Part 1: Chap 8
JiMin lái xe đến trước nhà dự định là đến đây thăm cậu nhưng bây giờ thì có lẽ không cần nữa rồi. Cậu cùng TaeHyung tay trong tay cười nói vui vẻ vào trong xe chạy nhanh đi.
Nhìn theo phía chiếc xe, bàn tay JiMin vô thức gồng thành nắm đấm và đang cố gắng kiềm nén cơn giận dữ không để nó bộc phát ra bên ngoài.
- Tôi thề! Nhất định tôi phải có được em.
.
.
.
- Alo
- Jung... JungKook
- JiMin anh bị làm sao vậy?
- Anh muốn gặp em. Em đến gặp anh một tí được không?
- Anh đang ở đâu?
-...
- Đợi một tí, em đến ngay!
JungKook dập máy.
"Anh không nghĩ lần này em có thể thoát khỏi anh đâu Jeon JungKook"
Quán bar
JungKook đang cố chen chân qua đám người ăn mặc hở hang, nhảy nhót và la hét điên cuồng dưới những ánh đèn đa màu sắc di chuyển qua lại kia. Nơi này đối với cậu thật sự không hợp một chút gì cả.
Cậu lướt nhìn xung quanh, cố tìm kiếm bóng dáng anh trong cái đám người đông đúc, ồn ào và vô cùng lộn xộn này.
- JiMin!
Cậu chạy về phía anh. Còn anh thì dường như đã quá say với hai chai rượu loại thượng hạng đã uống gần như cạn cộng thêm một số chai bia rỗng nằm ngổn ngang trên bàn.
- JungKook, em đến rồi à! Nào uống, uống với anh một ly đi.
- Em không biết uống. Anh say lắm rồi, mình về nhà đi.
- Không, anh không về. Em muốn thì tự đi mà về.
JiMin hất tay cậu.
- Nghe lời em. Đứng dậy đi, em đưa anh về.
- Không cần, em đừng cứ tỏ vẻ quan tâm rồi thương hại anh.
- JiMin anh nói gì lạ vậy? Em nào có thương hại anh bao giờ?
- Tại sao... Tại sao người em yêu không phải anh mà lại là người đàn ông khác hả? Anh... Anh không tốt chỗ nào em nói đi.
- Anh...
- Sao em không trả lời anh? Em có biết là anh yêu em không hả?
- Anh đừng có nói nữa, em không muốn nghe, anh theo em về nhà đi. Anh say lắm rồi.
- Không, anh không về. Hôm nay, nhất định...nhất định anh phải có được em.
Nhận ra trong lời nói có chút gì đó khiến cậu bất an. Cơ thể có chút run sợ, cậu rụt rè lùi bước về phía sau định tìm lối thoát. Nhưng nhanh chóng cậu lại bị anh nắm tay kéo mạnh đi về phía căn phòng cuối cùng của quán.
*Rầm*
*Cạch*
Hai thứ âm thanh phát ra từ cánh cửa của một cái nhà kho nhỏ ở phía sau bar.
- Anh, anh muốn làm gì? JiMin anh đang làm gì vậy hả?
Cậu sợ hãi khi vừa bị anh đẩy mạnh xuống chiếc ghế sofa cũ kĩ, rách nát trong cái nhà kho bẩn thỉu vì lâu ngày chưa được ai quét dọn.
- Anh muốn chiếm hữu trái tim em lẫn thể xác này của em.
Mỗi chữ anh thốt ra là một bước anh tiến về phía cậu bàn tay luôn tiện cởi từng chiếc cúc áo làm lộ ra cơ thể cường tráng.
- Đừng... Đừng mà JiMin. Anh tỉnh táo lại đi.
- Anh không say, không hề say. Nếu có say thì cũng chỉ có thể vì em mà say tình.
- Đừng! Đừng qua đây. Anh đứng yên đó, không được bước qua đây. Em xin anh, xin anh để em đi đi.
- Tại sao anh phải để em đi? Trong khi cơ hội tốt đâu phải lúc nào cũng xuất hiện. Jeon JungKook đêm nay cho anh xin lỗi.
Câu nói vừa dứt, anh nhào tới đè cậu xuống ghế, bàn tay nắm chiếc áo mạnh mẽ xé toạt nó ra khiến cả hàng cúc áo cậu bung ra rơi xuống đất.
JiMin điên cuồng hôn cậu, ra sức mút mát lấy vị ngọt đôi môi, di chuyển dần xuống cổ liếm láp, ngủi lấy mùi ngọt dịu trên cơ thể cậu.
- TaeHyung, TaeHyung cứu em, cứu em.
JungKook nước mắt giàn giụa vô thức gọi tên anh. JiMin ngước mắt nhìn, cả người cậu cứng đờ một hành động phản kháng cũng không có vậy tại sao lại còn phải rơi nước mắt mà gọi tên kẻ khác. Cậu quả thực không một chút tình cảm nào với anh.
- Em đi đi!
JiMin đứng dậy cài lại mấy cúc áo, vờ như đang chỉnh sửa lại trang phục không quan tâm đến cậu nghĩ gì ngay lúc này.
JungKook im lặng vài giây chẳng cần biết lí do là tại sao. Rồi cũng gượng gạo đứng lên, tay run run cậu nắm chiếc áo bị anh xé rách khi nãy che kín thân thể vừa bị anh lăng mạ, sĩ nhục.
Đôi chân mềm nhũn, cậu gạt nước mắt cố bước đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt và không bao giờ muốn nhìn thấy con người mang cái tên Park JiMin đó nữa.
Anh bất lực nhìn theo cậu và bờ vai yếu ớt ấy. Cảm giác như vừa bị một nhát dao đâm thủng nơi trái tim, đau, đau lắm.
- Anh xin lỗi em, Jeon JungKook.
------------------------------------------------------
Yah~ Au comback rồi nè! ahiii
Thi xong nên có tâm trạng liền up chap mới nè
Nhớ mấy rds lắm luôn a~
Đọc + Vote ủng hộ Au nhé!
Những ai chưa thi cố gắng thi thật tốt Fighting ≧﹏≦
------------------------------------------------------
YoonGi a~ Anh mau khỏe nha. Sân khấu không thể nào chỉ có 6 người đâu TvT
ARMY bọn em yêu anh ❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro