Chap 2
J-hope ngã xuống đất ôm lấy Út mình mà khóc gào thảm thiết. Ông bà Jeon củng không ngoại lệ !
_- Gọi cấp cứu đi . Nhanh lên cho ta ! : Ông jeon Ngọn ngùng không thốt nên lời
Dãy hành lang của Bệnh viện ngập tràn tiếng khóc của ông Jeon lẫn J-hope . chiếc xe đẩy của bệnh viện một ngày một nhanh . Một cậu bé với khuôn mặt đau thương xen lẫn vết máu đang chảy . Bi thảm của người mẹ không thoát khỏi sự đau lòng mà vẫn bất tỉnh ở nhà .
_- Kookie nghe Huyng em kh được chết ! Em phải cố ghắng sống . Em có nghe Không hả : J-hope chạy theo xe đẩy vừa nói vừa khóc
Xe củng khuất dần khi vào phòng cá cứu . Ánh đèn bên trong làm cho ngừơi đứng bên ngoài tim đau như cắt chỉ mong sao mọi sự bình yên sẻ đến với cậu
1gio sáng . Cửa phòng từ phòng cấp cứu mở ra . J-hope phản xạ nhanh chạy đến bên Bác Sĩ
_- Em tôi kookie có sao không hả . Ông mau nói đi : Khuôn mặt thảm thiết được thốt ra .
Chiếc xe phía sau ông Bac Sĩ đẩy ta phòng . J-hope chạy theo nhưng bị bác sĩ cảng lại . Ôn tồn bảo .
_- May mắn cho cậu ấy là đến sớm . Đả qua cơn nguy kịch . Nhưng có lẻ ... : Lời nói ủ rủ của Bác Sĩ
_- Ông mau nói đi . Con tôi làm sao .: Ông jeon kh kèm chế được mà hét vào mặt Bác Sĩ.
_- Có lẻ cậu ấy sẻ bất tỉnh . Có thể sẻ tỉnh lại và củng có thể không có khả năng tỉnh lại nửa : Bác Sĩ ôn tồn bỏ tay vào quần bảo.
- Không tỉnh lại . Anh đang đùa tôi sao . nếu em ấy không tỉnh lại tôi nhất định sẻ để bệnh viện này trở thành HOANG TÀN MA DẠI : J-hope nghiến răng nói lên dứt khoát
_- Cậu ấy có thể tỉnh lại nhưng trong thời gian dài và khi tỉnh lại củng có khả năng mất trí nhớ sẻ kh nhớ gì về hiện tại : Bác Sĩ ngán ngẫm nhưng lời nói bèn khui ra tất . rồi bỏ đi
3 ngày sau khi tất cả được ổn định Bác Sĩ cho người nhà vào thăm . Bà Jeon củng khỏe lại mà đi thăm cậu . Bước vào phòng bệnh lòng mà thật sự như dao Đâm . Một người con trai trước mặt bà bây giờ đả không còn như trước . Hồn nhiên , vui vẻ mà thay vào đó là đôi mắt nhắm sâu thẳm . Mặt xanh xao và gầy đi trong hẳn
1 Tháng sau khi tất cả được sắp sếp ổn định . Bà Jeon xin bác Sĩ cho cậu về nhà chăm sóc . Đồng tình với bà sau ngày hôm đó Jung kook củng được về nhà . Jimin biết tin liền lập tức sắp xếp công việc bên Mỹ để bay về Hàn cùng cậu .
Jimin vốn dỉ ngay từ nhỏ để bên cạnh Jungkook vì Jungkook nhỏ hơn Jimin nên gọi cậu là " Oppa " . Ông bà Park là bạn thân Ông bà Jeon nên việt 2 nguời thân nhau như vậy là quá đổi bình thường . "Còn có khi Jimin gọi Bame Jung kook là " Umma and Baba "
_- Con chào Umma Baba : Jimin bước vào cửa lể phép chào hỏi
_- Ôi con về khi nào vậy sao kh điện để thằng Hope ra đón : Ông Jeon khẻ cười bảo
_- Dạ không sao . Con về bất ngờ nên không báo trước . : Jimin gật gật xua tay .
_- Mau đưa Jimin lên thăm Jungkook . Rồi cùng ăn bửa ăn tối với 2 ta nhé ! : Bà Jeon cười khẩy bảo Người giúp việc
_- Vâng con xin phép con đi trước! : Jimin cúi đầu xin phép
Jimin bước theo người giúp việt . Cô nhẹ nhàng mở cửa cho Jimin . Bước vào căn phòng . Đả 3 năm rồi có lẻ không còn lời nói vẻ như trước nửa . Nơi này thay đổi đến lạ kì . Jimin bước đến chiếc giường anh nhìn thấy cậu nằm trước mặt nhắm mắt . Lòng anh đau nhói . Khóc không ra khóc . Cười không ra cười , Anh đau xóa cho cậu . Jimin nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cậu nước mắt Jimin rơi xuống . Anh ước thời gian quay lại anh ước anh không ra đi , điậu sẻ không như vậy . Anh nghẹn ngào nhìn cậu ,
_- Là hắn ta . Anh hứa với em kookie anh sẻ không để em đau lòng nửa : Jimin nắm chặt tay mình thành cú đấm .
* Cho em cái nhận xét đi *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro