại của người lớn đã ăn xong và rời bàn rồi. Cậu chàng đang tuổi phản nghịch, thời kỳ dở hơi mà lúc nào cũng nghĩ bà mẹ cả thế giới đều ngu dốt, nghe mẹ mình nhắc đến Taehyung lập tức đảo mắt trắng dã ra, nói: "Mấy đứa con gái trong trường ấy hả, đời nào lọt được vào mắt anh cả."
"Đứa gì mà đứa, nói chuyện cho có giáo dục một tí đi chứ?" Jeon Jiwoo lập tức tát đầu cậu chàng.
Kyung xoa xoa cái đầu đinh tròn vo mới cắt, kéo em trai Kyang cãi bướng: "Con có nói sai gì đâu? Jungkook cứ như trẻ bại não, suy nghĩ chẳng khi nào giống người thường mà cả nhà lúc nào cũng thấy nó đúng. Mọi người hỏi Kyang, hỏi bất kỳ ai khác thử xem, ai cũng biết không thể có chuyện anh cả yêu đương."
"Tại sao?" Jungkook ngạc nhiên, thậm chí còn bỏ qua không tính toán Kyung có đang mắng đầu óc cậu có vấn đề không.
Anh cậu không đủ ưu tú sao? Các cô gái trong trường không đủ trẻ trung xinh đẹp à?
Đang thời kỳ rộng mở nhất, lần trước mắt cậu bị mờ à?
Mắt Kyung đảo hết thấy được tròng đen luôn rồi, cậu chàng nói: "Anh cả mà yêu đương thì còn chỗ cho em quấn lấy anh ấy chắc."
"Đúng đúng." Lim Yeon hùa theo, "Cô nào mà chịu nổi cái thói nhõng nhẽo đeo anh như sam của con."
Jungkook tự dưng thành tảng đá ngáng chân trên con đường anh mình yêu đương: "..."
Cậu... cũng đâu có... nhõng nhẽo đeo anh mấy... đúng không?
Jeon Jihoon nói với Taehyung với thái độ rất tân tiến: "Yêu đương ấy à, giờ mấy đứa còn nhỏ, tốt nhất đừng để ảnh hưởng đến học hành. Sau này vẫn có thể từ từ tiến tới, với con thì chú yên tâm."
Taehyung gật đầu, "Con biết mà chú Jeon, con có chừng mực."
Jungkook lập tức nổi tính tò mò, cậu hỏi ông: "Vậy chừng nào con lớn bằng anh cũng được ạ?"
Jeon Jihoon bình thản liếc nhìn cậu, "Con mà dám yêu sớm, bố đánh gãy chân."
Jungkook bị tiêu chuẩn kép của bố già làm hóa đá.
Rồi cậu nghĩ, cả đời này của con sẽ không yêu đương lẫn không kết hôn, số phận đã định bố không có cơ hội đó đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro