Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32. Em sẽ không biến mất

Sườn mặt người đàn ông được ánh trăng và ánh đèn cùng lúc soi rọi, phản chiếu hình bóng nửa sáng nửa tối. Nước da của anh màu nâu nhạt, giờ phút này lại đắm chìm trong sự ấm áp. Đôi mắt đen như mực cũng được tô điểm bởi sắc màu nhẹ nhàng, như thể không quan tâm đến mọi thứ, chỉ bình tĩnh nhìn một người là y.

Vốn anh đã rất đẹp trai, còn pha trộn một chút tà ác bị đè nén, là tướng mạo đủ để mê hoặc lòng người.

Hiện tại lại toàn tâm toàn ý nhìn y, thực tình y không chịu được.

Hơi thở Jungkook nóng lên, dúi vào trong chăn che giấu.

"Anh có ngủ không? Nếu không ngủ, em sẽ dùng điện thoại, muốn lên mạng..."

Taehyung cong môi "Được, em nhìn điện thoại, anh nhìn em"

Dù sao y cũng không ngủ được, cũng không dám để ý nhiều tới anh, y dứt khoát mở Kakaotalk ra, tránh để anh nhìn thấy, tốc độ tay tung bay, đồng thời liên hệ với cả Jimin và Eun Hoo.

Jimin lo lắng cho Jungkook đến phát điên, tin nhắn liên tiếp nhảy ra, y muốn tắt tiếng cũng không kịp.

"Jungkookie, không sao chứ"

"Mày làm tao lo muốn điên nè đồ quá đáng"

"Thiệt sự chỉ là do say rượu thôi sao?"

"Chuyện mày với Kim tổng bị mọi người đồn ầm lên rồi!"

"Này mày không tưởng tượng được đâu. Kim Taehyung lúc đó ngầu vô cùng. Một tay hất bay Jo Yu Jun đang ôm mày, một minh tinh lớn bình thường có bao ánh hào quang, thế mà ngã cuống đất không bò dậy nổi!"

"Vừa đẹp trai vừa dọa người, phải nói là vô cùng vô cùng ngầu. Sau đó Jo Yu Jun đuổi theo, anh ta nói gì mà để công khai chủ quyền, tao không nhớ rõ, nhưng mà Jo Yu Jun bị dọa cho choáng váng mặt mày. Hả dạ vô cùng"

"Nói mày là Bảo Bối đã uất ức cho mày rồi, mày là đại đại Bảo Bối đó"

Trái tim bé nhỏ của Jungkook run rẩy theo, nghe Jimin gào thét cũng biết được đại khái tình huống đêm đó. Jimin lại bổ sung "Không sao, tao đảm bảo mấy người ở đây không tùy tiện nói ra nói vào đâu. Có biết cũng sẽ giả vờ không biết thôi"

"Kim Taehyung rất thân thiện với nhóm chúng ta, còn với những người ghen ghét mày thì không hề khách khí, hù chết bọn họ, càng không dám nói bậy. Còn nữa, theo tin đồn thì Jo Yu Jin đột ngột mắc bệnh cấp tính phải nhập viện điều trị, bắt đầu từ kì sau, huấn luyện viên chính của bọn mình sẽ đổi người"

Jungkook trợn tròn mắt "Đổi người?"

"Đúng vậy, nghĩ cũng biết chồng mày sắp xếp, thay đổi thành một người có địa vị lớn hơn - Cheon Seung. Người ta đang đoàn phim đó, thế mà cũng bắt tới chương trình của bọn mình được, chương trình không hot cũng khó"

Cheon Seung là người đứng đầu trong giới, nổi bật về khả năng ca hát và vũ đạo, là "sự sống mới" của phát diễn xuất, cơ duyên với mọi người siêu cao, quả thực còn cao hơn cả Jo Yu Jun.

Y nhìn trộm Taehyung với tâm trạng phức tạp, đang do dự không biết có nên nói giúp Jo Yu Jun hay không, lại thấy lông mày Kim tổng nhíu chặt, vẻ mặt u ám.

Anh trầm giọng hỏi "Em nhắn tin cho ai, nói chuyện gì"

Thần sắc sống động như vậy...

Ngón tay anh nắm lấy ga giường, chậm rãi siết chặt.

Y giật điện thoại theo phản xạ "Không có... nói chuyện, với bạn bè trong chương trình thôi"

Vừa vặn Eun Hoo cũng trả lời lại, cùng với Jimin chấn động một hồi.

Jungkook không có cách nào giải thích, lúng túng kéo góc chăn che kín đầu, trốn vào bên trong xem.

Eun Hoo "Cậu Jeon, cậu muốn hỏi chi tiết về ngày xảy ra tai nạn phải không?"

"Ừm... tôi muốn thử chữa trị từ gốc cho anh ấy, để anh ấy thỏa mãn nỗi tiếc nuối. Anh đừng để lộ với anh ấy nếu không hiệu quả sẽ bi giảm"

Eun Hoo hiểu, liền nói cho y toàn bộ chi tiết mà mình biết. Trong bóng tối, y nhìn những câu chữ kia, những câu chữ miêu tả sự đau đớn tàn nhẫn của Taehyung, trong lòng y chua xót, nhất thời không rõ rốt cuộc là bản thân đau lòng vì anh hay là... hâm mộ với tình cảm sâu nặng mà anh dành cho y năm đó.

Jungkook không có tâm trạng hàn huyên nữa, cứ ngây ngốc trong ổ chăn một hồi lâu.

Jungkookie năm xưa thật khổ nhưng cũng thật hạnh phúc.

Trong ngực y quặn đau không giải thích nổi, cẩn thận ló đầu ra ngoài.

Không biết Taehyung đã xoay người sang chỗ khác từ khi nào, để lại cho y một bóng lưng thẳng tấp, nhìn hô hấp phập phồng, hoàn toàn không ngủ.

Nhưng trong kế hoạch chữa trị cho anh, vẫn còn một bước quan trọng không thể thiếu...

Sáng sớm ngày đó, Jungkookie đứng dậy rời đi từ trên giường anh.

Jungkook buồn bực, y đánh vào mặt mình hết lần này đến lần khác, rồi lại nuốt ngược những lời đã phủ quyết, quá thảm rồi.

Không có cách nào, vì cứu anh...

Y nhẹ nhàng vén chăn lên, đóng kín mít hết quần áo trên người, rón ra rón rén tiến đến mép giường nhỏ của Taehyung, xoa đầu vai anh.

Taehyung run lên.

Y nhỏ giọng nói "Anh ngủ đi, em biết anh không ngủ, anh đừng xoay người, cứ như vậy là được... tuyệt đối đừng quay lại..."

Không quay lại, y còn có thể thông suốt hơn một chút.

Anh là đang để ý, cũng ghen ghét mỗi người cùng y tán gẫu vào đêm khuya, nhưng không thể phát tác, không thể quá khích. Trong lòng co rút không chịu nổi, anh đành quay lưng đi, đôi tay nắm chặt đến phát đau, lúc này y tới gần, anh không thể tin được, càng dùng sức nắm chặt.

Jungkook thở ra một hơi, mượn bóng đêm ngồi bên mép giường anh, yên lặng không tiếng động nằm xuống dán vào lưng anh.

Trái tim Taehyung đập loạn xạ, chấn động cả lỗ tai anh.

Anh khó khăn bám lấy góc tường, không để mình mất khống chế.

Jungkook nâng tay lên, cách tấm chăn, y vòng tay qua eo anh, nhỏ giọng nói "Taehyung à"

"Ừ" - trong bóng tối, anh cắn răng, khàn khàn đáp lại y một tiếng.

"Anh đừng sợ, em sẽ không biến mất, sẽ luôn ở đây với anh. Em hứa đấy" - Jungkook thấy anh phối hợp, thả lỏng không ít, đầu khẽ tựa vào lưng anh, vỗ về anh từng chút từng chút một.

Y im lặng một lúc sau đó liền tiếp lời "Taehyungie, đừng chịu đựng, ngủ đi, anh quá mệt mỏi rồi"

Hốc mắt Taehyung nóng lên, cúi đầu, miễn cưỡng lại "Ừ" một tiếng.

Y dỗ dành anh, dỗ luôn mình vào giấc ngủ.

Đêm khuya tĩnh lặng, tất cả tình cảm không có chỗ che giấu.

Anh chờ y ngủ say, khẽ xoay người lại, như thể đang đối xử với một bảo bối mỏng manh, cẩn thận ôm sát y, muốn khảm vào trong ngực. Sau hai năm, dục vọng độc chiếm và tính cực đoan trở nên tồi tệ hơn, vì y nhiệt tình với người khác mà ghen ghét đến độ tâm tính vặn vẹo.

Song cũng vẫn... vì sự gần gũi và dịu dàng của y làm cho quân lính tan rã.

Anh ngày đêm mơ tưởng được ôm Jungkookie như thế này an ổn đi vào giấc ngủ, giống như buổi tối trước khi y biến mất. Nhưng khi nó đã trở thành sự thật, ngay cả nhắm mắt anh cũng không dám, sợ rằng mở mắt ra thì không còn gì cả.

Taehyung mệt mỏi quá lâu, kiên trì đến lúc trời tờ mờ sáng, vẫn ôm lấy y ngủ mất.

Trong lòng y có chuyện lớn nên tỉnh rất sớm, phát hiện mình đang bị anh ôm chặt, hoảng hốt trong chốc lát. Tư thế của anh với y vô cùng phù hợp, cũng không có chút khó chịu nào, mà ngược lại giống như... mong đợi đã lâu, cũng đã ôm như vậy từ rất lâu.

Y đè huyệt Thái Dương, ngưng nghĩ lung tung, tranh thủ thời gian bò xuống giường.

Taehyung ôm lấy theo bản năng, hàm hồ nói "Jungkookie đừng đi, bên ngoài lạnh lắm, chờ anh đi mua bữa sáng"

Jungkook không khỏi ngồi xổm xuống, hôn lên tóc anh, quả nhiên anh an ổn lại.

Y lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, kéo cửa ra, đặt một tờ giấy nhắn trên bàn ăn "Em ra ngoài mua bữa sáng, sẽ quay về sớm, chờ em"

Chữ cuối cùng vừa hạ xuống, đầu ngón tay y bất giác run rẩy.

Dường như có một thứ gì đó vô tình, vượt qua thời gian buổi sáng ngày hôm nay, chồng thành một chỗ.

Jungkook ra khỏi nhà, xuống tầng tìm cửa hàng bán đồ ăn sáng. Khu đất nhỏ gần đó được Kim tổng mua lại, ngày thường cũng không có người ở, trông vắng vẻ và cô liêu. Y đi thêm một đoạn, dần dần có hơi người hơn, ngoài ý muốn bắt gặp một quầy bán điểm tâm nóng hổi ở ven đường.

Bà chủ là một người phụ nữ trung niên nhanh nhẹn, vừa thấy y thì sửng sốt vài giây, sau đó liền vẫy tay từ xa xa "Cậu bé? Cháu đã về rồi à?"

Jungkook bước đến gần, không rõ nguyên nhân "Bác quen cháu ạ?"

Người phụ nữ kích động cho y một túi đồ ăn "Sao có thể không quen. Cuối cùng cháu cũng về, hai năm rồi cháu đi đâu vậy? Chàng trai kia nhà cháu điên cuồng tìm cháu khắp nơi, lăn lộn không ra hình người"

Mũi Jungkook đau xót. Y không nói nhiều lời, trả tiền theo giá hiện hành, muốn nhanh chóng trở về. Nhưng tầm mắt lại va phải một rổ dâu đỏ óng ả bên cạnh.

Taehyung nhà y thích nhất là dâu.

Y nhanh chóng đi đến mua hết rổ dâu còn sót lại.

"Chú ơi, cho cháu rổ dâu này đi ạ"

Nhưng đồng thời cũng có người nói một câu y chang với y "Cho tôi chỗ dâu này"

Y bất ngờ quay sang nhìn người đụng đến rổ dâu của mình, nhưng thoáng giật mình. Người trước mặt y... nhìn rất giống..?

"A...Jeon Jungkook?" - vẻ mặt người đó có vẻ bất ngờ.

"Anh là...." - y nhăn mặt, đầu có chút đau nhứt.

Nhưng sau đó liền có người cắt ngang dòng suy nghĩ "Cho hỏi? Tôi còn có rổ dâu này thôi, hai người?"

"À chú đưa cho em ấy đi, bữa khác tôi ghé qua cũng được" - người đó mỉm cười với ông chú bán dâu.

Y ngơ ngẩn nhìn người trước mặt nhưng sau đó liền bừng tỉnh. Y phải nhanh chóng về nhà, y lắc đầu rời mắt, không nói nhiều, cầm lấy bọc dâu, trả tiền rồi nhanh chóng rời đi.

Căn nhà đó, y muốn về thật nhanh.

Phía sau y, người lạ mặt đó nhìn theo bóng lưng Jungkook dần khuất xa, khẽ cười kì lạ "Jeon Jungkook, đến tận như vậy rồi, em vẫn để thằng đó trong mắt?"

***

Ở trên giường, Taehyung mở mắt ra, trong vài giây anh không phân biệt được thời gian, trong lồng ngực vẫn còn mùi thơm nhàn nhạt và hơi ấm, không phải mơ, anh buột miệng thốt ra "Jungkookie..."

Không có người trả lời.

Anh giật mình, giống như đột nhiên bị một chậu nước đá cực lạnh giội vào đầu.

"Jungkookie?"

Anh loạng choạng bước xuống giường, suýt thì ngã, vội vàng mở của phòng. Mặt trời chiếu rọi vào phòng khách, không một bóng người, ngoại trừ một tờ giấy đặt trên bàn.

Trong mắt Taehyung lộ ra vẻ sợ hãi, bổ nhào vào bên cạnh bàn, trên đó viết mấy chữ, nội dung giống hệt hai năm trước.

Trong cổ họng phát ra âm thanh đau đớn, mặc bộ quần áo mỏng manh, anh lao ra khỏi cửa như một kẻ điên. Vô số cảnh tượng tuyệt vọng dâng tràn, từng cái từng cái cắt đứt dây thần kinh anh.

Nhưng khi lao tới đầu cầu thang, trong tai anh vù vù, tựa như nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, có chút vội vàng chạy chậm về phía anh.

Từng bậc từng bậc, giẫm lên mạng anh, xâm nhập vào thế giới có thể sụp đổ bất cứ lúc nào của anh.

Jungkook cho rằng y về rất nhanh, trên đường còn nghi ngờ người đàn ông gặp ban nãy, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh trên cầu thang. Y vội vàng chạy lên, còn chưa đến tầng mình đã bị một cơn gió quấn lấy.

Sức mạnh của Taehyung có thể cắt đứt người ta, không màng tất cả mà khoá chặt y lại, ấn mạnh vào cơ thể mình.

Y chuẩn bị rất nhiều lời an ủi anh, nhưng đến tời khắc này, cả người y đau đớn khảm vào trong cơ thể anh, một số cảm xúc dâng trào lên khiến mũi y sụt sịt.

Y không muốn khóc, cố sức giữ cho giọng bản thân bình thường "Anh sao lại vội vàng như vậy. Trời lạnh như thế anh còn đi chân trần, không thấy lạnh à!"

Anh không trả lời, cánh tay siết chặt lấy y trong lòng.

Hốc mắt y nóng hổi, y sắp kiềm không nổi nữa rồi, y cố sức dơ bữa sáng lên, nức nở nói "Taehyung à, em về rồi, em mua được bữa sáng cho anh rồi, còn có dâu anh thích nữa nè. Lần này em giữ lời hứa, không biến mất"

Đây không phải là kết quả Jungkook muốn.

Y làm như vậy, không phải để anh đau lòng một lần nữa. Y đẩy mạnh anh vào nhà, khụt khịt kéo anh lên phòng tắm, không cho anh chút không gian buồn bã, còn tự tay rửa mặt cho anh, cắm ống hút vào ly sữa bò nóng, đưa đến giữa môi anh, hai mắt mờ tịt vì màn mỏng nước mắt, mông lung nói "Anh nếm thử đi, là thật, anh không cần phải sợ nữa, em tìm được đường về nhà"

Taehyung lấy sữa bò đi, đẩy tất cả đồ vật trên bàn ăn ra xa, nhấc y lên khỏi mặt đất, đặt lên mép bàn.

Jungkook bất ngờ không kịp phòng ngừa, nắm lấy cánh tay anh.

Con ngươi đỏ rực của anh hung hăng nhìn y, nói "Hôn anh."

"Cái gì."

"Vợ, hôn anh một cái thôi, nhé?" - anh man mê lấy lòng bàn tay y, con ngươi ấm nóng nhìn y.

Tim y đập thình thịch, cúi đầu tránh đi ánh mắt anh "Anh đừng bướng bỉnh, chúng ta ăn sáng xong..."

Lúc này, anh cố hết sức duy trì sự tỉnh táo cuối cùng để không đọa đến y "Ngủ phòng em, thừa một nửa chưa nắm tay xong, thêm bốn bữa cơm ngày hôm qua, tổng cộng 49 điểm. Còn một điểm, anh sẽ ăn hết bữa sáng em vừa mua về."

"Bây giờ, hôn anh. Jungkook à, một cái thôi nhé, chỉ một cái thôi" - giọng anh không kìm được run rẩy.

Y ngước nhìn anh, khẽ thở dài bất lực "Chỉ một cái thôi đấy"

Hoá ra tích cóp nhiều như vậy, là ở đây chờ y.

Y nuốt khan, cổ họng khô khốc, bị mê hoặc, dần dần nhắm mắt lại, nghiêng về phía anh, nhẹ nhành đặt lên môi anh một nụ hôn "Được rồi chứ?"

Taehyung lại dùng sức ôm gáy y, nghẹn ngào hỏi "Không đủ"

Jungkook thất thố "Anh..."

Y chỉ kịp nói ra một chữ, người đàn ông liền phóng túng dục vọng, tùy ý áp xuống, cắn lên đôi môi mềm mại hơi mở ra của y.

Không phải lần đầu tiên y hôn anh. Nhưng mọi lần chỉ đơn giản là sượt ngang qua đôi chút, không thì cũng là bị anh cưỡng hôn mãnh liệt. Lần này theo đúng nghĩa... nhịp tim đồng đều, môi lưỡi quấn lấy nhau, đến bây giờ y mới cảm nhận được.

Anh rất khô nóng, cắn y mang theo một chút tàn nhẫn, lại thương tiếc mà cọ xát, làm tay chân y ngứa ngáy đến mềm nhũn cả ra. Anh ôm chặt cơ thể y, y không động đậy được, chỉ có thể ngẩng mặt hứng lấy, cảm nhận khi anh đẩy lùi hàm răng đóng chặt, rồi mạnh mẽ công thành chiếm đất.

Jungkook không dùng được một chút sức lực, mặc cho nhiệt độ cơ thể lên cao, thiêu đốt làn da đang kề sát bên anh.

Môi lưỡi y ướt nóng như muốn tan ra, choáng váng đến thất điên bát đảo, nhưng y cũng biết nếu y không kêu dừng, có lẽ anh sẽ tiếp tục mất khống chế.

Đây là ở nhà, giường chỉ cách có vài bước, không khí sền sệt thành cái dạng nay, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Không cần biết cảm giác sung sướng như thế nào, tay ngo ngoe rục rịch muốn dứt khoát ôm chặt lấy anh hơn, y cũng phải cưỡng lại sự cám dỗ.

Kim Taehyung, hệ số nguy hiểm thật sự quá cao...

Y nhéo lòng bàn tay để bản thân tỉnh táo, nghiêng đầu đi, tránh né sự đòi hỏi của anh, thở gấp "Còn chưa đủ à"

Anh bóp cằm y quay lại, lại một lần nữa phủ lên "Không đủ."

Đôi môi muốn nói chuyện của y một lần nữa bị đoạt lấy. Có lẽ anh cũng hiểu rằng phải kết thúc, không kiềm chế được khát vọng, so với lúc trước càng mãnh nhiệt hơn, mút y lưu luyến.

Y không có can đảm tiếp tục, cố gắng rụt về sau, cúi đầu, thở một cách nặng nhọc, thoát ra khỏi sự giam cầm của anh, trượt từ trên bàn xuống.

"Anh không được ức hiếp em. Bữa sáng sắp lạnh. Nhanh nhanh ăn đi, nếu không dạ dày anh sẽ đau. Về sau nhớ kỹ, người mà anh chờ đã quay về, không biến mất, anh không cần phải coi ăn cơm và giấc ngủ trở thành tội lỗi trừng phạt chính mình, không phải anh sai." - giọng y yếu ớt, pha chút khàn khàn như cát.

Jungkookie tránh tầm mắt anh, xấu hổ đỏ mặt, ấp úng nói "Em, em đi lên nhà một chút, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, đợi chút nữa phải quay về chương trình."

Y vẫn luôn không dám ngước mắt lên, chật vật trốn vào trong phòng tắm, đóng cửa lại rồi mới liều mạng giậm chân, vội vàng chạy tới trước gương xem trạng thái của mình.

Rất tốt, hai má ửng hồng như được thoa cả hộp phấn, hợp với tình cảnh này.

Trên môi vẫn còn dính nước, như hiệu quả khi đánh lên mấy lớp son bóng.

Trái tim như mắc kẹp trong cổ họng, đập hỗn loạn, khiến y choáng váng muốn chết tại chỗ.

Vì bảo vệ mạng sống, y nhanh chóng thu đọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà cũ. Taehyung kiên trì đưa y, ngồi chung ở phía sau. Jungkookie chột dạ ngồi cách anh thật xa, mãi cho đến khi người nào đó hỏi "Vợ, em thẹn thùng ư?"

Thỏ con Jungkookie bị nắm phải tai "Hoá ra không phải nụ hôn đầu tiên của anh!"

Anh khẽ bật cười, ý vị thâm trường mà "Ừ"một tiếng "Em cũng không phải."

Jungkookie cho là đang nói đến lần ở trên xe kia, uất ức bất bình "Lần đó bị anh cưỡng ép, không tính."

Anh nhìn y, trong đôi mắt đen láy nổi lên tia sáng: "Cho nên nói, lần này không bị cưỡng ép, là em tự nguyện."

"Không phải không thể nói như thế được"

Y nghẹn một hơi, âm thầm véo một phát vào tay, sao mày không nói chuyện chặt chẽ cẩn thận chút đi, lại bị dăm ba câu của Kim tổng dẫn dắt.

Y lựa chọn lấp kín lỗ tai, nhưng giọng nói trầm thấp của anh vẫn phiêu đăng tiến vào "Trách anh, không cân nhắc đến chuyện vợ thiếu kinh nghiệm, lần sau sẽ cải thiện."

Thỏ Jungkookie hoàn toàn khó thở.

Y mở cửa xe, nhanh chân cấm đầu cấm cổ chạy đi mất. Về tới kí túc xá, y ném túi nhỏ túi lớn xuống đất, nhảy lên giường trùm chăn kín đầu. Thì thầm lẩm bẩm.

"Nè quỷ kia làm gì vậy"

Lúc bước vào phòng y không chú ý, Jimin luôn nằm giường bên cạnh, nãy còn bị y làm cho một vố đứng tim khi bất thình lình đùng đùng mở cửa, không nói không rằng nhảy thẳng lên giường.

"Nè nè, Jeon Jungkook mày làm gì vậy"

Trong lúc y đang thất thần thì chăn liền bị giật ra mạnh mẽ.

"Ra đây coi. Làm gì mà mới về đã lẩm bẩm như bị khùng vậy. Dơ cái bản mặt mày lên tao coi coi"

Jimin kéo y dậy, giữ chặt lấy y nhìn trái nhìn phải "Kim tổng lo cho mày tốt quá nhỉ, được bồi bổ nên khí sắc về lại bình thường rồi nè. Hôm tiệc tao tưởng mày chết đến nơi rồi đó"

Y bị Jimin chọc cười "Mày điên hả, có ai say mà chết bao giờ. Được cái trù bạn"

Jimin ôm lấy vai y, vẻ mặt yêu chiều "Được được không chọc mày nữa. Vào chuyện chính, mày biết gì chưa, giờ chúng ta nổi tiếng rồi, từ buổi tối ngày hát (Butterfly) vẫn luôn đứng đầu hot search. Chương trình của mình cũng nước lên thì thuyền lên, có không ít tài nguyên tìm tới cửa. Ekip chương trình rất thận trọng, chọn một lễ trao giải, trước mắt sẽ để chín thí sinh xếp hạng đầu tạm tạo thành một nhóm, đi làm khách mời biểu diễn, phải vừa hát vừa nhảy một ca khúc."

Cuối tháng mười hai, gần đến cuối năm, đây là thời gian các đài truyền hình tổ chức các buổi lễ lớn, có thể có bốn hoặc năm buổi đi thảm đỏ lễ trao giải, dạ tiệc, từ thiện diễn ra trong một tuần. Các ngôi sao từ khắp mọi nơi, bất kể đang trên đỉnh cao hay tuyến mười tám, miễn là có nhu cầu "tăng nhiệt" thì đều vui vẻ tới tham dự những trường hợp như vậy.

Rất nhiều nhóm nhỏ đều mài giũa để được góp mặt, một nhóm chưa chính thức xuất đạo như các y có thể hưởng đãi ngộ thế này, đúng là trân quý.

Jimin tích cực gật đầu "Jungkookie, chúng ta biểu diễn vị trí C, buổi biểu diễn đầu tiên có rất nhiều áp lực, ngày mai huấn luyện viên chính mới sẽ đến và phụ trách buổi biểu diễn lần này"

Jungkook nhớ rõ "Cheon Seung"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro