Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 : Gặp gỡ

Cô : JEON JUNGKOOK
Hắn : KIM TAEHYUNG
 

    - RỐT CUỘC TÔI NHẬN CÁC NGƯỜI VÀO ĐÂY ĐỂ LÀM RA NHỮNG THỨ RÁC RƯỞI NÀY _ Thanh âm phát ra với âm giọng tức giận của người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu trong phòng họp , lời nói của Hắn khiến phòng họp giờ đây chẳng khác gì nghĩa địa , khiến tất cả nhân viên điều run rẩy và sợ hãi đến thở cũng không dám.

Đó là KIM TAEHYUNG  , là Đại Thiếu Gia nhà họ Kim , dù chỉ 28 tuổi nhưng Hắn đã sở hữu một tập đoàn Kim Thị chuyên về Đá Quý lớn nhất HQ và có tầm ảnh hưởng ra tận TG .

Hắn ta là một người có tính cách lạnh lùng , khó đoán , rất dễ nổi nóng , và Hắn còn mắc một chứng bệnh , đó là Hội Chứng Prosopagnosia. ( Đó là một Hội chứng mất nhận thức khuôn mặt )

Hắn rất khó khăn trong việc nhớ khuôn mặt của một ai đó, phải mất từ 1 đến 6 tháng để nhớ khuôn mắt của người đó , tùy theo số lần gặp và tiếp xúc , dường như Hắn chẳng thể nhớ mặt ai ngay lần đầu gặp cả.

Hắn đang yên vị trên chiếc ghế uy quyền trong phòng họp công ty , trước mặt là hơn 20 người nhân viên đang đứng nghiêm túc , chẳng ai dám lên tiếng khi Hắn đang tức giận cả.

Bây giờ là 06:45 am , chuyện gì đã xảy ra khiến Chủ tịch Kim tức giận như vậy , đó là vì Cổ phiếu của công Ty ngày một giảm , vậy mà nhân viên lại chẳng tìm ra được lí do , chỉ in đại vài chữ vào tài liệu đem nộp cho Hắn xem như là đã báo cáo , biểu sao Hắn không tức giận.

Hắn nghiêm nghị nhìn TP Park : Bây giờ tôi cho các người 4 ngày , nếu các người không tìm ra lí do và phương án giải quyết , các người tự hiểu .

Tất cả nhân viên vui như lên 9 tầng mây nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng. Tất cả nhân viên đều đồng loạt hô " Vâng ". Cảm thấy không khí trong phòng đang trở nên ngột ngạt, người đàn ông ngồi vị trí bên phải Hắn lên tiếng :

  - Tan họp , công việc ai thì người đó lo làm , đừng để mắc thêm sai lầm!

Tất cả nhân viên nhìn người đàn ông đó , rồi quay sang Hắn :

Tất cả nhân viên : Chúng tôi xin phép ( cuối đầu , rời đi )

  * Người đàn ông đó chẳng ai khác chính là Min Yoongi , con trai độc nhất vô nhị của nhà họ Min , cũng chính là Chủ Tịch của tập đoàn Min Thị về Bất động Sản , hàng đầu TG , cũng là bạn thân nhất của Hắn , anh ta có mặt ở đây vì anh ta cũng là một cổ đông của Kim Thị . Anh ta cũng có tính cách chẳng khác Taehuyng là bao , chỉ là ít ra anh ta còn biết đùa .

Nhận thấy trong phòng họp không còn ai , Yoongi lên tiếng :

   - Mày không định đi đón bà ấy sao?

Hắn thở dài trả lời :

   - Tao không nhớ mặt bà ta , nên cũng chẳng muốn đi .

Yoongi nói tiếp :

   - Mày đã ở với bà ấy từ nhỏ , làm sao mà không nhớ , dù gì bà ấy cũng là....(bị cắt lời)

Hắn cắt lời :

   - Bà ta chẳng là gì của tao cả !

Nói xong Hắn đứng phắt dậy bỏ đi .
Min Yoongi lắc đầu ngán ngẩm :
   - Đến bao giờ nó mới chịu tha thứ đây , đã 10 năm rồi mà .

------------------------Chuyển cảnh--------------------------

   - Chết rồi , mình sẽ trễ mất😩(vừa chạy vừa nói) , xin lỗi , xin lỗi....( và suốt quảng đường đi , không biết cô ấy đã nói bao nhiêu chữ xin lỗi)

Cô gái ấy chính là Jeon Jungkook, năm nay cô vừa tròn 24 tuổi , cô vừa tốt nghiệp hạng A tại Trường Đại học danh giá Harvard của Mỹ , nghành thiết kế và đồ họa . Cô sống trong một gia đình có truyền thống hội họa khi cả ba và mẹ cô đều là họa sĩ , chắc do Gen , nên từ nhỏ Jungkook đã vẽ rất đẹp , còn học giỏi , năm lớp 12 , cô nhận được học bổng toàn phần của trường ĐH Harvard.

Hiện tại cô đang trên đường đến Kim Thị để nhận việc , hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm , vậy mà cô lại ngủ quên , thế là bây giờ cô phải chạy thục mạng .

  Jungkook vừa đến cổng công ty thì liền thắng gấp , vừa cố gắng điều hòa lại hơi thở , và chỉnh chu lại quần áo tóc tai . Cô nở nụ cười thật tươi và bước vào công ty .

Jungkook không xinh đẹp thì tiên tử , nhưng khi cô cười lên , thì tiên tử e rằng cũng kh đẹp bằng . Đó là lí do vì sao khi cô bước vào công ty , từ nam đến nữ ai cũng đều nhìn cả.

Cô đi thẳng đến chỗ quầy tiếp tân , và hỏi :

  - Chào chị , tôi là Jeon Jungkook, hôm nay tôi đến nhận việc .

Chị Tiếp tân tươi cười trả lời : Cô là Jeon Jungkook à , cô đi trễ 3 phút đó , cứ nghĩ cô sẽ không đến đó .

Cô ngại ngùng trả lời :

  - Xin lỗi , tại kẹt xe nên tôi đến trễ .
Cô đành phải nói dối lí do , chứ nếu nói cô ngủ quên , chắc cô sẽ ngại đến mức độn thổ mất .

Chị tiếp tân nói:

   - Cô được nhận vào bộ phận thiết kế của công ty , cô đi thang máy lên tầng 5 , cô quẹo trái , sẽ có một phòng có ghi là bộ phận thiết kế , cô đi vào đó gặp Trưởng phòng Kim và nói tên là cô sẽ được sắp xếp công việc nhé. (Chị tiếp tân tận tình chỉ cô )

Jungkook nghe xong thì quay sang cảm ơn chị tiếp tân và chạy đi đến thang máy , giờ này nhân viên đã vào làm nên thang máy cũng chỉ có cô , khi cô nhấn nút đi lên tầng 5 , khi đến tầng 2 thì nó dừng lại , cửa thang máy mở ra , một người đàn ông lịch lãm , gương mặt đẹp đến nỗi chẳng thể diễn tả bằng lời , người đó bước vào thang máy , bấm nút tầng 27 , rồi lại nhìn vào điện thoại.

Khi đến tầng số 5 , Cô định bước ra thì bỗng người đàn ông ấy ngồi khụy xuống ôm đầu , Cô hoảng hồn đi lại gần , Cô ngồi Khụy xuống hỏi :

- Này anh ơi , anh có sao không ? Tôi đưa anh đi bệnh viện nha??

Người đàn ông ôm đầu đau nói:

- Lấy giúp......giúp tôi lọ thuốc....thuốc trong túi.....túi áo (hơi thở gấp gáp)

  Cô nghe vậy liền quay sang mò túi áo , lấy ra một lọ thuốc , Cô đưa cho người đó , nhận thấy người đó không mang nước , cô đành lấy bình nước màu hồng có chú thỏ hồng mà mẹ cô đã chuẩn bị cho Cô đưa cho người đó uống , cẩn thận hỏi thăm lần nữa:

- Anh đã đỡ đau hơn chưa?

Người đó chưa kịp trả lời thì đột nhiên cô nhận ra cửa thang máy đã đóng lại từ lúc nào , và con số hiện lên tầng 16 , Cô giật mình ấn nút thang máy đi xuống , nhưng nó lại chẳng xuống , nhưng may thay , khi đến tầng 17 thì có người đã bấm dừng , khi cửa thang máy mở , cô nhìn thấy một nhân viên nam , Cô đứng lại và nói gấp gáp với người nhân viên đó :

- Trong thang máy có người bị bệnh , anh đưa anh ta đi bệnh viện giúp tôi .

Người nhân viên nam chưa kịp tiêu thụ hết lời nói thì Cô đã chạy mất hút . Cô phải chạy từ tầng 17 xuống tầng 5 , khi chạy tới nơi , cô cứ nghĩ rằng mình sắp chết đến nơi rồi ấy .

- Còn về phía người đàn ông kia , khi cô chạy đi , anh ta cũng đã đỡ , anh ta cầm bình nước của cô lên , nhìn nó rồi lại nhìn người nhân viên nam , rồi nói :

- Chuyện này cậu chỉ được nhìn chứ không được nói . ( nói với giọng nghiêm túc )

Người nhân viên nam chỉ biết gật đầu và quay lưng lại phía người đàn ông.

   Phía Cô , khi bước vào được phòng , cô đã nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng chỉ đạo các nhân viên , Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh , Cô đi lại hỏi :

- Cho hỏi chị là trưởng phòng Kim đúng không ạ?

Cô gái kia nghe hỏi , liền quay sang nhìn Cô , nhìn cô một lượt rồi nói :

  - Cô là Jeon Jungkook?

Cô gật đầu lia lịa. Cô gái ấy nói tiếp :

  - Cô có biết là mình đã đi trễ tận 28 phút không ? ( Nghiêm nghị hỏi cô )

Jungkook lúng túng trả lời :

  - Xin lỗi TP , tôi gặp chút chuyện.

Trưởng phòng Kim nói :

      - Thôi được rồi , dù gì cô cũng mới đi làm ngày đầu , tôi sẽ bỏ qua lần này .

Cô mừng rỡ gập đầu và cảm ơn .
Sau đó Trưởng Phòng Kim dắt cô đến chỗ làm việc , và hướng dẫn công việc .
Sau khi chỉ dạy tận tình thì trưởng phòng Kim  cười và nói :

  - Tôi tên Kim Hani , trưởng phòng Thiết kế , tôi 25 tuổi , có gì thắc mắc cứ hỏi tôi , hoặc đồng nghiệp xung quanh .

Jungkook :

- Vâng , cảm ơn Trưởng phòng Kim .

Sau đó Trưởng phòng Kim đi , tôi cũng bắt tay vào công việc .

Thoáng chóc đã 11:30 am , tôi định đi xuống Canteen ăn cơm trưa , thì mấy cô đồng nghiệp xung quanh liền lại hỏi :

  - Jungkook, cậu đó đi ăn với ai không , đi với tụi tui nè .

Jungkook liền vui vẻ gật đầu . Lúc này khi cô định lấy bình nước theo , thì chợt nhớ ra là mình đã quên lấy lại bình nước từ người đàn ông kia rồi , Cô liền nghĩ nhất định phải tìm lại người đó để đòi lại bình nước , không thì mẹ cô sẽ la cô chết .

Khi đang ăn cùng đồng nghiệp , thì Ting~ , tiếng chuông tin nhắn của cô , Cô mở đt lên , tên người gửi hiện lên , là Anh Họ , cô mở tin nhắn lên , Anh Họ cô nhắn :

" Jungkook, anh đang ăn trưa , em lên đây ăn với anh , em lên tầng 27 sẽ gặp được anh "

Cô nhận được tin nhắn thì liền đứng dậy , nói với đồng nghiệp rằng Cô đi vệ sinh .

Một lúc sau , Cô đã đến tầng 27 , đây là tầng cao nhất của công Ty , toàn bộ tường ở hành lang đều lốt kính , để có thể ngắm nhìn phong cảnh thành phố , khi Cô mãi chăm chú ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp , thì bỗng có người gọi lớn " Jungkook à " , Cô giật mình quay lại , thì ra là anh họ của cô.

Cô vui mừng vẫy tay gọi : Hoseok à , em ở đây !

Hoseok chạy lại chỗ Cô :

   - Em lên đến đây sao không gọi anh ?

Cô gãi đầu cười , nói:

    - Tại trên đây cảnh đẹp quá , nên quên em mất☺

Hoseok cười rồi kéo tay Cô đi . Anh kéo Cô đến trước cửa của một phòng . Hoseok mở cửa vào , liền nói lớn :

    - Tao quay lại rồi đây !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro