Part 1: Chap 12
Cả đêm anh không hề chợp mắt, bóng lưng cô đơn đó của cậu khiến anh phải suy nghĩ không ngừng. Thật ra anh có yêu cậu không? Có còn muốn giữ cậu lại ở bên cạnh hay anh muốn đạp đổ hết thảy tình cảm bao lâu nay? Yêu, anh yêu cậu lắm chứ nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, trong đầu anh đều nghĩ ngay đến chuyện ở bệnh viện hôm trước, hắn là người đã có ý cưỡng bức cậu thế tại sao cậu lại gặp anh ta cậu có ý gì hay sự thật là cậu và hắn đã có giang tình như anh nghĩ?
Chính lòng ích kỷ, sự ghen tuông không cần lời giải thích có thể sẽ trở thành nguyên nhân khiến anh đánh mất cậu.
Trời cũng gần sáng, cậu sẽ quay lại? Anh có thể níu tay và nói với cậu đừng đi rồi sau đó thật nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu vào lòng được không? Tất cả còn tùy vào anh quyết định.
- Tôi về lấy đồ!
-...
Cậu cất tiếng nói xé tan bầu không khí im lặng chứa đầy sự ngột ngạt, bên ngoài trời cũng đã sáng, nhìn anh một hồi mau cậu đi thẳng lên lầu vẫn bước vào căn phòng quen thuộc và có thể đây sẽ là lần cuối cậu trở lại.
TaeHyung ngước nhìn theo cậu rồi cũng đứng dậy nối bước theo phía sau.
JungKook chỉ lấy những thứ thật sự cần thiết với cậu rồi cho vào một chiếc balô nhỏ màu đen cái mà trước kia cậu đã mang đến đây. Người quan trọng nhất cũng đã đánh mất thì thật ra mấy thứ này cũng chẳng đáng để giữ lại vứt đi thì tốt hơn nhưng mà không, cậu phải giữ, giữ thật kĩ những bức ảnh chụp chung của cả hai, đó sẽ là một kỉ niệm đẹp để cậu cất giấu. Tất cả đã thu dọn xong, cậu quay lưng định đi xuống nhà thì đã thấy anh đứng đó từ lúc nào không hay.
- Tránh ra cho tôi đi.
-...
- Tránh ra!
- Đừng nổi nóng như thế chứ? Em định đi một cách dễ dàng như vậy sao?
- Anh muốn gì?
- Dù sao anh cũng đã lo lắng chăm sóc cho em rất chu đáo, vậy thì...
- Sau này tôi nhất định sẽ mang tiền tới đền trả cho anh.
- Tiền? Em nên nhớ tiền tôi đây không thiếu.
- Vậy thì anh muốn cái gì chứ?
- Dùng thân thể em đổi lấy đi.
- Đồ trơ trẽn! Anh câm mồm lại đi.
- Trơ trẽn? Em nói tôi sao? Hơ... Thiết nghĩ nên dành cho em thì hay hơn.
- Anh...
- Sao? Đúng quá rồi cần gì phải đôi co với tôi.
- Tránh ra đi
- Hôm nay có muốn rời khỏi đây thì ít ra em cũng phải khiến tôi vui vẻ, lúc đó tôi sẽ thả em đi, nhất định không ngăn cản.
- Tôi nói anh tránh ra.
- Khốn kiếp! Em còn dám lớn tiếng với tôi, được lắm tôi sẽ cho em biết thế nào là lễ độ.
TaeHyung mạnh chân đạp vào người cậu thật đau đớn để cậu té nhào ra giường hung hăng dùng còng tay khóa chặt lấy hai tay cậu.
- Kim TaeHyung mau bỏ tôi ra!
Vờ như không nghe thấy, anh cứ tự mình làm theo những suy nghĩ trong đầu. Cởi sạch quần áo trên người cậu, anh ra sức giày vò đôi môi đang bậm chặt kia, dùng tay bóp mạnh hai bên má chỉ để miệng cậu há ra một chút mà đưa lưỡi vào trong quấy rối. Cảm thấy chán chê, anh tiến đến cần cổ rồi kéo nụ hôn dài xuống hai nhũ hoa đang phơi bày ra trước mặt mình mân mê thỏa thích.
- Dừng lại đi Kim TaeHyung, anh là đồ xấu xa, kẻ bĩ ỏi anh mau dừng lại đi.
Có vẻ như cậu càng mắng anh càng trở nên phấn khích, lột trần cơ thể mình, anh nở nụ cười gian manh rồi đẩy dương vật tiến sâu vào trong người cậu.
- Aaaa
Cậu đau đớn, vài giọt nước mắt cũng đã rơi xuống, anh vẫn không hề quan tâm đến, anh chỉ cần biết có thể thỏa mãn ham muốn tình dục của bản thân là được nên việc gì phải chú tâm đến sắc mặt cậu thế nào. Nhất là khi tâm trạng đang hỗn loạn như thế này. Anh tăng nhịp, nhịp thúc đẩy ngày càng nhanh hơn, anh ra vào, đâm mạnh vào tuyến tiền liệt cậu rất nhiều lần, cả người mềm nhũn, cậu cứ tưởng chừng nơi đó sắp sửa bị anh phá nát. Đau đớn, tủi nhục, bản thân cậu bây giờ không khác gì bị coi như một công cụ phát tiết mỗi khi ham muốn của anh trổi dậy, cậu khốn khổ cười nhạt, nụ cười của sự giả tạo.
Ngớ người, cậu cười không dứt hơi khiến anh phải giật mình hoảng sợ mà rút cự vật ra khỏi người cậu, dịch lỏng cũng từ đó trào ra ngoài.
Có chút lo lắng về cậu nhưng anh không hề đối tốt với cậu tí nào, anh đem chân cậu trói lại buộc vào chân giường mặc sức cậu giãy giụa.
- Hôm nay không hài lòng về em cho lắm thế nên tôi đây quyết định giữ em lại, khi khác sẽ chơi cùng em.
Cậu hiểu và biết rõ anh sẽ không dễ dàng gì mà buông tha cho cậu, cậu đành cam chịu trước số phận của mình. Đáng tránh khi anh là một kẻ ngu ngốc và quá ích kỷ chưa từng vì cậu mà suy nghĩ.
____________________________________
Hú hú ~~ giờ này còn ai thức không nè? Au up trễ quá phải không, hii
Vote ủng hộ tớ nhé! Cmt để tớ có thêm động lực nữa
Sẵn đây cho tớ xin thông báo:
Oneshot - VKook : Loạn Luân Đêm Giao Thừa sẽ được tớ đăng tải vào 21 giờ tối mai ( 30 Tết). Định là giờ khắc chuyển sang năm mới sẽ đăng cơ mà trễ quá nên thôi, mong các cậu sẽ đón đọc. Kamsa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro