5.
Sáng hôm sau Ả ta đi xuống với khuôn mặt không thể nào tệ hại hơn. Hai mắt thâm cuồng, tóc tai rũ rượi
"Nahyun, cô sao vậy" Em đang ngồi ăn sáng, khi trông thấy ả liền không khỏi thỏa mãn
"Tôi không sao hết" Ả mệt mỏi tiến đến uống nước
"Cô từng ở Busan đúng chứ, một thời gian dàiii thật dài, nhưng sau một vụ việc lớn liền chuyển lên Seoul phải không" Em vừa ăn vừa hỏi
Đôi tay đang rót nước chợt khựng lại. Việc ả và gia đình đã từng ở busan, ba cô ta đã cho bịt kín hết rồi mà
"Tào lao, đừng nói bậy bạ như thế. Tôi trước giờ luôn ở Seoul"
"Ồ, vậy sao. Mà sao cô có vẻ hốt hoảng vậy. Tôi chỉ hỏi vậy vì khi nãy có bài báo viết việc việc đó nên tò mò hỏi thôi"
"Cậu đừng có nhiều chuyện, mấy bài báo như vậy cậu cũng tin được à"
Em thầm cười, làm gì có bài báo nào nói đâu.
Hôm nay hắn đi làm từ rất sớm, không ăn sáng nên em cũng không ăn mà đi tới trung tâm thương mại vì trời đã bắt đầu trở lạnh rồi, em muốn mua một chút đồ giữ ấm cho cả em và hắn
Đứng trước cửa trung tâm thương mại, nhớ trước đây chỉ dám đi qua mà nhìn chứ không dám đi vào bởi khi đấy em làm gì có tiền mà mua những thứ quần áo xa xỉ trong đó. Giờ khác rồi, em có tiền rồi.
Đầu tiên em muốn mua cho hắn một cái áo sơ mi, em nhìn trúng một cái áo nhưng chỉ vừa bước tới thì điều em không muốn nhất lại xảy ra
Là gia đình họ Lee, điều đáng nói là họ cũng nhắm vào chiếc áo đó
"Ông nhìn xem này, nó đẹp quá, ông mặc vào chắc đẹp lắm" Bà mẹ ả ta nói
"Chậc chậc, xem nào. Áo này chồng tôi mặc chắc cũng đẹp lắm đây" Em đi tới gạt tay bà ta ra khỏi cái áo
"Này cậu, cậu không biết ý à, áo này tôi thấy trước đấy"
" Buồn cho bà là đúng vậy đấy, chồng bà mặc cái này thì xỉ nhục nhà thiết kế lắm" Em nhìn một lượt qua ông ta, vừa già vừa béo
Thật tâm mà nói nếu là người khác thì em có thể dễ dàng nhường cho họ nhưng đáng tiếc lại là gia đình mà em căm hận nhất
"Mày.. " Bà ta nắm chặt tay, vẻ mặt như ngày hôm đó, cái ngày mẹ em bị hại chết
"Sao, tôi làm sao. Bà định làm gì tôi đây"
"Jeon Jungkook, cậu quá đáng rồi đấy, đừng được nước lấn tới" Ả ta bấy giờ mới lên tiếng
"Cô câm ngay mồm vào, tâm trạng tôi bây giờ có thể giết người được đấy" Em nói rồi hướng tới nhân viên cửa hàng
"Em lấy cái áo này"
Trên tay cầm túi đựng áo không khỏi nở nụ cười khinh bỉ, gia đình đó bây giờ như một trò tiêu khiển đối với em. Hãy tận hưởng nốt những ngày tháng yên bình đi, bởi đau khổ sắp tới rồi. Tung tăng lại đi chọn đồ tiếp bỗng
"Jungkook" Một giọng nói nghe khá quen thuộc đối với em. Khi nghe ai đó gọi mình em quay lại
"Anh Daemin " Daemin là một chàng Brewery ( chế rượu) ở quán bar mà em từng làm ở đó, người này đã giúp đỡ cho em rất nhiều, dường như là người duy nhất đối xử tốt với em ở bar đó.
"Sao em lại ở đây, dạo này em thế nào rồi" Anh ta đi tới gần ôm em rồi xoay em một vòng
"Nào, dạo này béo tốt đấy. Giờ em làm gì, có cực khổ không"
"Em rất tốt, anh đừng lo nữa"
"Có khi nào em làm anh hết lo đâu. À anh tìm thấy ba rồi"
"Họ có tốt với anh không? "
"Đương nhiên rồi, tuy ông ấy có vợ mới nhưng người vợ đó thương anh lắm"
"Vậy là tốt rồi" Em nở một nụ cười chua xót. Em trước kia cũng có gia đình, họ cũng thương em hết mực. Giờ không còn nữa rồi
"Chết rồi, anh có hẹn với ba mà quên mất. Khi khác chúng ta gặp nhau nhé"
"Tạm biệt" Nhìn anh ta đi khuất em mới quay người rời khỏi trung tâm thương mại.
_______
"Con nói đi, cái thằng hỗn láo khi nãy con có quen à, không biết bố mẹ nó là ai mà vô giáo dục như vậy" Mẹ ả tả vừa về đến nhà đã bực bội ném chiếc túi xách xuống sàn, chắc bà ta tức lắm
"Nó là Jeon Jungkook... " Ả nói
"Jeon Jungkook hay Jeon gì tao không cần biết, tao phải giết nó" Đúng là dòng họ nhà này cửa miệng luôn đòi chém giết mà
"Mẹ... Nó là tình nhân của Kim Taehyung"
"Cái gì" Bà ta sững người rồi bắt đầu im lặng tính toán điều gì đó. Bố ả như nhận ra sự toan tính đấy mà lên tiếng
"Làm gì thì khéo léo vào, để Kim Taehyung biết được thì đừng mong mấy cái mạng bèo này còn thoi thóp"
"Biết rồi, NaHyun ngày mai đưa mẹ đến Kim gia, xem xem con hồ ly đấy xảo quyệt hay mẹ mày đây thủ đoạn hơn"
*kim gia là nhà Taehyung và em ở, mẹ của hắn ở ngoại ô dưỡng già nhé. Toi phải giải thích vì sợ mọi người bị nhầm 2 chỗ này
----------
Hắn dạo gần đây có vẻ bị nghiện cơm em nấu, cũng không biết từ khi nào việc em nấu bữa tối cho hắn lại trở thành thói quen. Cảm giác rất giống vợ chồng.
Vừa mới bước vào nhà, mùi đồ ăn thơm thức đã đánh thức chiếc bụng rỗng của hắn. Nhìn em đeo tạp dề, bên trong chỉ mặc chiếc áo sơ mi xanh mà em mua cho hắn. Này chẳng phải là đang mời gọi hắn sao
Cảm nhận được cái ôm quen thuộc, em nghiêng người quay lại ôm hắn.
"Em còn tưởng hôm nay ngài không về nữa cơ" Tay đan sau gáy ghé sát hắn mà thủ thỉ
"Tiểu yêu tinh, em lại nói dối rồi. Nếu nghĩ tôi không về em đã không ăn mặc thế này" Đưa tay vuốt lấy đùi non trắng thon của em, bàn tay không ngừng làm loạn
"Nào, nghe em nói đã. Áo em mua cho ngài đó, đẹp không" Em chỉ vào chiếc áo mình đang mặc nói
"Em mua cho tôi mà sao em lại mặc rồi" Hắn đang kiềm chế lắm, cái thứ mất dạy phản chú đang rục rịch đến khó chịu trong quần của hắn
"Ngài không muốn em mặc nó sao"
"Sao lại không muốn, tôi rất thích là đằng khác. Nhưng mà phải phạt em rồi" Hắn tắt bếp và bế bổng em lên phòng. May là lúc đó chỉ có hắn và em ở nhà. Không thì cảnh ám muội này sẽ khiến những người đó ngượng tím mặt
"Em nhớ là mình có làm gì sai đâu, sao lại phạt em"
"Tôi nhắc em gọi tôi thế nào, sao lại ngài. Với lại em ăn mặc như này ý không phải để khiêu khích tôi hay sao. Vả lại em có nghe câu thương mới phạt bao giờ chưa" Hắn ném em xuống giường bắt đầu cởi đống quần áo vướng víu khỏi cả hai
"Mà cái phạt này, là phạt trong sự sung sướng đấy tiểu tâm can của tôi" Hắn điên cuồng mút mát cơ thể em, ở em có một mị lực khiến hắn không thể nào dứt ra được
"Taehyung ahhhh" Em hét lên đầy thỏa mãn
Cuộc hoan ái bắt đầu từ đây
---------
Ăn chay thanh đạm, ăn chay tốt cho sức khỏe nên nay không xôi thịt nhá😆
Xin lỗi vì quay lại chậm trễ 🙆🙆
Tiết lộ một chút là người anh mà Jungkook quen đó cũng là một mấu chốt quan trọng trong chiếc truyện của mình đó
#Young
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro