Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48

Thời tiết hôm nay hơi se lạnh, nằm trong một lớp chăn dày, thật là một cảm giác cực tốt để ngủ say. Mà hôm nay là ngày Min Young đi học lại, cô thực sự không muốn rời cái giường ấm kia,

Rơi vào giấc mộng rất ngắn, cô đang làm gì nơi đây. Một nơi thực sự rất đẹp, như thiên đường. Đi thêm một vài bước, các hình ảnh đẹp đẽ kia lại hiện lên, càng lúc càng mê người. Như thấy được một cái gì đó, cô có hơi ngừng lại, rồi lại tiếp tục đi. Càng lúc cái thứ khiến cô phải ngừng lại càng hiện lên, một đám cưới đang được tổ chức ngay đằng trước. Cô đi thêm vài bước, cô muốn nhìn xem cô gái hạnh phúc khi được tổ chức đám cưới tại nơi đẹp đẽ này là ai, thật sự ngưỡng mộ. Và khi nhìn thấy, cô khựng lại, cô không dám bước thêm.

Người hạnh phúc đó chính là...Jung Kook và người đàn ông đang đứng gần đó chính là anh, Taehyung. Họ đang thực sự rất hạnh phúc.

Cô lùi lại vài bước, rồi quay người lại chạy thật nhanh. Nước mắt khi nào đã chảy ướt hết gối. Chạy, chạy đến khi không có điểm dừng. Khi dừng lại thì khung cảnh đẹp đẽ khi nào đã biến mất, bây giờ chỉ còn lại một nơi hoang sơ, đầy sương mù, cây cối cằn cỗi như không có sức sống. Cô ngồi xuống, gục đầu vào gối mà khóc, khóc thật nhiều.

Ting....tong...ting...tong...

Tiếng chuông cửa khiến cô giật mình, cô ngồi dậy, vội lau những giọt mắt rồi chạy xuống xem ai.

Mở cửa ra, một nụ cười thật đẹp:

-Còn chưa dậy sao cô nương?-Eun Woo xoa đầu cô

-Cậu đến tôi mới dậy đó.

-Sắp muộn học rồi, mau vô thay đồ đi, mình có mua phở cho cậu nè. Nhanh lên kẻo nguội.

-Mình có đang mơ không vậy?

-Không, hoàn toàn tỉnh táo. Mau lên thay đồ đi cô nương.-Anh xoay cái con người kia, rồi đẩy cô vào phòng vệ sinh, còn anh thì đi đổ thức ăn ra cho cô.

Sau 15p làm vệ sinh cá nhân, cô vừa bước ra khỏi phòng thì đã ngửi thâý mùi phở thơm phức.

-Woa, mùi phở thơm quá. Sao hôm nay cậu tốt vậy Eun Woo?

-Vậy bình thường mình không tốt hả?

-Đâu có, cậu rất tốt, luôn tốt. -Cô tươi cười nói

-Mau ăn đi, rồi mình chở cậu đi học.

-Uhm.

Cô ngồi ăn một cách ngon lành, còn anh thì cứ ngồi nhìn cô. Cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, cô ngước mặt lên thì thấy anh. Cô cười nói:

-Yah...làm gì nhìn mình ghê vậy? Muốn mình nghẹn chết à.

-Không.-Anh cười-Ngon không?

-Tất nhiên là ngon rồi. Phở là ngon nhất.-Cô như một đứa trẻ giơ ngón cái ra mà nói

-Vậy cậu mau ăn đi. Bữa nào mình lại mua cho.

-Cảm ơn bạn tốt.

Tự nhiên lúc này anh nhìn chằm chằm cô, cô lấy tay định lau miệng thì anh giữ tay cô lại, lấy tay lau miệng cô. Ngón tay mềm mại đụng vào bờ môi hồng, thực sự lãng mạn. Cô cười nói:

-Cám ơn.

-Mau ăn đi, muộn rồi.

-Uhm

Cô mau chóng ăn sáng cho nhanh. Đang tính đi ra ngoài thì anh gọi cô:

-Min Young à, đứng lại. 

Anh chỉnh chu lại phần tóc hơi rối kia và chiếc nơ trên cổ áo cho cô.

-Cậu còn hơn mẹ mình rồi đó.

-Ta đi thôi.

Đi đến trường, cả hai cùng nhau đi vào lớp thì thấy Jung Kook và Taehyung đang cùng nhau cười nói vui vẻ, anh quay qua nói nhẹ với cô:

-Cậu có sao không Min Young?

-Mình ổn mà.

Em vẫn vậy Min Young à, vẫn luôn chịu đựng nỗi đau một mình, nói cho anh nghe không được sao. Nhìn em vậy anh đau lắm!!! Giờ anh phải làm sao???

Lúc này, cô đang định tiến đến chỗ Jung Kook và Taehyung, anh liền lôi cô đi:

-Yah....cậu kéo mình đi đâu vậy? Sắp đến giờ học rồi.

-Hôm nay nghỉ học đi, mình sẽ xin cho cậu. Hôm nay mình không có tâm trạng đi học.

-Nhưng...

-Đi với mình được không?

-Uhm...được thôi.

Anh chở cô đến một nơi vô cùng đẹp, là một bãi biển. 

-Sao hôm nay lại chở mình ra đây? Có chuyện gì sao?

-Mình muốn đi dạo, tâm trạng hôm nay của mình không được tốt.

-Vậy đi thôi.

Anh cùng cô đi dạo trên bãi biển. Một cô gái nhỏ nhắn dễ thương nhưng mang một nét các tính mạnh mẽ, một chàng trai đẹp hoa nhưng lại đang có một tâm sự rất lớn trong người. Hai người đi rất lâu, cũng cả một quãng đường dài.

-Ngồi xuống đây đi Min Young. Mình có chuyện muốn tâm sự với cậu.

-Uhm...cậu nói đi mình nghe. Nhưng nói trước tính phí nhá, 5p 10.000 won.

-Được thôi.

-Mình giỡn thui. Cậu nói đi.

-Cậu biết tại sao đến bây giờ mình vẫn chưa có người yêu không?

-Uhm đúng rồi, mình cũng muốn hỏi cậu đó, cậu đẹp trai như vậy lại tốt tính, sao đến bây giờ vẫn chưa có em nào hết vậy???

-Đó là tại vì mình yêu một người, một cô gái khiến mình tự dưng mỉm cười.

-Cô gái ấy như thế nào?

-Vô cùng dễ thương, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Nhiều lúc bản thân mình là một người con trai vẫn không thể có được sự mạnh mẽ như vậy.

-Rồi...cậu chưa tỏ tình với cô ấy hay cô ấy có người yêu rồi?

-Cả hai. Mình tính tỏ tình với cô ấy nhưng cô ấy lại có bạn trai ngay lúc đó. Hai người đó vô cùng hạnh phúc và đẹp đôi. Nhưng cô ấy lại bỏ đi và sau đó quay về. Rồi cô ấy buồn vì người bạn trai kia, cô ấy đã buồn trước mặt mình và mình đã vô cùng đau lòng. Mình phải làm gì bây giờ?

-Sao cậu không thử thổ lộ  với cô ấy, đối với một người con gái, bây giờ cô ấy đang rất cần có người ở bên để cô ấy dựa dẫm.

-Nhưng nếu cô ấy không đồng ý thì sao?

-Sao cậu biết được cô ấy không đồng ý nếu không thử. Cậu hãy cho cô ấy thấy sự chân thành của cậu.

-Vậy nếu bản thân cậu là cô ấy thì cậu có đồng ý người như mình không?

-Mình sẽ xem cách hành xử của cậu thế nào, cái này mình không biết được. Với lại cô ấy sao có thể là mình được.-Cô cười

-Sau khi biết Taehyung với Jung Kook quen nhau cậu cảm thấy thế nào?

-Bình thường. Mình bỏ anh ấy cả hai ba năm, anh ấy có người mới là điều đương nhiên. Với lại Jung Kook là một người tốt nên mình càng thấy vui. Đỡ hơn anh ấy phải quen với người con gái như mình.

-Thật sao?

-Thật, mình có bao giờ lừa cậu đâu-Cô cười

Anh với cô im lặng một lúc, cả hai cùng nhìn ra ngoài mặt biển kia. Sóng thổi nhè nhè, yên tĩnh. Gió của tiết trời mùa đông có hơi se se lạnh. Một lúc lâu, anh lên tiếng:

-Sau này, cậu có muốn tìm một người khác không?

-Tất nhiên là có rồi, mình đâu thể cứ mãi vì một người mà để ế đến già chứ-Cô cười

Em vẫn luôn giấu sự yếu đuối của mình dưới những câu nói đùa kia. Anh biết, em vẫn luôn như vậy. Nếu em quên được Taehyung thì em đã không phải quay về rồi. Em vẫn luôn khiến anh yêu em.

-Thôi ta kiếm gì ăn đi, mình đói quá. Đi thôi.

Cô đứng dậy hướng về phía xe anh, anh nhìn theo bóng dáng kia không kìm được mà chạy đến ôm cô từ phía sau, một giọt nước mắt chảy vai cổ cô:

-Em lúc nào cũng vậy, cũng khiến anh phải lo lắng.

-Cậu...cậu đang làm gì vậy Eun Woo? Mau bỏ mình ra đi.-Cô cựa quậy

-Min Young, tại sao em lại khiến anh yêu em như vậy. Muốn quên em nhưng lại không được. Hình ảnh em từ khi nào đã ở trong trái tim anh đến không thể thoát ra. Ngày ngày dày vò anh. Từ khi có ý thức, em là người đầu tiên khiến anh phải khóc.

-Cậu đang nói gì vậy, bỏ mình ra đi-Cô càng cựa quậy mạnh hơn thì anh lại càng ôm chặt lấy cô

-Em có biết người con gái anh nói là ai không? Người con gái mạnh mẽ mà khiến anh tự dưng mỉm cười. Khiến anh đau khổ mà khóc như một  đứa trẻ. Khi người đó đi anh đã như một kẻ điên, người con gái đó chính là em. 

-......

-Em có biết khi em về anh vui tới mức nào không? Anh thực sự rất vui. Nhưng rồi anh thấy em buồn vì Taehyung và Jung Kook, tim anh lại đau, đau lắm. Từ lúc mới gặp em anh đã yêu em rồi, một con người vô cùng mạnh mẽ, không bao giờ sợ những người con nhà giàu, không sợ bị ức hiếp. Luôn mạnh mẽ, can đảm trước mọi khó khăn. Và em cũng không bao giờ than mệt, than buồn trước mặt ai. Em đã giấu tất cả con người yếu đuối bên trong mình, anh yêu em, yêu cái con người đó của em.

-.....

-Anh biết em đang buồn vì việc của Taehyung, anh biết em rất cần có một bờ vai để dựa dẫm, nhưng em không bao giờ nói ra. Vì thế, anh muốn làm bờ vai để em dựa dẫm được không? Anh muốn ở bên em mỗi khi em buồn, để ôm lấy em vào lòng, lúc đó em có thể thoải mái mà khóc.

-...Eun Woo, em xin lỗi. Để cho anh chờ đợi đã một thời gian dài rồi. Bây giờ nói với anh thêm một câu chờ đợi thực sự rất ác. Vì thế...Em với anh Taehyung mới chia tay, trong tim em lúc này cũng đang có những vết thương.... Anh rất tốt với em nhưng để tiếp nhận anh ngay bây giờ là điều em không thể. Chẳng có gì là mãi mãi, nhất là em, còn là cô gái không xứng đáng nữa. Một người con gái hoàn hảo thì rất ít, nhưng những người con gái tốt hơn em thì rất nhiều...Anh hiểu em nói gì mà đúng không?-Cô sau khi nói xong thì thấy anh cũng nới lỏng tay, liền gỡ tay anh ra, và quay lại nhìn anh

-Uhm...anh hiểu...

-À, em định nói với mọi người là khoảng tuần sau em sẽ đi Trung Quốc. Qua đấy định cư luôn a~ Có công ty ở Trung đã mời em về đó làm, công ty rất lớn và tốt, lương cao.

- Em vì muốn trốn tránh sao?

- Không, em cũng phải lo cho tương lai của mình mà. Em nghĩ muộn rồi, ta về thôi.

Cô bước ra xe và ngồi lên trên đó. Anh từ từ cũng lên xe. Anh chở cô về nhà.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro