Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1: Chap 19

Bệnh viện

- Rất may là cậu ấy được đưa đến kịp thời, do máu mất quá nhiều hiện tại thì anh nên cho cậu ấy ở lại bệnh viện để các bác sĩ chúng tôi có thể chăm sóc dễ dàng hơn.

- Vâng cảm ơn bác sĩ. Em ấy không sao là tốt rồi.

.

.

.

- JungKook em đang định làm gì hả?

TaeHyung hoảng hốt khi thấy cậu vừa rời khỏi giường bệnh đứng dậy trong khi vết thương chỉ mới được băng bó.

- Để tôi đi, tôi không muốn tiếp tục ở cạnh anh như thế này nữa.

- Em thực sự không thể ban phát cho anh một chút tình cảm sao JungKook? Một chút thương hại cũng không được hay sao?

Cậu cười nhạt nhìn anh, từ tốn trả lời:

- Ban phát tình cảm cho anh? Thương hại anh ư? Anh không đáng để tôi đối xử như thế đâu TaeHyung à. Nghĩ lại đi, bốn năm trước mọi chuyện xảy ra như thế nào? Tất cả mọi thứ tôi phải gánh chịu chính là sự tổn thương, bây giờ thì sao? Có khác gì mấy so với khoảng thời gian đó? Làm ơn đi, anh buông tha tôi có được không?

- Em hận anh đến như thế sao? Thật sự chúng ta không thể thay đổi được điều gì ư?

- Phải! Thật sự không thể.

- Vậy em đi đi. Anh không ngăn em nữa. Đi đi

- Được, mong anh sống tốt cũng đừng suynghĩ hay tìm đến tôi nữa. Chúng ta thực sự không thể quay lại như lúc đầu nên anh cũng đừng hy vọng quá nhiều để làm gì. Tạm biệt!

Trái tim anh đau thắt khi nhìn cậu rời đi. Nước mắt ứ đầy nhưng dặn lòng là không được rơi, anh không thể vì cậu mà yếu đuối thêm một lần nào nữa. Một là có cậu, bên cậu cùng nhau chia sẻ vui buồn, hạnh phúc. Hai là đành lòng nhìn cậu rời xa, âm thầm mà chúc phúc. Vậy anh bây giờ là sao? Là từ bỏ, là chấp nhận buông tay ư? Bản thân anh có phải là quá hèn nhát hay không?

.

.

.

JiMin dần suy sụp vì cậu. Cậu đã đi đâu? Tại sao lại rời bỏ anh mà biến mất một cách lạ lùng như thế? Anh đã làm sai điều gì khiến cậu phải bỏ đi như vậy?

Một mớ suy nghĩ hỗn độn cứ xuất hiện trong đầu anh, anh thực không nghĩ ra được.

- JiMin!

Ngước nhìn về phía cửa là hình bóng ấy, chính là cậu. Anh có phải do quá nhớ nhung mà ảo tưởng về cậu không? Đó có phải thật, là cậu thật ư?

- JiMin là em JungKook đây mà.

- JungKook!

Anh hạnh phúc chạy đến ôm chầm lấy cậu

- Là em thật rồi. Anh mừng quá!

- A đau!

- Sao? Em bị làm sao?

- Cổ em đau!

- Cái gì thế này? Cổ em bị làm sao thế hả? Là kẻ nào, kẻ nào đã đối xử với em như thế này? Mau nói anh biết đi.

- Anh bình tĩnh! Bình tĩnh nghe em nói có được không?

- Được rồi, vậy em ngồi xuống đây từ từ kể lại anh nghe.

...

Đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra kể lại với anh, ánh mắt u buồn cậu nhìn anh rồi lại khẽ cười.

- Mẹ kiếp! Thằng khốn đó, anh sẽ không bỏ qua chuyện lần này.

- JiMin anh đã hứa sẽ không nổi nóng khi nghe em kể xong mà!

- Nhưng anh không thể chịu đựng khi anh ta làm như thế với em.

- JiMin anh thất hứa với em.

Cậu giả vờ xị mặt rồi cúi gằm xuống đất vì cậu biết chỉ có cách này mới khiến JiMin nghe theo lời cậu.

- Thôi được rồi! Anh xin lỗi, anh nghe lời em, được chưa?

JiMin là do quá yêu con người này chỉ muốn cậu được vui mà có thể làm tất cả mọi chuyện.

- Em cũng đừng buồn nữa nhé, không nên suy nghĩ thêm gì cả. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh hứa đem cả mạng sống này ra để bảo vệ em, có được không?

- Cảm ơn anh JiMin.

- Ngốc lắm! Thôi, để anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi chắc là em cũng mệt rồi.

- Vâng ạ!

.

.

.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của cậu. JiMin đã bí mật chuẩn bị mọi thứ sớm hơn cả tuần trước từ bánh kem, quà tặng, nơi tổ chức tiệc mừng và cả những món ăn dùng trong ngày sinh nhật anh đều chu đáo chọn lựa thật kĩ.

Điều hơn hết là JiMin muốn nhân dịp này đem hết tình cảm của bản thân suốt bao năm qua nói tất cả với cậu. Mặc dù đây không phải là lần đầu anh làm như thế nhưng thật sự anh không hề muốn mình thất bại thêm lần nào nữa.

JungKook thì vẫn luôn miệng bảo rằng cậu chỉ có thể xem anh là một người bạn, một người anh trai tốt mà cậu rất mực yêu thương. Nhưng đối với JiMin thì không! Anh không muốn cả hai giậm chân tại chỗ mãi trên một mối quan hệ như thế. Anh chỉ muốn mình là người mà nửa đời sao có thể yêu thương chăm sóc cậu, cùng cậu gắng bó, cùng cậu xây dựng hạnh phúc bên những đứa con xinh xắn, cùng cậu nắm tay đi đến hết cuộc đời. Anh thực rất muốn biến nó thành sự thật, thực sự rất muốn.

____________________________________

Hôm nay mấy cậu cho tớ xin phép được nói vài lời nhé!

Đầu tiên cho tớ gửi lời cảm ơn đến những bạn đã luôn ủng hộ tớ trong suốt thời gian qua. Thực sự rất biết ơn các cậu. Cũng xin lỗi vì lúc nào cũng phải để các cậu phải chờ đợi chap mới như thế, thành thật xin lỗi nhé.

Có một số bạn đã nói rằng không thích VKook. Ừ thì không thích, bạn không thích thì kemeban vào ib cho một con cuồng VKook như tớ lại bảo không thích là như nào? Lại còn bảo nhìn kinh tởm sao í? Bạn có tin là mình vã vào mồm bạn không? Ngán nhất một số bạn fan only nói chuyện vớ va vớ vẩn, tớ sợ mấy cậu lắm biết không -_-!
Cũng có vài bạn dần dần trở nên thích cuople này sao khi đọc H của tớ hịhị tớ không biết lí do nhưng tớ cảm thấy rất vui vì điều đó, vui lắm a~

Tâm sự nhiêu đây thôi nhé.

Tớ chỉ muốn nhấn mạnh: cái động này là của VKook còn nếu mấy bạn thích couple khác thì cứ lịch sự vào ib tớ sẽ viết tặng chứ đừng có cái kiểu vào xuyên xỏ idol của tớ, còn ai không thích thì next, ok???

Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Đọc xong dòng này thì đi ngủ ngay cho tớ vì các cậu là tình yêu của tớ nên tất cả phải thật khỏe mạnh biết chưa nà ^^ ahii

Xin lỗi hôm nay tớ nhảm quá 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro