Chương 22: Đã từng yêu
Taehyung khựng lại vài giây cảm nhận tấm lưng rộng của mình được nửa người cậu bao trọn lấy lời nói tưởng chừng như thoáng qua nhưng đã đọng lại trong hắn một sự bối rối. Vòng ta của Jungkook vẫn chưa có ý định buông hắn thầm thở dài trong lòng quả thật tối nay hắn quá mệt mỏi với cậu. Hắn gỡ vòng tay đang siết chặt quay người đối diện với đôi mắt đã sưng đỏ của cậu nhẹ đặt tay lên bờ vai nhỏ .
'' Từ nay về sau đừng làm mấy trò như hôm nay nữa!'' Hắn kiên định nhìn vào mắt cậu
Đôi mắt long lanh nhìn hắn liền hụt hẫng chẳng phải hắn có ý đừng nên gặp chứ. Jungkook cụp mắt trong thâm tâm buồn đến lạ thường. Từ khi nào thì người đàn ông này đã dần trở nên quen thuộc trong cuộc sống của cậu , cậu muốn mỗi ngày đều nhìn thấy hắn mặc kệ hắn có lạnh lùng với cậu.
Hắn thở dài ngửa cổ mỏi mệt tưởng chừng đem cậu về biệt thự riêng này để dạy dỗ cho cậu nhớ đời Jungkook chỉ mới khóc một tí là hắn không kìm lòng mà chua xót dỗ dành con người này. Bây giờ lại có ý định bảo cậu về ở đây sẽ càng khó xử thêm chưa bao giờ hắn phải tình huống này cả.
'' Tôi đưa nhóc về!"
'' Tôi không về.. tôi đói tôi muốn ăn '' Cậu nhanh chân chạy về giường trốn tránh hắn.
Taehyung bất lực đến ngán ngẩm thầm cám ơn mẹ mình đã cho Jimin đầu thai vào Kim gia là một đứa trẻ ngoan hiền dễ nuôi. Hắn đã nghĩ rằng không biết Jeon gia đã phải nuôi lớn Jungkook trong tình trạng gì nữa. Sự bướng bỉnh của cậu đã làm hắn điên đầu đành chạy đi một vòng mua đồ ăn cho cậu rồi sẽ đem cậu về.
Cậu thấy hắn rời đi đâu đó cũng chẳng quan tâm mấy liếc mắt xung quanh căn phòng chủ đạo là màu tối vô cùng đơn giản. Jungkook rời giường ra khỏi phòng đây là tầng ba của căn biệt thự cậu đi vòng quanh tham quan một hồi lại thấy mỏi chân dừng chân lại trước phòng khách thoải mái dựa vào ghế sopha. Tuy Jeon gia cũng rộng nhưng lại không nhiều lâu như hắn cậu cứ tưởng chân đã lìa người mất rồi , có rất nhiều phòng nhưng đều bị khóa cậu chẳng thể vào trong xem thêm.
Không lâu sau Taehyung chậm rãi bước vào nhà thì đã thấy Jungkook ngồi ở phòng khách trông rất mệt mỏi. Khi nghe thấy tiếng động cậu liền nhìn về hướng của hắn vẻ mặt mừng rỡ, biểu cảm khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh đưa bịch thức ăn trước mặt cậu. Trời đã dần khuya nhiều quán ăn cũng đóng cửa hắn chỉ mua được vài cái bánh bao cho cậu. Trước khi trở thành lão đại lừng danh ngày hôm nay hắn đã sống với cuộc sống đời thường như bao người khác mỗi khi kiếm được vài nghìn won liền mua bánh bao ở chỗ này cho Jimin mỗi lần Y ăn đều vui sướng không quên đem một nửa mà chia sẻ cho hắn.
'' Ăn đi '' Taehyung hướng bịch đồ ăn vào mặt cậu .
'' Tôi không ăn nữa''
'' Nhóc !?'' Một cỗ máy giận dữ liền khởi động trong thâm tâm hắn
'' Thế nào chú cũng bảo tôi ăn xong rồi bắt tôi về thôi cho nên tôi không muốn ăn nữa" Cậu biết tính khí ra làm sao chỉ muốn kéo dài thời gian thêm để ở đây lâu dài hơn.
Chết tiệt. Cậu nhóc này nghĩ hắn quá nhân nhượng rồi mới làm càn thế này. Hắn tiến đến bế Jungkook lên người như vác bao gạo một cách dễ dàng đi ra khỏi nơi này tiến đến nhà xe mặc cho cậu la hét inh ỏi thẳng tay ném cậu vào ghế phó.
'' A! Chú buông tôi ra.. tôi không muốn về mà.. không muốn về .. tôi khóc cho chú coi!" Cậu ngồi trong xe la hét muốn khàn cả cổ nhưng hắn vẫn không hề để tâm đến.
'' Khóc đi!'' Taehyung thành công ngồi vào ghế lái nhẹ thắt đai an toàn cho bản thân nhìn qua Jungkook thách thức.
Cậu uất ức trừng mắt nhìn hắn quả thật khi nãy khóc mệt cả người bây giờ chẳng còn tinh thần hay nước mắt gì để khóc nữa. Jungkook bất mãn ngồi khoanh tay dựa vào ghế hờn dỗi. Cứ tưởng hắn sẽ hân hoan chào đón cậu bây giờ còn hất hủi cậu như thế này. Cậu thật ngu ngốc mới đi tìm hắn còn làm mấy hành động không đâu nhưng nó không hề làm cậu phải hối hận với việc mình đã làm.
'' Ngoan ngoãn một chút đi ''
Hắn vươn người sang bên cậu khuôn mặt hắn dần phóng đại trước mắt cậu Jungkook hốt hoảng rụt người về sau tránh né hắn nhưng hắn càng tiến tới. Cậu nhắm tịt mắt nhăn nhúm cả mặt cảnh tượng như hổ lớn đang nhắm vào con mồi ngon sắp sửa có mồi ngon để thịt
' Kịt'
Tiếng thắt dây an toàn vang lên làm cậu giật mình và không có hành động gì tiếp theo của hắn cậu mới mở mắt ra xem thì mới phát hiện ra là hắn giúp cậu thắt dây an toàn. Cậu thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng sắp bị hắn đánh mới hoảng sợ như thế.
'' Nhóc bị gì vậy?''
'' Không có!" Cậu chỉnh tư thế lại ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.
'' Này sao chú cứ gọi tôi là nhóc thế hả? Tôi có tên đấy là Jungkook .. Jeon Jungkook đó biết không hả?'' Cậu ương bướng cứ chu mỏ nói với người kia.
'' Không thích gọi tên !'' Hắn vẫn bình tĩnh chuyên tâm lái xe.
'' Trong mắt tôi nhóc vẫn chưa trưởng thành..'' Hắn chuyển ánh mắt qua cậu một giây liền rời đi chú ý vào lái xe.
Cậu nhíu mày cái gì mà chưa trưởng thành cơ chứ.Cậu là tam thiếu gia của Jeon gia thân hình không hề thua kém mọi người con trai khác chỉ là hơi ốm nhưng đủ cơ chỉ là hơi thấp nhưng lại cao hơn bọn con gái chỉ là hơi trắng.
'' Tại sao chưa trưởng thành chứ? Chỉ còn vài tuần tôi bước sang tuổi 18 rồi đó!"
'' Vậy nhóc đã thích ai chưa?''
''...''
Một khoảng im lặng trong cuộc nói chuyện Jungkook bất chợt bị đứng hình với câu hỏi của hắn. Thích ai đó sao? Việc này cậu chưa bao giờ nghĩ đến cậu luôn luôn trong tâm trạng sẽ vui vẻ với việc trốn học và làm những việc mình thích cùng Hoseok. Vậy cảm giác thích ai đó là như thế nào chứ? Nếu bây giờ cậu hỏi hắn thì chắc chắn liền bị nói là chưa trưởng thành còn cố tình trêu chọc cậu cho xem.
'' Vậy chú đã thích ai chưa?'' Cậu chẳng không trả lời còn hỏi ngược lại. Việc này chỉ có mình Jungkook mới làm được đối với Taehyung
'' Đã từng.. '' Chất giọng thường ngày vẫn tông trầm khan nhưng cậu cảm nhận được nó có hơi ủy khuất
'' Vậy bây giờ ?'' Tông giọng cậu nhỏ dần trong lòng tự nhiên nảy lên một nỗi buồn không một lý do.
'' Tới nơi rồi mau vào nhà đi !"
'' Nhưng chú vẫn chưa trả lời tôi '' Cậu vẫn kiên trì muốn nghe câu trả lời hắn không có định muốn xuống xe.
'' Mau xuống !'' Hắn gằng giọng ánh mắt đã tức giận hơn phần nào.
Cậu phụng phịu bước xuống xe không quên đập thật mạnh cửa để dằn mặt hắn tức giận bước chân cũng mạnh đi vào nhà làm mọi người trong Jeon gia phải giật mình.
...
Taehyung đem tâm trạng trống rỗng của mình tiếp tục lăn bánh đến nơi làm việc nếu bây giờ hắn không lao đầu vào công việc hắn sẽ nhớ về quá khứ chết tiệt. Qúa khứ mà hắn từng là người biết yêu biết cảm xúc và tin tưởng ai đó. Trong quá trình hắn gây dựng sự nghiệp thi Taehyung đã gặp được một cô gái vô cùng dễ thương là con gái của chủ cửa hàng quán ăn là nơi hắn làm việc kiếm sống qua ngày . Người con gái với khuôn mặt vô cùng dịu dàng nụ cười tỏa nắng làm ai nấy đều phải xao xuyến là Yejin. Kể từ lúc Taehyung vào làm việc đã không ít lần để mắt đến cô vẻ ngoài luôn thân thiện khả ái đó khiến hắn phải chú ý. Đôi lúc cả hai vô tình chạm ánh mắt với nhau vài lần đều khiến cho đối phương ngại ngùng. Dần dần như thế cả hai đều có cảm xúc của một cặp đôi yêu nhau nhưng chỉ là lén lút bởi lẽ một lẽ không nhà không tiền như Taehyung lúc đó chẳng xứng đáng để yêu một người.
'' Hay chúng ta bỏ trốn đi Taehyung ..em không muốn chúng ta như thế này mãi'' Yejin ngồi trong lòng Taehyung cùng hắn ngắm cảnh hoàng hôn.
'' Xin lỗi Yejin ..anh không thể.. nhưng đợi anh vài năm nữa thôi.. anh sẽ chính thức ra mắt mọi người về việc hai chúng ta yêu nhau!" Taehyung khi yêu là yêu hết mình sẽ đem cả lòng tin và trái tim cho họ.
3 năm sau...
Cuối cùng Taehyung cũng đủ những thứ những người đàn ông nên có trong đời nhưng công việc của hắn thì chẳng mấy ai công nhận cả. Trong suốt khoảng thời gian nỗ lực trong thế giới ngầm hắn đã không ít lần sinh tử với cái chết luôn trung thành với ông chủ sòng bạc lớn lúc bấy giờ của mình tức là người cha kết nghĩa lúc đó nên được ưu ái hơn những kẻ ở đó nhiều. Thời gian gần đây hắn đã ít gặp người con gái hắn yêu không biết là do hắn bận hay người con gái đang tránh né hắn..
Một hôm hắn vui vẻ với bó hoa trên tay không ngừng cười thầm một mình trên con hẻm hẻo lánh nơi hắn tan ca gần nơi làm việc. Một tiếng phụ nữ và đàn ông cười đùa vui vẻ khắp không gian con hẻm hắn từ từ tiến đến gần nơi có ánh đèn có thể chói rọi vào hai thân ảnh của hai người phụ nữ và đàn ông đó. Hắn như chết lặng người trong vòng tay của người đàn ông khác là Yejin cô ăn mặc hở hang đến lạ không có một chút e dè chủ động cho người đàn ông đó ôm mình. Bó hoa trên tay tự động buông lỏng nơi khóe miệng vẫn còn mùi máu với cuộc ẩu đã còn sót lại vội gọi tên cô.
'' Yejin ..?''
Cô gái lập tức hướng mặt về giọng nói vang lên ánh mắt lập tức kinh ngạc chuyển sang bình tĩnh lập tức Yejin như chẳng hề nghe thấy tiếp tục với người kế bên chuẩn bị bước lên xe. Nhưng Taehyung đã nhanh chóng chạy lại phía cô nắm lấy bàn tay Yejin kéo về phía mình .
'' Em làm gì vậy hả?'' Hắn đem ánh mắt vô cùng thất vọng nhìn cô.
'' Tôi không quen anh.. anh mau buông tôi ra!'' Yejin tránh né hắn cố gắng gạt tay hắn khỏi người mình.
Người đàn ông trong xe bực bội với hắn dám làm phiền với người của gã nên mới lên tiếng cắt ngang.
'' Mày là ai hả?''
Taehyung chết lặng với người trước mặt mình người đi cùng với con gái anh yêu là Kim Cha Oh người chú đã cướp đi mọi thứ từ anh và bây giờ cả thứ người hắn yêu. Hắn nghiến răng ngăn nước mắt đừng rơi nắm đấm trên tay không giữ được nữa nhắm vào bên má của gã đánh thật mạnh. Gã liền ngã nhào đến xe chưa kịp đứng dậy đã bị hắn nắm cổ áo giữ chặt Taehyung trừng mắt giận dữ với gã..
'' Mẹ kiếp ! Ông đồ chó chết khốn nạn '' Taehyung gằn giọng khuôn mặt đỏ bừng chẳng thể điều khiển được hành động
'' Taehyung anh mau buông người ra.. đồ du côn!'' Yejin liên tục đánh vào lưng hắn ngăn hắn động vào gã Kim.
Đồ du côn? Hắn đã không ít lần nghe người đời gọi để sỉ nhục khinh bỉ mình nhưng hắn chẳng bao giờ để tâm nhưng bây giờ nó phát ra từ người mình yêu nó thật đau, đau đến tận tâm can người hắn.
Taehyung khựng lại vài giây bàn tay buông lỏng người trước mặt ánh mắt vô hồn nhìn cô một lần cuối nhưng Yejin dường như chẳng hề quan tâm đến hắn liền chạy lại phía gã đỡ hắn ngồi dậy lo lắng đến đau lòng. Hắn đứng đó phì cười như gã điên rồi lặng lẽ rời đi bước chân cũng chẳng vững vàng tiến về phía bóng đêm cũng là lúc con người Kim Taehyung đã chìm sâu vào địa ngục chỉ nơi có ác quỷ trú ngụ.
'' Thằng nhãi ranh đợi đó tao sẽ kiếm chỗ mày mà trả thù này!''
Con người Kim Cha Oh quả thật quá tàn ác không đầy 1 ngày hắn tìm được chỗ làm việc của Taehyung mà thuê người đến phá rối hết cả sòng bạc lớn nơi mà hắn ngày ngày gây dựng. Gã đã cho kêu người xả súng giết hết từng người ở đây bị đánh úp chưa hề phòng bị cho nên mới dễ dàng hạ được tất cả người ở đây hắn còn còn thêu cháy cả khu này như xóa bỏ vết tích. Taehyung được giao một nhiệm vụ nên mới chậm trễ về được mới chứng kiến được cảnh tượng này hắn hốt hoảng chạy lao vào nhưng chỉ toàn là lửa còn vài người anh em của hắn đi theo cùng mới chặn hắn lại không được vào trong.
'' Cha ! '' Hắn gào thét đến cả gân cổ nổi lên khắp cổ một giọt nước cũng tự động rơi.
Tưởng chừng hắn sẽ có người cha thứ hai nhưng bây giờ cũng bị cướp bỏ. Kim Taehyung hắn đã vô cùng đáng thương nhưng chẳng một ai hiểu được con người hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro