Chương 33: Em nhớ anh nhiều lắm
Hầm mỏ nằm trong sườn núi đá cao khoảng năm mươi mét. Jungkook xăn cao tay áo lên, bước trên đống đá bừa bộn, từ từ trèo lên cao một mình. Đang là mùa hè nên loại giày cậu mang rất dễ trượt trên loại địa hình đất đá này. Jungkook nghe từng hòn đá cuội lăn lục cục xuống, bước chân không hề ngập ngừng.
Cho đến khi cậu thấy rõ cửa hầm mỏ, một tiếng rống lớn vọng ra: "Đứng lại! Cậu đứng yên tại đó! Không được bước tới nữa!"
Jungkook dừng lại theo lời hắn.
Trước cửa hầm có một khoảnh đất trống, trong hầm tối om, trần hầm chỉ cao khoảng một mét rưỡi, người lớn bước vào phải cong lưng mới đi được.
Jungkook không quan sát được tình hình bên trong, cậu cất tiếng: "Lee Dohan, tôi là Jungkook, chúng ta từng gặp mặt rồi."
Giọng cậu nghe rất bình thản.
Khoảng năm giây sau, bóng đầu một người vụt qua trước cửa hầm.
Lee Dohan đang xác nhận xem có phải cậu thật không.
Nhưng Jungkook đã thấy hắn rồi, cậu lẳng lặng dùng tay ra dấu cho các cảnh sát đang âm thầm tiếp cận sau lưng.
Miệng vẫn tiếp tục nói: "Tôi biết anh không muốn đi đến bước đường này, chúng ta có thể từ từ nói chuyện, anh có yêu cầu gì cứ nói với tôi."
"Tôi không tin!" Giọng đối phương nghe vừa hoảng loạn vừa nóng nảy, "Mấy người gọi cảnh sát tới, còn có nhiều phóng viên như vậy nữa, rõ ràng không muốn chừa đường sống cho tôi!"
"Đó là hiểu lầm thôi." Jungkook chậm rãi tiến tới, dịu giọng nói: "Bọn tôi chỉ muốn xác nhận cô út của tôi an toàn. Thế này đi, anh đừng kích động, anh cho tôi nhìn thấy cô út, xác nhận cô út tôi không sao là anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa. Đồng thời tôi bảo đảm cảnh sát sẽ không gây phiền phức cho anh, được không?"
"Đứng yên đó!" Đối phương nhận ra Jungkook đã đứng sát rìa khoảnh đất trống thì hoảng loạn hét lên: "Mẹ kiếp tôi bảo cậu đứng yên đó."
Lee Dohan phản ứng quá mạnh nên để lộ nửa thân người ra khỏi tầm khuất, Jungkook thấy rõ trên tay hắn cầm dao.
"Được, tôi không bước tới."
Jungkook lập tức giơ hai tay lên, đứng yên tại chỗ.
Lee Dohan xác nhận cậu không bước lên nữa rồi lại lui vào trong.
Cuối cùng hắn nói: "Đừng có nói chuyện vô bổ với tôi, chuẩn bị cho tôi năm trăm ngàn, bảo đám người bên dưới rút hết cho tôi! Nếu không hôm nay đừng ai mong còn sống rời khỏi đây."
Đến lúc này Jungkook đã bắt đầu sốt ruột rồi, Lee Dohan đi vào bước đường cùng giờ đã có suy nghĩ kéo mọi người chết chung. Jungkook không cách nào xác nhận tình hình của Jeon Jisoo, càng không biết có thể tiếp tục kéo dài thời gian không.
Bầu không khí căng thẳng kéo dài, cảm giác ngột ngạt trước cơn mưa lớn lan tỏa.
Jungkook đứng lại tại chỗ nửa phút, cậu nheo mắt, bàn tay chắp sau lưng ra hiệu "Không thể chờ tiếp nữa, trực tiếp xông vào".
"Lee Dohan! Tôi nghe nói người gặp chuyện trong hầm mỏ của các anh cũng có vợ con ở nhà. Chắc anh cũng biết hoàn cảnh của bọn họ lúc này rồi chứ? Không được nhận bồi thường không ai viện trợ đã đáng thương lắm rồi. Nhưng anh thì sao? Không chỉ không nghĩ cách giúp đỡ đối phương mà chỉ biết thoái thác trách nhiệm. Để lấy được tiền hoa hồng mà anh không xem tính mạng của công nhân dưới quyền ra gì, thành cớ sự không lo làm việc đàng hoàng tử tế lại nghĩ tới chuyện bắt cóc người khác tống tiền. Anh có từng nghĩ tới sau này vợ con mình sẽ phải sống như thế nào chưa?"
"Đừng nói nữa!" Lee Dohan luống cuống vì đột nhiên bị Jungkook chất vấn, hắn kích động rống lên: "Đám các người thì biết gì?! Kẻ đáng thương vĩnh viễn là những người bình thường như bọn tôi thôi!"
"Ai mà chẳng đáng thương!" Jungkook hỏi dồn ngay: "Cô út của tôi bị anh bắt cóc không đáng thương sao? Gia đình mất đi trụ cột đó không đáng thương à? Thì ra chỉ có mỗi Lee Dohan anh đáng thương thôi nhỉ? Anh đáng thương thì đi phạm tội, đáng thương nên anh chẳng cần gia đình mình nữa, không phải con người!"
"Cậu im miệng! Im miệng lại!" Hắn gắt to vì bị ngắt ngang mạch suy nghĩ.
Có lẽ hắn vốn chẳng phải người có tố chất tâm lý tốt, sau một chuỗi chất vấn của Jungkook, cuối cùng cũng cuống lên túm lấy người bên cạnh xuất hiện trước cửa hầm.
Tròng mắt Jungkook co lại, nhìn rõ tình hình của Jeon Jisoo.
Cô vẫn đang mặc chiếc đầm màu vàng gừng lúc rời nhà hôm nay, trước khi cô ra cửa Jungkook còn khen là nhìn như thiếu nữ ấy, làm Jisoo hứa thực hiện một chuyên đề quảng cáo miễn phí cho Ý Linh Lung ngay tại chỗ.
Nhưng bây giờ váy cô bẩn rồi, bùn đất bám thành mảng che mất màu sắc vốn dĩ của chiếc đầm.
Quan trọng là đầu cô bị đánh rách, máu chảy ướt nửa bên mặt, mắt nhắm nghiền không còn ý thức.
Nhịp thở của Jungkook cũng phải nhẹ lại. Cậu sợ chỉ một giây không bình tĩnh sẽ không kiềm được mình mất hết lý trí xông lên gϊếŧ chết tên họ Lee.
Đối phương đang giữ Jeon Jisoo chắn trước người mình, để cô bại lộ hoàn toàn trước cửa hầm, ló nửa đầu ra, gác lưỡi dao bén ngót lên cổ Jisoo.
Hắn hét to: "Đưa tiền cho tao! Không đưa tao sẽ gϊếŧ nó!"
Cảm xúc của hắn sắp mất khống chế rồi.
Jungkook liếc thấy cảnh sát đã tiến vào góc chết cạnh cửa hầm, vị trí đó rất hẹp, chỉ chứa được một người. Jungkook thì đang đứng trên khoảng đất trống mà Lee Dohan có thể nhìn thấy được, cậu nói: "Được! Năm trăm ngàn! Sẽ cho anh không thiếu một đồng!"
Jungkook thấy hắn vừa thở phào thì đột ngột nhìn sang bên cạnh hô: "Lee Domin?"
Lee Domin là tên con trai của Lee Dohan, năm nay vừa tròn mười ba.
Quả nhiên cái tên này vẫn có tác dụng với Lee Dohan, hắn hoảng hốt thấy rõ. Jungkook chớp thời cơ tay hắn dịch ra một chút để hét lớn: "Xông vào!"
Gần như cùng lúc Jungkook lên tiếng, Lee Dohan đột nhiên thét thảm thiết.
Con dao trên tay hắn bay đi, một lỗ máu nổ tung trên cổ tay.
Có người nổ súng.
Chuyện này chưa được bàn bạc trước, nhưng Jungkook cũng không nghĩ được nhiều nữa, khi cảnh sát cạnh cửa hầm nhào tới, Jungkook cũng xông vào.
Cảnh sát và Lee Dohan xông vào vật lộn.
Jungkook trượt gối quỳ xuống cạnh Jisoo, dùng hai tay ôm nửa người cô lên.
"Cô út!" Jungkook vỗ mặt cô, "Cô út tỉnh lại đi!"
Dưới ánh sáng hắt ngoài từ ngoài cửa hầm, mặt Jeon Jisoo trắng bệch không còn chút sinh khí. Tay Jungkook dính phải dòng máu đặc sệt dính nhớp chảy xuống từ trán cô, cậu không hề nhận ra tay mình đang run rẩy.
Cảm giác mùi máu tanh nồng sộc đầy mũi gây đả kích quá mạnh, thậm chí khiến Jungkook như bỗng chốc bị kéo về hiện trường tai nạn xe kiếp trước.
Xung quanh nhốn nháo, nhưng những âm thanh ấy như cách cậu một không gian.
Rất nhiều người tràn đến, bác sĩ băng bó khẩn cấp cho Jeon Jisoo ngay tại chỗ.
Cô bị mang ra khỏi bàn tay mình, Jungkook nghe tiếng bác sĩ báo sau khi kiểm tra: "Mất máu khá nghiêm trọng, tình hình não bộ chưa rõ, đưa về bệnh viện chụp CT não trước đã."
Phía Jeon Jihoon đến bệnh viện cùng cô.
Đến lúc này Jungkook mới nhận thức được rằng cô mình còn sống, chuyện còn lại thì phải nhờ cả vào bác sĩ, cậu không làm gì thêm được.
Jungkook sực nhớ đến Lee Dohan, cậu quay đầu lại mới nhận ra, không biết rất nhiều cảnh sát đã đứng quanh từ khi nào.
Hơn nữa hoàn toàn không giống những người ban đầu, toàn bộ đều vũ trang đầy đủ cầm theo súng ống.
Jungkook thấy Lee Dohan bị hai người khống chế quỳ xuống đất nhưng vẫn không ngừng giãy dụa.
Cậu xoay người xông đến ngay không kịp suy nghĩ.
Gió tốc lên từ cơ thể làm góc áo bay cao, Jungkook xông đến đấm một cú vào mặt hắn.
Có lần đầu thì sẽ có lần sau, có người cạnh đó ngăn cản, nhưng trong đầu Jungkook chỉ còn lại khuôn mặt không còn hột máu của Jeon Jisoo.
Lee Dohan không có cái khác, chỉ mỗi sức lực là mạnh.
Dưới tình huống đó còn vùng lên tránh thoát được rồi nhào vào Jungkook, các cảnh sát đứng quanh còn không phản ứng kịp. Nhưng ngay lập tức, Lee Dohan bị một cú đá tung đến hất văng ra rất xa.
Cùng lúc đó, Jungkook cảm thấy có ai đó ôm ngang eo mình, nhấc bổng cả người cậu lên khỏi mặt đất kéo ra sau cả mét.
Có tiếng nói vang lên bên tai: "Suỵt, bình tĩnh."
Cả người Jungkook tê rần, quay đầu mà không dám tin.
Người sau lưng không ngờ lại là Taehyung mà tuyệt đối không thể xuất hiện tại nhà lúc này.
"Anh?" Ý thức dần trở lại, giọng Jungkook khàn đến chỉ có thể thều thào trong cổ họng: "Sao anh lại về ?"
Biết được người sau lưng không phải ai khác, phản ứng sau khi căng thẳng cao độ và kích động quá mức bỗng ập vào Jungkook. Chân cậu xụi xuống, mồ hôi lạnh túa khắp lưng.
Taehyung xoay cậu lại, ôm cậu bằng một tay, vuốt tóc cậu rồi nói: "Được rồi, đừng lo, cô út sẽ không sao đâu."
Cuối cùng Jungkook cũng từ từ bình tĩnh lại.
Lúc này cậu mới để ý thấy Taehyung đang mặc áo thun đen, quần màu xanh quân đội, chân mang ủng da. Trang phục của anh trông hơi nổi bật giữa một nhóm cảnh sát vũ trang, nhưng hình như lại không có gì không hợp.
Hơn nữa Jungkook còn thấy anh đeo một chiếc bao trên hông, cậu có thể đoán được đó là gì.
Anh mang súng xuất hiện ở đây, Jungkook nhớ đến phát súng vào tay Lee Dohan.
Cậu hiểu ra, "Anh nổ súng hả?"
Taehyung ừ một tiếng.
Jungkook nghĩ, quả nhiên. Trước đó các cảnh sát có mặt đã nói, con tin ở quá gần cũng không phải điều kiện tốt, không tiện tìm góc bắn tỉa, chỉ có thể giải cứu ở cự ly gần.
Phát súng đó chọn thời điểm cực kỳ chuẩn, hơn nữa viên đạn bay sát cổ Jungkook mà qua, có thể thấy yêu cầu cao bằng nào.
Nhưng Jungkook biết khả năng ngắm bắn của anh cho nên cũng chẳng ngạc nhiên.
Jungkook không hỏi chuyện sao anh lại xuất hiện ở đây nữa, một người phía cảnh sát bước đến đứng cạnh hai người.
Chú tháo mặt nạ đen trên mặt xuống, cười khen Taehyung: "Nhóc con khá nhỉ, phát súng vừa rồi đẹp lắm."
"Đội phó Joo." Taehyung chào hỏi rồi quay lại nói với Jungkook: "Đây là đội phó Joo của đại đội thành phố này."
"Chào chú." Jungkook chào.
Đối phương cười cười, "Người nhà gặp phải chuyện này thường bị hoảng loạn, thật không ngờ tuổi cháu còn nhỏ thế mà tính tình lại trầm tĩnh vậy. Lúc các chú mai phục mấy lần suýt không nhịn mà ra tay, may mà có anh cháu kiên trì. Sự thật chứng minh nó đúng."
Jungkook nhìn sang Taehyung.
Taehyung thì đang nhìn đầu gối trầy xước của cậu khi quỳ ôm cô út, ánh mắt anh lia dần lên rồi không biết tại sao đột nhiên biến sắc.
Jungkook thắc mắc: "Sao vậy anh?"
Taehyung đột nhiên đưa tay che mắt Jungkook.
"Không có gì." Taehyung nói, "Anh đưa em đến bệnh viện."
Trong bệnh viện người tới lui nườm nượp, đâu đâu cũng có mùi thuốc sát trùng. Phòng bệnh của Jungkook ở kế bên phòng cô út. Khi Jeon Jisoo được phép đeo băng đầu sang thăm, Jungkook vẫn bị yêu cầu bắt buộc ở yên trên giường không được xuống đất.
Kyang cầm trái táo ngồi cạnh gọt vỏ, nói với giọng cường điệu: "Mắt cá chân em cũng bị đá cứa rách, suýt chút vào đến mạch máu, đương nhiên không được xuống giường rồi. Tại em không thấy được khuôn mặt sa sầm rợn cả người của anh cả lúc bế em vào. Lúc đó cô út đã đang ở trong phòng phẫu thuật sẵn rồi, cộng thêm em nữa, thật sự làm bác cả với bố anh mất hồn."
"Ờ." Jungkook đáp lại bằng một âm đơn, hiển nhiên lười để ý đến cậu chàng.
Cậu nhìn ra cửa sổ, cơn mưa lớn đã qua, mặt trời đang chói sáng bên ngoài.
Kyang gọt táo xong thì tự gặm ăn răng rắc.
Còn vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm: "Anh nói nghiêm túc đó, nguyên con dao cắm vào eo mà em không có cảm giác gì hết hả?"
Jungkook đảo mắt với cậu chàng, "Anh thử động thủ với người khác sau khi tập trung căng thẳng cao độ rồi lửa giận bốc tới đầu chưa?"
Mọi giác quan của cậu đều rơi vào trạng thái trì hoãn, rất nhiều chỗ đau không hề có cảm giác gì. Trên tay lẫn người đều dính rất nhiều máu của Jeon Jisoo, hiện trường lại hỗn loạn như thế.
Quan trọng là không một ai chú ý thấy Lee Dohan còn giấu một con dao gấp trong người, càng không phát giác khi hắn vùng vẫy đã đâm vào Jungkook.
Kyang gật đầu, "Cũng đúng, trước đây anh còn nghe nói có người bị đâm vào đầu còn không hay biết gì mà đi một quãng rất xa, như em... chắc cũng không tới nỗi nhỉ."
Jungkook không muốn nói tiếp đề tài này nữa, cậu hỏi: "Hôm nay cô út xuất viện hả?"
"Đúng rồi, cô út chỉ bị thương trên đầu, về nhà từ từ dưỡng lại là được." Kyang rụt cổ rồi nói: "Lần này về chắc chắn không giấu được, thể nào bà nội cũng nổi cơn lôi đình."
"Mấy hôm nay người trong nhà liên tục chạy vào bệnh viện, anh nghĩ bà nội không nhận ra à." Jungkook nói, "Anh coi thường bà cụ nhà mình quá đấy."
Jungkook ăn không ngồi rồi quá đâm ra hơi bực.
Cậu không thích mùi trong bệnh viện này, còn ồn ào nữa, vị trí phòng bệnh cũng không được, nắng chói cả mắt.
Cuối cùng Kyang cũng nhận ra tâm trạng cậu không được tốt rồi, cậu chàng hỏi: "Sao vậy? Sao anh thấy từ lúc dậy tới giờ em không được vui mấy?"
"Cô út bị thương trên đầu, em bị đâm, em phải vui thật là vui à?" Jungkook móc họng.
Tốc độ gặm táo của Kyang giảm dần.
Cuối cùng cậu chàng dè dặt nhìn cậu hỏi: "Vì lúc tỉnh dậy em không thấy anh cả đâu đúng không?"
"Anh nói nhiều ghê." Jungkook bảo.
Kyang bỏ quả táo xuống, "Vốn dĩ anh cả chỉ rẽ ngang giữa đường, được hơn nửa ngày thôi, mấy năm qua chắc em phải quen rồi chứ. Nhưng lần này cũng trùng hợp thật, đúng lúc cô út gặp chuyện, nếu không nhờ anh cả liên hệ với đại đội của thành phố thì chỉ với cảnh sát khu vực này chắc không dễ dàng được thế đâu. Em thấy đó, em bị đâm, lúc anh cả đi sắc mặt vẫn tái mét, còn chưa tỉnh thuốc mê."
Nghe tới đây Jungkook cũng không biết trong lòng mình đang thấy thế nào nữa.
Đủ loại cảm xúc hỗn độn phức tạp, được trải nghiệm trọn vẹn lần lượt từng thứ một.
Lúc tỉnh lại không thấy anh đâu, cô đơn là thật, biết anh đi trong lo lắng cũng thấy khó chịu nữa.
Khi đó lúc thấy anh lẽ ra cậu phải biết ngay, ăn mặc như thế chẳng phải đang về nhà nghỉ phép. Khó khăn lắm anh mới lấy được cơ hội về nhà nửa ngày trên đường, có lẽ cũng muốn gặp cậu, nói vài câu. Kết quả lại gặp chuyện này, lúc anh đi, Jungkook còn chẳng kịp nói một tiếng tạm biệt.
Người ta nói tình cảm là thứ không chiều lòng người nhất. Những năm Jungkook chưa xác định quan hệ với anh, anh đi về vội vã, cậu cũng chỉ vừa vui mừng cho tương lai trời cao biển rộng của anh vừa cảm thán vì hiện thực mỗi người một ngã ngày trưởng thành.
Hôm nay lại cảm nhận được nỗi nhớ nhung chân thật tận cùng, sự tồn tại của một người nào đó không ngừng chiếm hữu đầu óc mình từng giây từng khắc, gặm nhấm cậu đến độ khiến cậu nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt.
Ngay lúc ấy có người đẩy cửa vào.
Không ngờ lại là đội phó Joo đã gặp tại hiện trường hôm đó.
Đối phương xách theo một lẵng hoa với hai túi trái cây, vào cửa là cười nói: "Xem ra khôi phục cũng khá nhỉ."
"Chào đội phó Joo." Jungkook chống tay ngồi thẳng lên rồi bảo Jungkook: "Kéo cái ghế qua dây."
Jungkook ờ ờ mấy tiếng, vội vàng kéo ghế qua mời khách ngồi.
Đội phó Joo ra hiệu cho Jungkook không cần phải ngồi dậy, ngồi xuống tự đặt đồ xuống rồi nói: "Cháu cứ nằm đó đi, chú nghe nói đâm sâu một chút nữa thôi là tới lá lách, phải nghỉ ngơi nhiều vào."
"Không đáng ngại nhiều nữa rồi ạ." Jungkook bảo.
Cậu đang mặc áo bệnh nhân, dù sao cũng bị thương mà, nên mặt trông khá tái, tinh thần thì tươi tỉnh.
Jungkook hỏi: "Hôm nay chú đến vì phía Lee Dohan có gì sao ạ?"
"Không phải, không liên quan gì hắn." Tuổi đội phó Joo cũng phải ba mươi mấy rồi, gặp bọn Jungkook cũng gần như xem là con cháu, cười bảo: "Hôm nay chú đến một là thăm cháu, hai là vì anh cả nhà mấy đứa."
"Anh cháu?" Jungkook không khỏi nghiêm túc lên, "Anh ấy sao ạ?"
Đội phó Joo phẩy tay, "Đừng căng thẳng, anh cháu khỏe lắm. Hôm nay có chuyện khác." Đội phó Joo ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: "Chuyện là, nói thế này đi, trên thực tế vì anh cháu từ Kiến Kinh nên trong thời gian nó học đại học luôn là nhân tài trọng điểm được đơn vị thành phố mình theo sát. Nhưng cháu cũng biết đó, nó được điều về Đôn Châu. Lãnh đạo bên trên bọn cháu còn than vãn tiếc nuối mãi."
Jungkook: "..."
Vòng vo thế mà làm gì? Không chiêu dụ được anh nên tìm cậu đi đường vòng à?
Jungkook khá ngạc nhiên, chốc lát sau mới lên tiếng: "Đội phó Joo, chuyện này sợ là cháu không giúp được gì, chú tìm bố với bà cháu cũng vậy thôi. Gia đình cháu không can thiệp vào chuyện của anh ấy, anh cháu có quyết định của bản thân."
"Ầy, không cần phải giúp, chú gặp nó vài lần cũng nhìn ra rồi, văn phòng trong thành phố sợ không hợp với nó." Có vẻ đội phó Joo cũng cảm thấy tìm đến một người trẻ tuổi thế này không phù hợp, nhưng vẫn cắn răng nói thật ra: "Tìm cháu là vì mấy năm nay đại đội thành phố mình luôn thiếu nhân tài, đặc biệt là mảng kỹ thuật. Lần này hai người bọn chú nhắm trước đều bị điều sang nơi khác, đặc biệt là một người tên Kwang Woosik, thuộc khoa Kỹ thuật, rất quan trọng với bọn chú. Nhưng nghe ngóng thử mới biết..."
Nghe đến đây Jungkook đã đoán ra quá nửa mục đích rồi, nhà họ Kim thu lại nhân tài đã tung ra, tiệt đường của đại đội thành phố.
Nhưng rồi tìm cậu cũng được gì đâu? Cậu chỉ quen biết với cây gỗ thôi.
Jungkook: "Cháu hiểu ý chú, nhưng sao lại đến tìm cháu ạ?"
Jungkook càng hỏi đội phó Joo càng ngại.
Nhà họ Kim là ai chứ, bao nhiêu cuộc điện thoại gọi đi, cả một tiếng âm vọng cũng không thấy.
Năm nay đại đội có chỉ tiêu cố định, thật sự không thể thiếu người.
Lãnh đạo sốt ruột đến nổi đẹn đầy mồm, vỗ bàn quát: "Bất chấp phương pháp, nhất định phải lôi người về cho tôi."
Nên đội phó Joo mới nghĩ tới Jungkook.
Đội phó Joo nói: "Bọn chú có thể gọi sang cho phía Đôn Châu, nhưng chuyện này cũng khó mở lời. Lần này vô tình lại trùng hợp, cô út cháu gặp chuyện, chú thấy hôm đó anh cháu đưa cháu lên xe đến bệnh viện rất nóng ruột."
Jungkook im lặng một lúc lâu.
Ý là nhận ra quan hệ của anh cậu và nhà họ Jeon rất tốt, lại từng hỗ trợ chuyện cô út nên uyển chuyển nhờ vả cậu.
Đội phó Joo nói: "Cháu cũng không cần nặng lòng, bọn chú chỉ đặt một phần trăm hy vọng ở chỗ cháu, dù sao cuối cùng cũng do điều phối nội bộ quyết định. Chỉ là tình huống phía nhà họ Kim đặc biệt, có nhà cháu đánh tiếng thì ít nhất cũng cho bọn chú cơ hội để đề xuất lên trên."
Jungkook không muốn gọi cú điện thoại này lắm.
Nhưng đội phó đại đội đích thân tới cửa, trước đó còn cứu cô út.
Kyang ngồi cạnh còn nói: "Chuyện có gì đâu, Jungkook, em nói với anh cả một tiếng là được rồi. Nhà họ Kim có thả người hay không mình đâu quyết định được."
Jungkook lồng hai tay vào nhau đặt trên nệm, trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Chuyện này nghe có vẻ nhỏ thôi, nhưng lại rất khó để quyết định.
Khi cậu và cô út đều trở thành điều kiện có thể nhờ vả anh cậu trong sự kiện này, Jungkook thừa nhận mình không hề dễ chịu. Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu rõ, quan hệ có qua có lại rất quan trọng trong thế giới của người trưởng thành.
Cũng như khi cậu giao thiệp với người khác, khó mà tránh khỏi cảnh nhờ qua giúp lại.
Chỉ là cậu chợt nhận ra, thì ra anh mình cũng phải đối mặt với những điều này.
Dù anh đã vào một trường như đại học K, chọn đến nơi heo hút như Đôn Châu, chỉ cần anh họ Kim, thì cả quãng đời tương lai vẫn sẽ có không ít người tìm đến nhờ vả anh vì những chuyện thế này.
Hoặc tìm đến cậu.
Đội phó Joo bấm gọi ngay trước mặt cậu, bên kia nghe máy, đội phó Joo tự giới thiệu mình thuộc đại đội Kiến Kinh, xin phép được nói chuyện với Taehyung.
Rồi điện thoại được chuyển vào tay Jungkook.
Áp ống nghe vào tai, tiếng soàn soạt vọng ra.
Chốc lát sau Jungkook nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ, tiếp ngay sau đó là: "Báo cáo."
Rồi có người nghe máy.
"Ai vậy?" Jungkook nghe anh mình hỏi.
Cậu im lặng hết mấy giây. Cậu phảng phất thấy được, dưới ánh mặt trời chói chang ngày hè, bụi cuộn tung trên thao trường ở Đôn Châu, Taehyung bước qua thao trường, đẩy cửa phòng liên lạc, nghe điện thoại.
Anh lúc này nhất định đang rất trầm tĩnh, ánh sáng hắt lên gò má anh vàng cam, hẳn sẽ rất đẹp.
Đây là một cuộc gọi được nhờ vả, nhưng khi nghe thấy tiếng Taehyung, nỗi tiếc nuối và nhớ thương khi tỉnh dậy không thấy anh đâu lại tràn về như thác lũ.
Jungkook: "Là em đây, anh."
Đầu dây bên kia bỗng im bặt, chỉ nghe thấy tiếng thở vọng vào tai qua ống nghe.
Khi Taehyung cất tiếng lần nữa giọng anh hơi khàn đi, dịu dàng hơn rất nhiều, anh không nói gì, câu đầu tiên hỏi ngay: "Đỡ hơn chưa?"
Jungkook vô thức nắm chăn, "Gần khỏi hẳn rồi, có điều phía mẹ em hơi lo thôi."
Taehyung ừm một tiếng.
Giọng trầm như ngay bên tai, làm vành tai Jungkook tê dại.
Cậu biết giờ phút này không phải thời điểm đúng, nên lên tiếng báo trước: "Em gọi cho anh bằng điện thoại của đội phó Joo."
"Ừ, anh biết rồi." Có vẻ Taehyung không hề ngạc nhiên, anh nói: "Em không cần quan tâm tới chuyện này, cũng không cần để tâm. Em đưa điện thoại cho chú ấy, anh nói chuyện."
Jungkook đưa điện thoại ra, "Hai người tự nói đi."
Khoảng ba hoặc năm phút sau đó, đội phó Joo vui mừng bước vào, xem ra có hy vọng rồi.
Chú lại đưa điện thoại ra, bảo: "Anh cháu có việc cần dặn, không sao, cứ nói thong thả, không vội."
Sau đó còn sẵn tiện dắt cả Kyang ra khỏi phòng.
Jungkook nhìn điện thoại, lại đưa nó lên tai.
"Anh?" Cậu gọi.
Giọng Taehyung vang lên, như đang thở dài, "Tuy không làm được, nhưng bây giờ chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn ôm em thôi."
Jungkook chớp chớp, trong lòng thấy ngọt ngọt chua chua.
Có lẽ khi ở trong bệnh viện người ta sẽ dễ xúc động hơn.
"Cạnh anh không có ai chứ?" Jungkook hỏi.
"Không có ai." Taehyung nói, "Anh bảo bọn họ ra ngoài rồi."
Jungkook: "Ừm, vậy bây giờ nói nhớ anh cũng không sợ ai nghe thấy. Anh, hình như em nhớ anh nhiều lắm thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro