CHAP 26: Tìm em
.
.
.
Trời bỗng sập tối. Dòng người vô tình tấp nập, đôi chân Jungkook vẫn vô định bước đi. Về đâu đây? Về đâu cũng chỉ còn mình cậu. Sao tự nhiên cả thế giới lại đồng loạt quay lưng bỏ rơi cậu như vầy? Cùng một lúc, cả bầu trời trên cao lẫn mặt đất dưới chân cậu đều vụn vỡ. Linh hồn Jeon Jungkook lúc này khô cằn như sa mạc, không còn chút sức sống. Cậu một mình mang trái tim đang rỉ máu, mang cõi lòng đang ân hận, anh đâu rồi Kim Taehyung?
Giận nhau như thế đủ rồi! Anh trở về bên em được chưa?
.....
Đi rồi lại đi, bắt bao nhiêu chuyến tàu điện, qua bao nhiêu thành phố, cuối cùng cậu cũng đến ngoại ô, nơi ba mẹ đang ngủ yên dưới một khoảng trời. Cánh đồng cỏ mênh mông, thỉnh thoảng dập dìu theo gió. Trông mọi thứ thanh thản làm sao.
Nhưng hình như cơn bão bắt đầu từ ngoại ô vào, gió lạnh từng cơn cuộn tròn bụi cát, mây đen xám xịt cả bầu trời. Tách tách! Hạt mưa nặng nề đổ xuống.
Jungkook ngốc vẫn đứng trước hai ngôi mộ kia, không quan tâm đến những giọt mưa đang thấm đẫm mái tóc mình. Tất cả cảm nhận được chỉ là cái lạnh lẽo của quần áo ướt áp vào da thịt.
Jungkook phờ phạc nhìn hai tấm ảnh trước mặt. Mới ngày nào ba người còn vui vẻ bên nhau vậy mà giờ đây chỉ còn mình cậu đơn độc giữa trần đời.
"Mẹ, con xin lỗi.
Mẹ nghe không?
Con thật sự xin lỗi.
Là con sai, con đáng chết"
Cổ họng ngập vị chua chát. Cậu khóc, ông trời cũng khóc. Nước mắt và nước mưa giờ có khác gì nhau?
"Cả ba nữa, ba thật nhẫn tâm. Năm xưa là ai đã móc tay hứa với con mãi mãi sẽ là đồng minh của nhau?
Đồng minh thì sao lại dối gạt nhau chứ?
Ba nghĩ như vậy là oai lắm sao? BA OAI NHƯ VẬY THÌ MAU TRỞ VỀ ĐI.
Rõ ràng là không làm được"
Càng nói càng đau. Càng nói càng cay. Càng nói...giọng cậu càng lạc đi, khản đặc. Đau thương làm sao có thể cất thành lời?
Jungkook từ từ khụy xuống. Giông bão chẳng niệm tình mà xối xả lên thân ảnh nhỏ bé của cậu. Jungkook gối đầu lên mộ mẹ, cứ như, để tìm kiếm cảm giác quen thuộc năm nào.
"Mẹ nói thật đúng! Tình yêu giữa nam với nam khó mà thành. Bởi chẳng có thứ gì để ràng buộc, chẳng có một danh phận hẳn hoi, làm sao có tiếng nói?
Có lẽ con là đứa trẻ bất hiếu thật rồi. Hai lần đều cãi lời mẹ.
Vậy nên tất cả đớn đau con đều gánh lấy. Nhưng thật ngu ngốc, đến cuối cùng con mới nhận ra, muộn rồi!"
Mi mắt khẽ nhắm hờ. Dáng vẻ cô độc đến đắng lòng. Cậu đã từng cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời nhưng không ngờ lại có một ngày cậu thê thảm như vậy.
"Ba mẹ à! Kookie nhớ hai người quá. Con thử nghĩ mình có nên gặp nhau không?"
Môi cậu khẽ họa một nụ cười nhạt nhòa.
Cậu nợ họ hai từ 'xin lỗi'.
.....
"Tất cả chuẩn bị xong chưa? Phòng họp thế nào rồi? Chủ tịch sẽ đến trong hai phút nữa"
Jeon Thị hôm nay người nào cũng gấp gáp, tất bật hối hả. Họ đang chuẩn bị tiếp đón vị chủ tịch mới của công ty. Không ai khác chính là Min Yoongi.
Chiếc Hyundai sang trọng dừng trước cửa công ty. Tài xế kính cẩn mở cửa. Ghế sau chính là Tổng giám đốc của Jeon Thị và cũng là ba hắn.
"Chủ tịch, đường này"
Bảo vệ dàn hàng, mở lối cho hắn cùng ba lên thang máy. Ánh đèn flash chớp liên tục đến chói mắt nhưng hắn vẫn một nét mặt băng lãnh, cao ngạo mà bước đi.
Vài giây sau báo chí đã ầm ĩ một trận. 'Công tử ăn chơi' cũng có ngày bước chân vào công ty. Đáng nói ở đây, công ty ấy còn là Jeon Thị lừng lẫy. Cứ ngỡ vị chủ tịch tiếp theo sẽ là Jeon Jungkook nhưng không ngờ lại là con trai của Tổng giám đốc. Chẳng biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì?
Tin tức nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt và Min Yoongi cũng không có ý định dừng chúng lại. Hắn muốn lợi dụng truyền thông để thông báo sự xuất hiện của mình, cũng như sự trở lại của Min Gia.
.....
Dự án của Kim Taehyung cùng lúc này cũng thành công vang dội. Một bước đưa doanh thu của Kim Thị vượt xa Jeon Thị. Đánh bại hàng loạt những cái tên sáng giá trong làng kinh doanh. Trong phút chốc, tin tức này cũng sục sôi trên báo mạng. Hai luồng tin tức va vào nhau kịch tính như muốn nổ tung.
Trong lúc đó ở trời Pari, tại một quán thịt nướng ngoài trời có một nhóm người đang ăn mừng vui vẻ.
"Kim Tổng, cậu lợi hại quá đó. Hoàn thành công việc trước một tuần nhưng hiệu quả vẫn không hề suy giảm. Lần này cậu phải khao chầu lớn đó"
Hoseok ăn miếng thịt nướng thơm lừng rồi hân hoan cụng bia hô hào.
Tất cả đều đang ăn mừng thành tích, chỉ có một người lặng lẽ cầm chai soju u sầu. Đó chẳng phải ai khác mà chính là nhân vật chính của bữa tiệc, Kim Taehyung.
Anh nhấp vài ngụm rồi đặt cạch chai xuống, cất giọng đều đều.
"Đặt vé máy bay sớm nhất vào ngày mai cho tôi. Anh muốn ở lại hay về thì tùy"
Hoseok đang cười vui vẻ thì bị thái độ lạnh ngắt của Kim Taehyung làm cụt hứng. Ly bia dừng giữa không trung, anh chớp mắt nhìn Taehyung đang quay lưng bỏ về mà không nói câu gì thêm. Anh thầm nghĩ có lẽ Taehyung muốn về sớm với Jungkook.
Một khoảng thời gian dài, không gọi điện, không nhắn tin. Mang tiếng là hành hạ cậu nhưng lại thành tự ngược đãi bản thân. Ngày ngày cắm đầu vào dự án để có thể nhanh trở về bên cậu. Anh vì Jungkook mà không màng đến sức khỏe chỉ biết hoàn thành càng sớm sẽ càng rút ngắn thời gian trở về.
Và kết quả chính là dự án hoàn thành sớm hơn đến một tuần. Kim Taehyung đã không chờ được nữa, phải cấp tốc trở về ngay.
.....
Máy bay hạ cánh. Kim Taehyung cùng Jung Hoseok vội vã bước chân xé tan màn sương sớm. Chẳng biết ai phát tán tin tức đúng đến vậy, hôm nay vị Tổng giám đốc tài ba trở về.
Đám đông vây kín, Hoseok nói chuyện với bảo vệ sân bay tìm đường tắt lãng tránh ánh đèn flash chói mắt của bọn phóng viên ồn ào.
Trót lọt lên xe rời khỏi sân bay. Jung Hoseok hôm nay ngạc nhiên vì được Kim Tổng lừng danh làm tài xế. Cứ ngỡ sẽ được sung sướng hưởng thụ một giấc ngủ ngon lành ở ghế sau, nào ngờ Kim Tổng kia lại là một tay lái bất cần đời.
"Cậu ăn trúng cái gì vậy? Chậm lại!"
"Yên tâm, không chết được!"
Hình như Hoseok cảm nhận được mồ hôi trên thái dương mình đang đua nhau chảy. Anh luống cuống tìm thứ gì đó để dập tắt nỗi sợ trong lòng.
Có lẽ nên lên mạng đọc chút gì đó cho đầu óc tịnh tâm lại. Ba tuần nghiền ngẫm dự án. Bây giờ anh đối với mạng xã hỗi chẳng khác gì người rừng.
Ngón tay run rẫy lướt thật nhanh. Chợt khựng lại giữ rừng tin tức, anh kéo chậm lại từng tin một phát hiện ngoài những bài viết về Kim taehyung thì tất cả đều cùng một chủ đề: 'Chủ tịch Jeon Thị qua đời, người thừa kế lại là con trai của Tổng giám đốc'
"Kim Taehyung!"
"....."
"Cậu lên mạng chưa?"
"Không có thời gian"
"Xem cái này đi"
Hoseok đẩy điện thoại lên trước mặt anh. Bánh xe phanh gấp để lại vệt dài trên đường. Anh nhìn chằm chằm vào từng câu từ trong điện thoại. Chân mày khẽ nhíu lại, cất tiếng.
"Tin rác"
"Không phải đâu! Những trang chính thống cũng đăng như vậy...là thật đó"
Taehyung im lặng một hồi liền nhấn ga quay đầu xe, tốc độ dường như gấp đôi ban nãy.
"Này, bình tĩnh chút đi..."
"Gọi cho Jungkook", anh lấy điện thoại trong túi vứt ra đằng sau cho Hoseok.
Tiếng nhạc chờ vang lên đằng đẳng. Chẳng ai bắt máy.
Kim Taehyung có thể nghĩ ra nhiều kế sách để chiến thắng trên thương trường nhưng bây giờ lại không nghĩ được mình phải làm gì tiếp theo. Phải chăng hình ảnh của Jeon Jungkook đã lấp đầy tâm trí, nên trái tim cũng bắt đầu run rẫy, nỗi sợ hãi dường như đang thâu tóm lí trí anh.
Dừng xe trước Jeon Gia, Kim Taehyung xông thẳng vào trong gọi lớn tên cậu.
"Ai vậy?", quản gia Han chỉnh lại kính, nhìn rõ người trước mặt.
"Jungkook đâu?"
"Cậu...cậu Taehyung của Kim Thị đúng không?"
"Tôi hỏi Jungkook đang ở đâu?"
Kim Taehyung bắt đầu kích động, Hoseok thấy không ổn liền gấp gáp chạy xuống xe nói đỡ với quản gia.
"Xin lỗi! Cậu ấy chỉ hơi kích động thôi! Ông là quản gia ở đây đúng không ạ?"
"Vâng, chính là tôi!"
"Vậy ông có thể nói chúng tôi biết Jungkook có ở trong nhà hay không? Nếu không thì cậu ấy ở đâu?"
Nói đến đây quản gia chỉ ngậm ngùi cúi mặt thở ra một hơi dài.
"Chúng tôi cũng không biết cậu chủ đang ở đâu. Đến giờ vẫn không có tin tức gì"
Kim Taehyung cắn chặt răng, ánh mắt giận dữ quay ra xe nhưng rồi chợt dừng lại khi nhớ ra gì đó. Anh quay lại.
"Ông Jeon, mộ ông ấy ở đâu?"
"Sao?", quản gia mới giật mình như thức tỉnh. Sao ông lại quên nơi này chứ?
"Ở ngoại thành phía Tây, tôi đi dẫn đường"
Cả ba lập tức rời khỏi. Taehyung vẫn một mực cầm lái.
"Mất tích bao lâu?"
"Hai...hai ngày"
Anh lại nhấn ga, bẻ tay lái theo sự chỉ dẫn của quản gia.
"Bao lâu sẽ đến nơi"
"Với tốc độ này...nhanh nhất là đầu giờ chiều"
Đi tàu điện phải mấy chuyến, Kim Taehyung lại ôm một chiếc xe mà điên cuồng chạy. Lần đầu không tìm thấy cậu đã khiến anh mộ phen sống dỡ chết dỡ. Lần thứ hai, làm ơn đừng xảy ra.
.....
Mặt trời phía trước gay gắt nhưng đã dần bị những đám mây trắng xóa kéo đến che kín. Bầu trời bắt đầu giăng nhiều mấy đen. Mấy ngày nay mưa đều đến từ ngoại thành.
Dừng xe trước con đường mòn hai bên toàn cỏ lau cao ngang đầu, trời mưa. Kim Taehyung bất chấp men theo đường mòn mà liều mạng chạy. Hoseok chỉ kịp bảo quản gia ở lại trông xe, còn mình thì mang thêm chiếc ô đuổi theo.
Cuối đường là một khảng đất trống, cỏ non xanh chứ không vàng úa như cỏ lau. Trước mặt anh là hai ngôi mộ một mới một cũ và cả...hình bóng người mà anh thương nhớ. Câu đứng đó lặng im hình như tiếng thở gấp của anh không thể làm cậu thức tỉnh giữa khoảng trời khắc khoải cùng ân hận trong tâm trí.
"Jungkook!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro