Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Câu chuyện về ông sếp khó tính và cấp dưới

Tiếng nước từ phòng tắm ngừng lại, cửa mở mang theo hơi nóng bay ra ngoài. JungKook cả người một tầng phiếm hồng, nước trên tóc từng giọt tí tách rơi xuống sàn nhà. Cùng lúc đó, điện thoại ở đầu giường rung lên từng hồi.

"Tôi về rồi. Em ngủ chưa?"- Từ trong giọng nói còn nghe ra được mệt mỏi. Có lẽ do lái xe một đoạn đường dài, lại phải ngồi máy bay hơn 1 tiếng đâm ra mới chán nản như vậy.

"Em vừa tắm xong thôi."- JungKook thật sự muốn ôm nam nhân cách mình hơn 300 km kia vào lòng mà vỗ về. Những thứ hắn cho cậu, những thứ hắn làm vì cậu đều quá lớn lao, lớn tới mức cậu phải hoài nghi rằng bản thân mình có xứng đáng để nhận được không.

Vốn đã đáp ứng Taehyung đi ngủ, nhưng khi vừa gác máy, cậu lại ngồi vào bàn học, bắt đầu làm bù bài tập cho ngày hôm nay. Dù có áy náy thì cũng là học bài trong áy náy chứ nhất quyết không nghe lời.

Taehyung bên kia im lặng hồi lâu, đóng Macbook lại rồi ngửa cổ ra sau ghế. Cả cơ thể phút chốc chìm vào bóng tối.

Jeon JungKook, người mà đã hắn bỏ bao nhiêu thời gian ra để quan sát, từng cử chỉ hành động hay biểu cảm khuôn mặt, hắn đều ghi nhớ từng chút một. Nhưng hắn phát hiện, dường như có gì đó đang thay đổi ở đây.

Nhớ lại lần đầu tiên cậu chủ động tới bắt chuyện, tại sao trên gương mặt ấy xuất hiện vẻ hạnh phúc... còn xen lẫn chút đau thương? So với gặp gỡ người lạ thì giống như vừa tìm lại được cố nhân hơn.

Khoé mắt em còn vương nước, điều gì đã khiến em rơi lệ?

Hắn bỏ lỡ điều gì quan trọng chăng?

Một người vốn luôn lạc quan, cười nhiều đến mức khiến người ta hoài nghi rằng cậu không có nỗi buồn.

Vậy nguyên nhân gì đã biến em thành một con người mang vẻ mặt lo được lo mất như hiện tại? Tôi cho em thời gian, em sẽ nguyện ý nói với tôi chứ?

Không một thông báo, không một dấu hiệu, thiên thần nhỏ ấy xuất hiện một cách bất thình lình rồi cứ thế đặt một chân vào cuộc sống đầy rẫy quy củ của hắn, thuận lợi từ đầu đến cuối mà chẳng vấp phải trở ngại nào. Bức tường thành kiên cố hắn tự xây lên ngăn giữa bản thân với những người xung quanh, lại bị cậu thiếu niên kia không chút lưu tình đập vỡ.

Những tình huống xuất hiện ngoài dự tính luôn khiến con người ta cảm thấy bất an, huống hồ là một người biết suy tính trước sau như Taehyung. Trên thương trường, hắn luôn biết cách vạch ra cho mình một con đường lui ít thiệt hại nhất. Không phải tự nhiên mà Kim thị có thể phát triển mạnh và duy trì được đến ngày hôm nay. Nếu lãnh đạo cả một tập đoàn mà không có thực lực thì cũng giống như một con bù nhìn mà thôi. Việc sụp đổ cũng là chuyện một sớm một chiều.

Người dưới trướng hắn thái độ một mực kính nể, luôn dùng hai chữ "hoàn hảo" khi nhắc đến hắn. Nhưng bản thân Taehyung rõ nhất, về mặt tình cảm, từ khi sinh ra hắn đã bị khuyết thiếu một cách trầm trọng.

Ai cũng cười nhiều như vậy, bọn họ rất vui vẻ sao? Tôi cũng cười, nhưng lí do gì lại không thấy vui?

Cho tới ngày hôm ấy, mặt trời nhỏ không hẹn trước bỗng nhiên xuất hiện. Căn phòng vốn lạnh lẽo, tối tăm bỗng nhiên được thắp sáng bừng lên, mang theo ấm áp đến bên hắn. Lại như một con thú bị nhốt trong lồng, rồi bất ngờ được thả về tự nhiên. Nó vui mừng, nhưng hơn tất cả là sự sợ hãi tận sâu bên trong. Sợ rằng khi đã quen với việc ngày ngày đắm mình trong làn suối mát hay lăn lộn trên đám hoa cỏ thơm lừng, lại sẽ đột nhiên bị bắt nhốt lần nữa...

Không có được không đáng sợ, có được rồi nhưng mất đi mới là đáng sợ.

.

"Chào buổi sáng, Kim đổng. Thang máy hôm nay là ngày bảo trì, nếu không phiền anh có thể đi tháng máy của nhân viên."- Nhân viên sửa chữa mới đây thôi còn đang lười nhác ngồi trên ghế gặm bánh bao, thấy Taehyung đi tới bèn vội giấu ra sau lưng, một bộ nghiêm chỉnh chào hỏi.

Taehyung ừ một tiếng, cũng không trách cứ, đổi hướng đến thang máy dành cho nhân viên. 5-6 người ríu rít trò chuyện đi vào trong, một khắc thấy nam nhân kia, tất cả lời muốn nói ra đều nuốt ngược vào trong. Còn đang định kéo nhau ra ngoài nhường Taehyung lên trước thì hắn đã mỉm cười lên tiếng: "Chào buổi sáng."

"Kim đổng sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng Kim đổng."

Mọi người như không tin vào thị giác cùng thính giác của mình. Thẳng tới khi Taehyung ra khỏi thang máy rồi, đám người kia mới bắt đầu nhốn nháo, so với nhà trẻ không khác là bao.

Đại ma vương hôm nay thế mà biết cười, còn chủ động nói chuyện với bọn họ?! Tin nóng, tin nóng, tin nóng. Chưa đến 1 giờ sau, chuyện đó đã trở thành chủ đề chính dùng để bàn tán của tất cả các nhân viên ưu tú thuộc Kim thị.

Kim - đại ma vương - Taehyung gây sốt cho cả công ty thì còn đang ở trong phòng, suy tư nhìn mấy cuốn truyện với phần bìa ngộ nghĩnh đặt một góc trên bàn làm việc. Cuối cùng hạ quyết tâm lật ra.

[ Con trai: Con muốn uống sữa mẹ.

Mẹ : Không được, lớn rồi ai lại bú sữa mẹ.

Con trai: Nhưng hôm qua con vừa thấy bố bú sữa mẹ mà.

Mẹ: ?! ]

Taehyung đan tay vào nhau đặt trước trán, trầm ngâm hồi lâu, sau đó dùng điện thoại bàn gọi cho trợ lí riêng: "Từ mai cậu không cần đi làm nữa."

"Ý của ngài là gì, Kim đổng?"

"Tôi bảo cậu mang đến truyện cười."- Taehyung nhíu mày, trợ lí của hắn đem tới cái thể loại giải trí thô tục gì đây? Người bình thường đều cảm thấy rất vui vẻ khi đọc thứ này sao?

"K- Không đủ hài hước sao ạ?"- Trợ lí đầu dây bên kia đã sợ tới run lẩy bẩy, ông chủ hiệu sách đã cam đoan rằng không cười không lấy tiền nên anh mới yên tâm mua. Vậy mà...

Ông liệu mà trả tiền lại cho tôi đi ông già chết tiệt!

Taehyung nghiến răng: "Hài hước lắm. Cậu, vào đây cười cho tôi xem."

Khi thư kí Kwon tiến vào nhắc giờ họp cho hắn, liền chứng kiến một màn cậu trợ lí trẻ học việc đang đứng trước bàn Taehyung cười hề hề, không những thế còn... nước mắt giàn giụa. Lần đầu thấy người có thể vừa khóc vừa cười, thư kí Kwon cũng hứng thú nán lại coi trò vui.

Tiếng tin nhắn đến đã cứu trợ lí thoát khỏi đại ma vương, vừa được cho phép ra khỏi phòng liền đem theo mấy cuốn truyện cười, ba chân bốn cẳng chạy mất. Trong lòng lệ tuôn như mưa, sống chết quyết tâm kiếm cho bằng được ông già kia đòi bồi thường thiệt hại tinh thần.

Thư kí Kwon nhịn cười thu dọn tài liệu trên bàn của kẻ vô lương tâm kia, chuẩn bị cho cuộc họp trong ít phút nữa.

Taehyung mở điện thoại, nhìn dòng tin nhắn của bạn nhỏ, tâm trạng không vui lập tức bay sạch.

[Em đi học đây. Giờ ăn trưa anh có rảnh không? Em muốn nói chuyện với anh]

Hắn không giấu được ý cười, sảng khoái câu khoé môi, đọc đi đọc lại tận mấy lần mới nghiêm túc trả lời lại.

[Rảnh. Có thể.]

[Nhớ em muốn chết còn làm bộ làm tịch cái gì. Cùng nhau chăm chỉ nhé! Yêu yêu~]

Đây quả thực là liều thuốc vui vẻ hữu ích hơn bất cứ cuốn truyện cười nào. Hắn học theo JungKook, gửi lại một cái emoji trái tim nho nhỏ.

Thư kí Kwon đứng cạnh rùng mình, cảm giác lông tơ trên người đều dựng hết lên rồi. Không muốn nhìn trộm đâu nhưng mà... cái trái tim đỏ chót kia cứ thế đập vào mắt, bảo anh không nhìn sao cho được?!

Hỏng, hỏng rồi. Giờ boss cũng học đòi theo mấy người trẻ yêu đương nhăng nhít, công việc chất thành núi còn lo chưa xong nữa kìa! Tuy thở dài là thế, trong lòng thực chất cũng mong tên đại ma vương thích bóc lột sức lao động của nhân viên này tìm được hạnh phúc nửa đời sau. Đến lúc đó mong hắn sẽ hiểu được rằng, hết giờ làm việc đám nhân viên trẻ còn bận đi hẹn hò, không thể tăng ca suốt được!

Có lẽ Taehyung không biết, bản thân chính là nguyên nhân dẫn đến sự rạn nứt tình cảm của cấp dưới... Rất nhiều cấp dưới...

.

"Đây là một số điều lệ mới tôi vừa bổ sung, mọi người xem qua, không vừa ý thì có thể lên tiếng."- Taehyung đan hai tay vào nhau đặt trên đùi, ngoài tiếng lật xem giấy tờ thì không còn bất kì âm thanh nào, những người có mặt trong phòng đều cảm thấy áp lực tứ phía.

"Giám đốc Lee, anh không định lên tiếng về thiệt hại từ đầu năm đến nay à?"- Hắn nâng cốc cà phê nhấp một ngụm, nhàn nhạt cười.

Người được nhắc tới đột ngột kia lập tức thẳng lưng, hầu kết lên xuống như đang sợ sệt: "Tôi đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, tuy chỉ là công ty chi nhánh thuộc Kim thị nhưng tôi đã khiến công ty mẹ bị liên lụy. Chỉ cần chỉ tịch cho tôi một cơ hội nữa, nhất định tôi có thể bù đắp lại tổn thất đã gây ra."

"Mắc sai lầm là việc không thể tránh khỏi, nhưng lần này không phải quá lớn rồi sao?"- Taehyung nhìn báo cáo tài chính của tất cả công ty con trong quý vừa qua. Lời nói ra tựa như đang hàn huyên, thực chất khiến người ta không rét mà run.

Hắn quét mắt một lượt, phát hiện người phụ nữ phía xa kia dường như đang đứng ngồi không yên: "Giám đốc Jo, cô muốn gì thì cứ việc nói."

"Kim đổng, cậu Lee là một người trẻ tuổi rất có năng lực. Kiếm một người khác có đầy đủ tiêu chí đáp ứng được chủ tịch quả thực không dễ dàng. Ngài có thể cân nhắc lại hay không?"- Nữ giám đốc đẩy kính, đứng trước miệng cọp lại không để lộ ra sự yếu đuối. Kì thực móng tay đã bấm chặt vào lòng bàn tay rồi.

Taehyung nhướn mày, đối với quan hệ giữa hai người này sinh ra tò mò, song cũng không định nhúng tay sâu hơn.

"Giám đốc Jo đã lên tiếng, vậy thì tôi cũng không tiện làm khó anh."

"Thật sự cảm tạ ngài!"- Giám đốc Lee hai mắt phát sáng, thiếu mỗi điều quỳ xuống ôm chân Taehyung. Trước khi tới đây anh còn nghĩ lần này phải cuốn gói ra đi rồi, không ngờ đại ma vương lại tha mạng cho anh? Chẳng lẽ hắn đã phát giác được chính mình đang đi trên con đường hắc hoá? Hiện tại muốn quay đầu là bờ?

Đám người còn lại nghe vậy ngạc nhiên không thôi, tên đại ma vương mang tiếng khó tính thế mà dễ dàng tha cho người gây ra rắc rối này ư? Chuyện lạ!

Trong lòng là thế, bên ngoài người nào người nấy đều một bộ thẳng lưng nghiêm chỉnh tiếp tục bàn chính sự.

"Được rồi, nếu không còn gì thắc mắc nữa thì quay trở về đi."- Taehyung đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng họp.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, hướng Taehyung cúi người thay lời chào.

Nam nhân vừa đi khuất, bên trong đã bắt đầu xì xầm, kéo tay thư kí Kwon đang định chuồn lại, tiến hành tra khảo hội đồng.

Thư kí Kwon bị hỏi liền mười mấy câu, ngay cả cơ hội để lên tiếng cũng không có bèn tức giận đập bàn: "Lũ các người như vậy còn ra thể thống gì nữa?"

"Vậy cậu mau nói đi, chúng tôi cũng chỉ là lần đầu được chiêm ngưỡng lòng bao dung của đại ma vương thôi mà."

"Một câu đại ma vương, hai câu đại ma vương, không có đại ma vương đó các người cũng đừng mơ đứng được ở vị trí cao như ngày hôm nay."- Thư kí Kwon là được Taehyung cứu vớt, đối với mấy người không tôn trọng hắn cực kỳ mất cảm tình.

Mấy người kia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không nghĩ tới thư kí Kwon ngày thường rất để ý vai vế kia hôm nay cư nhiên lại mắng vốn một đám người không còn trẻ này. Nhất thời không biết nói gì, cũng bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.

Anh thấy vậy cũng hài lòng phần nào, khuôn mặt hoà nhã hơn không ít, nói: "Một ngày nào đó biết đâu chúng ta sẽ được diện kiến Kim chủ tịch phu nhân thì sao?"

"Cậu nói là đại- à không không, Kim đổng có người yêuuuuuu ấy hả?"- Mắt ai nấy cũng đều trợn trừng, thiếu tí nữa là nhảy cả ra ngoài.

"Ai biết."- Thư kí Kwon nhún vai rời đi, để lại nhà trẻ không ai chăm nom phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro