
C8: Vé máy bay
Ông ngoại Thái Hanh và Hứa Lỵ Lỵ chỉ có hai đứa con gái, gia sản đương nhiên phải chia mỗi người một phần, mẹ của Thái Hanh qua đời sớm hơn ông tới mấy năm, vì vậy dì Thái Hanh muốn độc chiếm khối bất động sản kia, thậm chí khi bà ngoại bệnh nặng cũng không báo cho Thái Hanh, mãi đến tối ngày đưa tang mới báo tin, đồng thời còn kể lể với bà con thân thích: “Em gái vừa chết, nó căn bản không thèm đến nhìn bà ngoại, nào giống Lỵ Lỵ nhà tôi? Cả ngày ở bệnh viện chăm sóc, đứa nhỏ này, không có một chút hiếu thuận nào!”
Cũng bởi vậy, Thái Hanh đối với nhà dì vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt, chỉ là, kiếp trước Hứa Lỵ Lỵ bất ngờ đến nhà hắn lại bị bệnh, hắn không tiện ném người ra ngoài, mới dẫn tới một đống sự tình linh ta linh tinh.
Nghe thấy khẩu khí Hứa Lỵ Lỵ, Chính Quốc càng không thích người này, thậm chí còn thấy ghét, chỉ là cậu không thể biểu hiện ra mặt, bởi vì cho tới bây giờ cậu không biết rõ, người này có quan hệ như thế nào với Thái Hanh.
“Anh ta khi nào trở về? Tôi vào chờ anh ấy.” Kìm nén bực bội, Hứa Lỵ Lỵ đang muốn đi vào.
“Xin lỗi, trong nhà chỉ có một mình tôi, cô vào e là không tiện…” Chính Quốc áy náy cười, tay lại kiên định giữ chặt cửa. Cô ta một bụng hỏa khí, có trời mới biết để cô ta di vào có thể gây phiền phức cho học trưởng hay không chứ?
“Cậu nghĩ cậu là ai? Là tình nhân mới của anh ta sao? Tôi là em họ của Thái Hanh! Cậu cho dù muốn biểu hiện với anh ta thì cũng không thể thành chị dâu tôi đâu!” Hứa Lỵ Lỵ phát hỏa, thằng nhóc này là thứ gì chứ?! Nếu không phải nhà kia sớm muộn gì cũng thuộc về mình, cô ta còn lâu mới đến nhà Thái Hanh! Đồng tính luyến ái! Trời mới biết trong nhà có bệnh sida hay không!
Tình nhân mới? Chị dâu?
Chính Quốc trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời cảm thấy khổ sở với hai từ ‘chị dâu’, xưng hô này cậu dốc cả đời cũng không cách nào lấy được.
Bất quá, ba chữ ‘tình nhân mới’ kia lại lập tức đốt sáng hi vọng trong lòng Chính Quốc. Cậu không biết trước cậu có những ai từng ở bên cạnh Thái Hanh, nhưng nếu như người kia cũng là con trai… Vậy cậu có thể quang minh chính đại theo đuổi Thái Hanh rồi.
Về phần vấn đề Thái Hanh có bạn trai cũ.
Học trưởng đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều người yêu thích! Chỉ cần anh ấy bây giờ độc thân, mình liền có tư cách theo đuổi!
Lại nhìn về phía Hứa Lỵ Lỵ, Chính Quốc cảm thấy nhìn cô ta so với lúc trước vừa mắt hơn một chút, thiếu niên tuấn tú khẽ nở nụ cười, ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu qua mái tóc nâu ngắn làm Hứa Lỵ Lỵ có chút sững sờ.
“Chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho anh Thái Hanh đã.”
Trong lòng đọc thầm một trăm lần: Anh ấy là gay, anh ấy là gay… Mới miễn cưỡng chặn trái tim đang nhảy loạn.
Ánh mắt Hứa Lỵ Lỵ mang theo u oán cùng phẫn uất không nói ra được, trong đầu nghĩ đến hình ảnh nhiều lần kết thân thất bại, mãi đến tận khi thiếu niên da dẻ trắng trẻo ấy khiến cô sinh lòng đố kị, dáng dấp đẹp đẽ thanh tú đến mức khiến phụ nữ cũng phải phát cuồng, mang điện thoại di động đưa tới trước mặt.
“Này…”
Âm thanh Hứa Lỵ Lỵ trầm thấp đến mức hắc ám làm Thái Hanh nghe điện thoại sửng sốt một chút: “Cô tìm tôi? Có chuyện gì?” Áp chế ân oán đời trước xuống. So ra Hứa Lỵ Lỵ tuy rằng làm việc vô cùng không đúng đắn, nhưng cũng không tuyệt tình như Đới Quân kia, có lẽ bởi vì quan hệ hai người từ nhỏ đã không thân đi? Khi bị cô ta bán đứng, hãm hại, Thái Hanh trái lại không có bất ngờ gì.
Về phần việc ngày hôm nay Hứa Lỵ Lỵ đến tìm mình, Thái Hanh lúc này mới nhớ tới, đơn giản chính là vì căn nhà kia.
Nghe cô ta nói xong, xác định quả nhiên là chuyện đó, khóe miệng Thái Hanh nở một nụ cười lạnh lùng: “Như vậy đi, gần đây tôi muốn đi ra ngoài, tạm thời không có cách nào đi công chứng với mấy người, chờ tôi xong xuôi sẽ trở về.”
Hứa Lỵ Lỵ lần thứ hai giận không chỗ phát tiết: “Ra ngoài? Vậy lúc nào anh mới về?!”
“Đầu tháng ba, tôi muốn đi ra ngoài một tuần, đến lúc đó tôi liên lạc với cô sau.” Từ khi bà ngoại mất, cả nhà Hứa Lỵ Lỵ không ai giữ lại số điện thoại của hắn, không có việc gì thì cũng không gọi đến. Cứ trực tiếp đến nhà.
Đời trước Thái Hanh vì chuyện này mà tức giận một lần, nói lý lẽ với bọn họ thì không được, hoàn toàn không có ý nghĩa, lý do bọn họ muốn độc chiếm nhà cũng khiến người ta cười không nổi. Thu nhập một năm của Thái Hanh là hai mươi vạn, Hứa Lỵ Lỵ là công nhân tạm thời; Thái Hanh hiện tại có nhà do cha mẹ qua đời để lại, Hứa Lỵ Lỵ ở cùng cha mẹ, Thái Hanh là đàn ông có thể tự lập, Hứa Lỵ Lỵ là con gái, sợ tương lai bởi vì lấy chồng trong nhà không có tiền, sẽ thiệt thòi.
Vì vậy, căn nhà này sửa sang lại đương nhiên là cho Hứa Lỵ Lỵ, Thái Hanh một phần cũng không có.
Dựa vào cái gì? Có quốc gia nào có luật như vậy? Hai bên đều là cháu ngoại, có ai chỉ phân cho cháu ngoại là nữ?
Đời trước cũng là bởi vì Thái Hanh thay mẹ mình làm khó bọn họ, không chịu gật đầu, mới khiến Hứa Lỵ Lỵ một đêm trước tận thế tới nhà mình, dẫn đến những rắc rối phát sinh về sau.
Bây giờ Thái Hanh căn bản không muốn cùng nhà cô ta dây dưa, thẳng thắn kéo dài chuyện này đến sau tận thế. Sau tận thế, còn đi làm thủ tục? Mấy người đến lúc đó nếu không sợ tang thi thì cho dù có chiếm cả thành phố cũng không ai ý kiến gì.
Chính Quốc lại dùng nụ cười xán lạn làm lóa mắt người khác nhận điện thoại từ ánh mắt ghen ghét của Hứa Lỵ Lỵ khi đóng cửa, lần thứ hai cầm điện thoại – Thái Hanh còn chưa cúp máy.
Hứa Lỵ Lỵ bên ngoài quay người đi tới cạnh thang máy mới phục hồi lại tinh thần, ý thức được mình bị Thái Hanh dây dưa một tuần lễ!!
Cho dù biết hắn muốn kéo dài thời gian, Hứa Lỵ Lỵ cũng không còn cách nào khác, bất quá – Hừ! Ngu mới tin anh đi công tác! Tôi đây tối mai lại tới, xem coi có chặn được anh đang núp trong nhà hay không! Không nói rõ ràng đừng hòng dài dòng!
“Chính Quốc? Hôm nay chuyển phát nhanh đến hết chưa?”
“Vâng, hết rồi.”
“Vậy một lát nữa em đặt vé máy bay chiều nay đi N thị, mấy ngày nay em cũng không có việc gì, cùng đi với anh một chuyến.”
“A? Vâng, em không sao, có thể học trưởng… Những tư liệu kia làm sao bây giờ?”
“Em lấy được bao nhiêu thì lấy, trên đường chúng ta mang theo notebook là được rồi.”
“Vâng, vậy chúng ta đi N thị là có chuyện gì phải làm sao ạ?”
Điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, Chính Quốc mới nghe được âm thanh trầm thấp của đối phương, gợi cảm đến cơ hồ có thể khiến vành tai người ta đỏ bừng phun ra hai chữ: “Du lịch.”
Du lịch, cùng học trưởng, hai người du lịch… Chính Quốc lần thứ hai cảm thấy mình hạnh phúc sắp chết rồi… Không không! Vẫn không thể chết!
N thị, phong cảnh tươi đẹp, cảnh sắc hợp lòng người, là một nơi thích hợp nói chuyện yêu đương… Khụ khụ, đương nhiên, quyết không thể làm lỡ chính sự của học trưởng!
Bất quá, chính sự xong rồi thì bồi dưỡng tình cảm càng thêm sâu sắc vẫn là một phương thức điều tiết rất tốt mà~
Cúp điện thoại, Thái Hanh lần thứ hai lái xe tới một cửa hàng thủy sản. Các loại cá nước ngọt thông thường, cá giống hắn đều đã mua xong, ném vào trong hồ nước.
Về phần nhóm cá giống chỉ ở trong hồ nước hoạt động, hay thuận theo dòng suối bơi vào vùng hư vô trong không gian? Đó không phải là sự tình Thái Hanh có thể can thiệp.
Cửa hàng tiếp theo cũng chỉ bán các loại cua cùng vài loại tôm nước ngọt, còn các loại khác như cá chình, cá bạc thì chỉ có một ít.
Lúc về đến nhà, sắc trời tối đen. Trong phòng mở đèn tiết kiệm năng lượng, bên cửa sổ máy in như trước chạy đều đặn, phun ra những tờ giấy đầy chữ.
Nhà bếp đang sáng đèn, trên bàn ăn phòng khách đã bày ra vài món, nghe thấy tiếng cửa mở, Chính Quốc từ trong bếp thò đầu ra, thấy là Thái Hanh, vội nói: “Học trưởng chờ một chút, còn một món…”
“Cứ thong thả.” Khí tức ấm áp gần gũi tự nhiên mà hiện hữu.
Chỉ cần có người thân thiết bên cạnh mới có cảm giác gia đình.
“Bởi vì ngày mai đi ra ngoài, cho nên em không dám làm gì nhiều, chỉ là món ăn có chút tốn thời gian, bây giờ mới xong.” Bưng tô canh củ cải tôm khô ra, trên mặt Chính Quốc có chút ngượng ngùng.
“Không sao, không muộn chút nào, rất đúng lúc.” Thái Hanh đã rửa tay tiếp lấy tô canh để lên bàn, thừa dịp lúc Chính Quốc giải thích, gắp lấy một miếng sườn non chua ngọt đưa đến miệng cậu, Chính Quốc ngơ ngác hé miệng, ngây ngốc ngậm lấy.
“Thế nào? Ăn ngon không?”
Chính Quốc liền vội vàng gật đầu, gật đến một nửa thì cảm thấy không đúng – cái này rõ ràng là mình làm, bây giờ mình gật đầu để làm gì?!
Thái Hanh cũng gắp một miếng đưa vào trong miệng, quả nhiên, chua ngọt vừa phải, thịt non mềm mềm, cắn một cái thật đã.
“Rất ngon.”
Cuống quýt cởi tạp dề, Chính Quốc cúi đầu ăn miếng sườn trong miệng, trong lòng mang theo hốt hoảng ngọt ngào – đây là học trưởng đút cho mình ăn! So với lúc mình nếm thử ngon hơn nhiều.
Trên bàn ba món mặn một món canh, sườn non sốt chua ngọt được rắc hạt vừng trắng phía trên; tôm bóc vỏ với thịt bằm và đậu phụ tươi mới, một bên còn dùng rau cải dầu, trắng mịn, xanh biếc trang trí, màu sắc hòa lẫn; cà chua xào cải bắp, màu hồng màu xanh phối hợp, càng lộ vẻ tinh mỹ. Sau cùng là canh củ cải tôm khô.
Một bàn cơm này, mỗi ngày một món khác nhau, sắc hương đầy đủ, nguyên liệu phối hợp, dinh dưỡng cân đối.
Lượng cơm của hai người nam trưởng thành không nhỏ, bởi vì ngày kế muốn đi nơi khác, cho nên Chính Quốc càng khống chế số lượng món ăn, hai người ăn uống no đủ, ba món mặn một món canh là đủ rồi.
“Vé máy bay mua rồi, một giờ rưỡi.” Chính Quốc hồi báo công việc ban ngày: “Hai đơn chuyển phát cuối cùng đến rồi, em để ở góc tường. Học trưởng, chúng ta khi nào trở về? Có cần sớm đặt vé máy bay quay về hay không?”
“Trước tiên không cần, đến lúc đó xem tình huống đã.” Thái Hanh lắc đầu một cái, hắn cũng không xác định lần này đi N thị có thể trở về đúng lúc hay không, vạn nhất tận thế đến sớm? Không cần biết như thế nào bọn họ cũng phải trở về, không phải về nhà mà là về căn cứ A thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro