
Chap 17: Ba Taehyung và những câu chuyện cổ tích
Jeon Jungkook nằm gọn trong vòng tay hắn. Cả hai đã thức nhưng vì còn khá sớm nên nằm thêm chút nữa.
Kim Taehyung cầm lấy bàn tay cậu lật qua lật lại rồi đếm từng ngón rất cẩn thận. Đếm xong liền đặt lên mu bàn tay một nụ hôn.
Hai chân bên trong chăn cứ quấn lấy chân cậu, thỉnh thoảng bị hất ra vẫn cố chấp dính sát vào.
Nhìn xuống đã bắt gặp cái má trắng hồng phúng phính. Mỗi khi giận dỗi lại phồng lên trông rất đáng yêu, cũng vì vậy mà hắn thường chọc giận cậu, mục đích để thấy cái má bánh bao ấy.
Không nhịn được hắn cúi xuống cắn một cái lên má làm cậu giật bắn mình.
"Aaa...đau quá...cậu làm gì vậy?"
"Tại cái má của anh chứ không phải tại tôi."
Jungkook đưa tay xoa xoa má, thật là, tưởng người ta là thịt bò hay sao mà cắn mạnh như vậy.
Hắn nghĩ ra một cách chuộc lỗi rất hiệu quả. Cúi xuống hôn lên môi xinh, nhân cơ hội hôn thêm cái nữa, cái nữa rồi cái nữa. Cậu bị lợi dụng riết thành quen, để mặc cho hắn hôn mình đến khi chán thì thôi. Chỉ đơn giản là môi chạm môi nên không vấn đề gì.
"Đừng hôn nữa mà."
"Là tại môi của anh thôi."
"Vậy lại là lỗi của tôi hả?"
"Đúng vậy."
Ai nghĩ được người trẻ con như này lại sắp làm ba của một đứa trẻ. Không khéo sau này phải chăm tận hai em bé luôn ấy chứ.
"Jungkookie."
"Làm sao?"
"Sau này đổi cách xưng hô nhé."
"Tại sao?"
"Gọi như này không tình cảm, tôi không thích chút nào."
"Vậy cậu muốn gọi thế nào?"
"Xưng hô là anh em nhé."
Ôi trời đất ơi, đến cả việc xưng hô cũng nũng nịu đòi đổi cho bằng được. Em bé ơi con thấy ba lớn con làm nũng ba nhỏ chưa?
"Tôi sẽ xưng anh còn Jungkookie xưng em chịu không?"
"Nhưng tôi lớn tuổi hơn cậu mà."
"Thì mặc kệ."
"Đồ ngang ngược."
Vậy là suốt cả buổi sáng đó hắn bắt cậu gọi anh hơn mười lần. Jungkook bất lực lặp đi lặp lại theo ý hắn.
Thay đồ giúp cậu sau đó cùng nhau ra ngoài mua ít thứ cần thiết, cậu vốn định đi một mình nhưng hắn nằng nặc theo cùng vì lo lắng. Jungkook mặc áo khoác dày cộm, cổ choàng khăn cao đến tận mũi, trên đầu là mũ len có hai tai gấu. Chưa kịp lạnh chết thì cậu đã ngạt chết trước rồi.
Vì quãng đường đến trung tâm thương mại không xa nên cả hai quyết định đi bộ đến đó. Xem như là đi dạo, hơn nữa việc đi bộ rất tốt cho người mang thai.
Cả quãng đường hắn phải canh chừng cậu. Vừa thấy tuyết cậu không ngần ngại chạy đến nghịch, đến khi hai tay lạnh cóng không cảm nhận được gì vẫn chưa chịu ngưng. Cho đến khi hắn đi đến nắm tay cậu kéo đi khỏi đống tuyết đó trò chơi mới ngừng lại.
Jungkook đi được một đoạn thì nổi hứng muốn ăn kem. Đương nhiên là hắn không đồng ý, trời lạnh mà ăn kem sẽ đau họng. Cậu lắc lắc tay, chớp chớp đôi mắt to tròn với hy vọng hắn sẽ đồng ý.
Kim Taehyung che mắt cậu rồi băng qua mấy cửa hàng thức ăn nhanh. Toàn là món không tốt cho sức khỏe, Jungkook hiện tại phải ăn món thật dinh dưỡng để tốt cho em bé và cả cậu.
Tìm mua quyển sách nói về từng giai đoạn của thai kì, còn có những món ăn dinh dưỡng và cách chăm trẻ. Lần đầu mang thai còn rất nhiều bỡ ngỡ, học dần đến khi em bé chào đời là vừa.
Cậu còn ghé qua vài nơi mua thêm một số thứ. Hắn chạy thục mạng theo trả tiền, chỉ mua ít thứ mà thẻ sắp hết tiền, lương tháng này còn chưa nhận nữa.
Về đến nhà cậu hí hửng mở sách ra đọc. Đúng là một cuốn sách hữu ích, có rất nhiều thứ nên học hỏi, mỗi tội nó quá dày.
Nhận thấy vẫn còn một vài quyển sách trên bàn, cậu tò mò đi đến cầm lên xem thử, đều là truyện tranh.
Kim Taehyung đã mua nó khi nãy, bìa truyện bắt mắt đã thu hút người ba trẻ, nếu được mỗi tối hắn sẽ đọc cho em bé nghe.
"Anh mua truyện tranh sao?"
"Thấy thú vị nên mua đó mà."
Đi đến đỡ cậu quay lại giường ngồi, hắn cẩn thận đặt cuốn sách dày cộm sang một bên, thay vào đó là ba quyển truyện tranh của mình.
"Câu chuyện đầu tiên có tên là Dũng sĩ Trái Đất Gooreumie. Chuyện kể về con người và Gooreumie sống tại làng Trái Đất. Ngôi làng đó đang nắng chan chan thì mưa, đang ấm áp lại trở lạnh. Mọi người mong thời tiết sẽ không thay đổi. Cho đến một ngày có một người đã hét lên 'Do Gooreumie che Mặt Trời nên trời mới tối, lạnh và đổ mưa đó'. Mọi người trong làng cũng đều nói vậy. Gooreumie nghe được những lời đó thì rất buồn. Gooreumie nghĩ rằng không có mình thì mọi người sẽ được hạnh phúc. Và rồi Gooreumie xấu hổ trốn phía sau Mặt Trời. Mọi người cảm thấy rất hạnh phúc vì chẳng còn lạnh và mưa nữa, nhưng có điều trời không bao giờ tối nên chẳng ai ngủ được, trời thì nóng và không ai uống được nước vì không có mưa. Cả làng bắt đầu nhớ Gooreumie và mong cậu ấy quay lại. Rồi một ngày có một đứa trẻ đã hét lên 'Gooreum à bọn mình sai rồi, cậu quay lại đi'. Mà Gooreumie rất yêu trẻ con nên đã quay lại. Trời lại đổ mưa và màn đêm lại buông xuống. Mọi người lại hạnh phúc như xưa. Gooreumie chính là dũng sĩ của làng Trái Đất!"
Câu chuyện với mấy trang ngắn ngủi qua giọng kể trầm ấm của hắn làm cậu thật sự thoải mái. Hai mắt tròn xoe nhìn hắn chằm chằm như muốn nghe tiếp.
"Hôm nay chỉ đọc một truyện thôi, tối mai lại đọc nữa nhé."
Người gì mà keo kiệt quá đi mất, chỉ đọc truyện cho người ta nghe mà cũng không chịu.
"Em thấy câu chuyện này thế nào?"
"Đáng yêu lắm."
"Như em vậy."
"Em muốn nghe tiếp truyện khác."
Quá bất lực với sự mè nheo, hắn lấy quyển truyện khác bắt đầu đọc. Kim Taehyung kể tiếp câu chuyện thứ hai. Jungkook ngoan ngoãn gối đầu lên đùi hắn, tay mân mê vạt áo, thỉnh thoảng cọ cọ mũi lên đùi ba lớn.
"Câu chuyện này có tên là Một cọng tóc. Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé chỉ có một cọng tóc. Cậu bé nhìn vào gương, buồn bã suy nghĩ rằng tại sao bản thân không có tóc như những động vật khác. Cậu bé quyết định đi tìm bộ tóc phù hợp cho bản thân. Trên đường cậu gặp một con sói, cậu bé quyết định mượn lông của sói nhưng vì lông sói quá thô ráp không hợp với cậu bé. Vậy là cậu bé tiếp tục tìm bộ tóc mới. Trên đường bắt gặp một con ngỗng nên cậu bé quyết định mượn lông ngỗng, có điều nó lại ra rất nhiều mồ hôi nên cậu bé phải từ bỏ. Trên đường lại vô tình gặp một cây thông, cậu bé ướm thử nó lên đầu nhưng lá không quang hợp được nên héo khô. Cuối cùng cậu bé đành quay về nhà. Cậu bé vô cùng đau khổ nhìn vào gương, lúc này mới nhận ra cọng tóc này phù hợp với bản thân nhất. Cậu bé lại có thêm tự tin và yêu quý cọng tóc của mình. Và thế là cậu bé vui vẻ chăm sóc cọng tóc của chính mình."
Bắt gặp cậu hoang mang nhìn mình, hắn véo nhẹ chóp mũi xinh xinh.
"Sao thế?"
"Truyện này ý nghĩa thật nhưng có hơi buồn cười."
"Giờ đi ngủ được rồi chứ?"
"Không chịu đâu, nốt một truyện nữa nhé, nhé."
Không phải hắn dễ dãi đâu nhé, là do Jungkookie của hắn đáng yêu quá mức cho phép.
"Câu chuyện cuối cùng mang tên Một muỗng trái tim. Tại một nơi nào đó ngoài vũ trụ, có một ngôi sao nhỏ. Ở đó có tiên tử Peu-peu với sức mạnh thần bí. Peu-peu có năng lực tạo ra sinh vật sống mới. Vậy là cậu bắt tay tạo ra một ngôi sao giống ngôi sao bên cạnh. Chỉ là sinh vật vừa tạo ra không nói chuyện với Peu-peu dù cậu đã bắt chuyện với nó, điều này làm Peu-peu rất buồn. Thế nhưng cậu vẫn không nản chí mà tìm hiểu xem sinh vật này thiếu thứ gì. Và rồi cậu đặt tên cho nó là Bbo-woo. Dù vậy sinh vật ấy vẫn không trả lời. Peu-peu đã thử mặc áo cho nó nhưng chẳng thay đổi được gì. 'Huhu...Sao Bbo-woo không nói chuyện với mình nhỉ?'. Nước mắt cậu rơi xuống đất rồi mọc lên một chồi non. Giờ thì cậu đã hiểu rồi, mọi việc đều cần có trái tim. Vậy là Peu-peu làm lại mọi việc bằng cả trái tim mình. Cậu vừa ngân nga vừa làm việc. Cuối cùng Bbo-woo cũng đáp lại lời cậu. Peu-peu rất vui vì điều này, cậu và Bbo-woo sau đó đã làm bạn tốt với nhau và biến ngôi sao ấy thành ngôi sao tuyệt vời nhất. Hết truyện."
Cùng lúc này, quyển sách trên tay cậu rơi xuống. Hắn như biết trước liền để sẵn tay ngay đấy bắt lấy quyển sách.
Jeon Jungkook đã ngủ từ lúc nào rồi, có lẽ là ở giữa câu chuyện cũng nên.
Cúi xuống nói nhỏ với em bé trong bụng điều gì đó.
"Sau này khi con ra đời ba sẽ kể con nghe sự có mặt của con đã khiến mọi thứ tốt đẹp ra sao."
End chap 17
Ba câu chuyện này là tui lấy từ Run ep 143 á. Không biết mọi người thế nào chứ truyện "Một cọng tóc" tui cười gần chết 🤣🤣🤣
mith💜
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro