Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34


Ngay sau khi Lee Soo Rim nói thì ở ngoài bỗng có tiếng nói, rồi sau đó có hai người xuất hiện. Cô ta thấy vậy liền cười cười nói:

-Nhanh vậy sao? Tôi cũng vừa kịp xong.

-Chị gọi là em đi tìm ngay, vừa may có một người, thế là em liền đem đến cho chị.-Một thanh niên mặc đồ lịch sự nói tay chỉ sang thanh niên ngây ngô đang đứng bên cạnh.

-Cậu làm tốt lắm, về trước đi. Xong việc tôi gọi cậu

-Vâng-Nói rồi, thanh niên đó bỏ đi.

Cô ta từ từ tiến đến chỗ Jung Kook, bóp lấy cái cằm trắng nõn nà của cậu mà bóp mạnh khiến nó đỏ lên. Cô ta nói:

-Trò hay đến rồi.

-Cô...cô còn muốn...làm gì tôi nữa-Jung Kook do đầu chảy nhiều máu mà kiệt sức, giọng nói có hết sức khó khăn

-Em tôi sau khi bị đánh đập đến thân xác bầm dập thì đã bị CƯỠNG HIẾP đến tinh thần bất ổn định. Vậy thì bây giờ cậu cũng phải chịu đựng. Nhưng...cậu là con trai vì thế lẽ nào tôi gọi một cô gái đến thì có hơi...Nên tôi quyết định sẽ gọi một người đàn ông đến mà cưỡng hiếp cậu. Cậu đừng lo, hắn ta là một dân chuyên nghiệp sẽ không làm cậu thất vọng hay đau đớn đâu!-Sau khi nói xong cô ta cười lớn

-Cậu...cậu sao cậu lại có thể độc ác như vậy?

-Cậu nói tôi độc ác sao? Haha...Nếu tôi mà độc ác thì tên khốn nạn kia còn độc ác hơn tôi nhiều. Tôi là tôi hành hạ cậu là một người con trai. Còn hắn ta, hắn ta hành hạ em gái tôi, một đứa con gái yếu đuối, chỉ vì quá ngu ngốc yêu hắn ta mà bị hắn ta hại đến chết, mất hết cả ước mơ, cả cuộc sống tươi đẹp phía trước. Không chỉ thế mẹ tôi khi biết tin em gái tôi chết mà đau lòng. Bà cũng vì thế mà bị trầm cảm, ngày ngày nhìn mặt tôi mà cho rằng em gái tôi. Cậu có hiểu cảm giác khi thấy mẹ mình và em gái mình không ? Đó cũng chính là lí do mà tôi phải độc ác như vậy. Tôi đã cho cậu được ngưng lại khá lâu rồi. Bây giờ thì bắt đầu thôi.

Cô ta nói rồi quay qua nhìn thanh niên trai tráng bên kia mà chỉ về hướng cậu nói :

-Hãy phục vụ cậu ta thật tốt, phải để cậu ta thật sảng khoái.

Cô ta nói xong thì đi ra một bên đứng. Thanh niên kia từ từ đi đến phía cậu. Cậu sợ hãi nói :

-Anh đừng đến, anh đừng làm vậy mà. Tránh xa tôi ra, tha cho tôi đi mà. Đừng đến gần tôi, tha cho tôi đi mà ! Đừng!!!

Mặc kệ cậu hết sức la hét, cầu xin thì thanh niên kia vẫn đi đến. Hắn ta đè cậu xuống, hai tay giữ chặt lấy hai tay cậu. Hắn ta bắt đầu hạ đầu xuống hõm cổ cậu mà hôn lên, từ chỗ này sang chỗ khác. Đầu cậu cũng vì khó chịu mà cựa quậy, lúc này cậu cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, là một người con trai mà không bảo vệ được bản thân mình, cảm thấy mình thật bất lực, vô dụng, khoé mắt cay cay không kìm được nước mắt mà chảy xuống. Miệng cậu không ngừng cầu xin hắn ta nhưng hắn ta mặc kệ những lời đó mà cứ tiếp tục. Lúc này lòng cậu không ngừng gọi tên:

"Taehyung à, anh bảo anh sẽ cứu tôi mà, sao anh còn chưa đến. Mau đến cứu tôi đi, tôi sợ lắm. Tôi đau lắm"

Nhưng sau đó tiếng động xung quanh bỗng dưng ồn ào, rồi sau đó tên thanh niên đang ngồi trên người cậu bỗng dưng bị đánh ngã ra ngoài. Rồi có ai đó đến đỡ lấy người cậu mà gọi:

-Jung Kook à, cậu sao rồi, cậu mau nói đi. Tôi đến rồi, tôi đến cứu cậu rồi. Chúng ta cùng nhau về.

Sau khi nghe được vậy , cậu an tâm mà ngất đi nhưng cũng là vì do mất máu quá nhiều.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Taehyung sau khi tan học liền đi theo cậu, anh liền đi như theo hướng cậu chỉ. Anh chạy về hướng bên phải nhưng không thấy gì. Anh liền quay về trường nhưng không thấy cậu. Lúc này anh rất lo lắng cậu gặp nguy hiểm mà không ngừng đi đi lại lại trước cổng trường. Nghĩ bản thân đứng đây cũng không làm được gì, anh liền đi tìm xung quanh, chạy hết chỗ này đến chỗ nọ. Khi đi ngang qua tấm biển báo Jung Kook đã đi qua, tự nhiên anh có linh cảm mà dừng xe lại. Khi bước xuống thì anh liền nhìn thấy chiếc vòng tay mà cậu hay đeo. Thấy thế anh tin bản thân mình linh cảm đúng liền đi chui qua lùm cây mà đi vào. Anh càng đi vào thì anh càng cảm nhận được việc cậu ở đây càng lớn. Lúc thấy được ngôi nhà hoang này, anh liền thất vọng mà định đi ra ngoài. Nhưng anh đang tính bước đi thì anh thấy tên thanh niên nói chuyện với Lee Soo Rim lúc nãy bước từ trong ra, hắn ta mặt cười cười nói:

-Đúng là con gái, trả thù thâm thật. Nghĩ sao kêu mình đi tìm một tên trai chơi chuyên nghiệp để làm chuyện đó với thằng con trai. Thôi kệ, miễn có tiền được rồi.

Sau khi hắn ta bước ra, anh liền đi đến gần căn nhà hoang thì thấy cậu đang nằm dưới đất, người toàn máu, đã vậy còn có một tên kia đang đè lên người cậu. Anh liền bực mình mà gọi điện thoại

"Điều động anh em đi về hướng tay trái trường khoảng 1km, thấy một cái biển báo thì đi vào sau cái lùm cây đó. Gặp một căn nhà hoang thì đi vào chiến đấu. Bắt sống hết rồi đem về. Nhớ đem một xe y tế đến, có người bị thương"

Nói rồi, anh cúp máy. Quay vào anh thấy tên kia đang hôn lấy người cậu, gân guốc anh liền nổi lên. Anh xông thẳng vào mà cho tên kia một đấm khiến hắn ngã ra ngoài, đỡ lấy người cậu anh gọi:

  -Jung Kook à, cậu sao rồi, cậu mau nói đi. Tôi đến rồi, tôi đến cứu cậu rồi. Chúng ta cùng nhau về. 

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 34 đây, hơi bị kịch tính nha. Cmt cái đi 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro