Ngoại truyện 2.Con muốn kết hôn với Min Ha
Đến khi Jeon Jungkook mang thai sáu tháng, cuối cùng cũng có chút động tĩnh từ bên Jeon gia, mẹ Hoo Chun gọi điện lãnh đạm hỏi thăm vài câu, sau đó hỏi tình hình hiện tại của Jeon Jungkook. Mẹ Kim cũng không có nhiều thiện cảm với mẹ Hoo Chun, nhưng vì đối phương là mẹ kế của Jungkook, nên nói chuyện coi như hòa nhã.
"Nếu tiện, tối nay để Taehyung và Jungkook về nhà ăn cơm tối, Hoo Chun cũng sẽ về."
Mục tiêu chính mẹ Hoo Chun mời Jeon Jungkook và Kim Taehyung vẫn là bởi vì Hoo Chun đã lâu không gặp có thể vè nhà ăn một bữa cơm. Cha Jeon vẫn tức giận về chuyện của Hoo Chun và Min Ha, nhưng từ khi Hoo Chun rời khỏi Jeon thị, cha Jeon cũng như mất đi cánh tay, làm gì cũng không hài lòng.
Tuy ngoài mặt cha Jeon không nói gì, nhưng mẹ gã biết nên mới đề nghị tối nay mọi người cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
Mẹ Kim không biết mẹ Hoo Chun suất tính toán gì trong lòng, nhưng ông bà thông báo này vốn vô sự đăng ký bảo mật, hôm nay muốn mời Kim Taehyung và Jeon Jungkook về ăn cơm chỉ sợ có ý đồ khác.
"Hiện bụng Jungkook cũng rất lớn, đi lại rất không tiện." Lời mẹ Kim nói rất rõ, vô tình hay cố tình nhắc nhở mẹ gã mà giờ trong bụng Jeon Jungkook có con của Kim gia, chuyện gì cũng phải đặt cậu lên đầu: "Chuyện tối nay, đợi Taehyung tan làm, tôi nói với nó."
Mẹ Hoo Chun suất không ngờ Mẹ Kim sẽ trực tiếp ra oai phủ đầu, nhưng lần này là bà có việc muốn nhờ người ta, trạng thái tự nhiên bằng văn bản, để tránh người dùng đời.
"Được rồi."
Lúc Kim Taehyung về, mẹ Kim liền gọi hắn và Jeon Jungkook vào phòng khách: "Chào Kookie bé xinh của mẹ nha, hôm nay mẹ kế con gọi điện cho mẹ, bảo buổi tối muốn mời hai đứa về nhà ăn cơm, hai đứa con có muốn đi hay không?"
Không nghĩ cũng biết chắc chắn Jeon Jungkook muốn đi, dù sao mẹ Hoo Chun cũng là trưởng bối, Kim Taehyung suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng xoa bàn tay hơi lạnh của Jeon Jungkook: "Bé xinh, em muốn đi không?"
"Dạ! dì cũng gọi điện rồi, nhất định là phải đi." Câu trả lời của Jeon Jungkook đều nằm trong dự đoán của mọi người, mẹ Kim và Kim Taehyung cũng không chút bất ngờ.
"Được, vậy chúng ta đi sớm một chút, nghe nói tối nay sẽ lạnh lắm." Mặc dù sau khi Jeon Jungkook mang thai, ngoại trừ có một trận nôn nghén nặng cũng không có hiện tượng khác thường, nhưng Kim Taehyung vẫn không khỏi lo lắng cơ thể cậu yếu, không chịu nổi ở bên ngoài quá lâu: "Chúng ta đi sớm về sớm."
Nếu Jeon Jungkook và Kim Taehyung đã định về Jeon gia, mẹ Kim dặn bà vú chuẩn bị cơm tối đơn giản là được, sau đó gọi điện lại cho mẹ Hoo Chun, báo cho bà biết hắn và cậu sẽ có mặt đúng giờ.
Trước khi đi, Kim Taehyung còn lấy tấm thảm da dê đặt vào chỗ ngồi trong xe, như vậy có thể làm cậu cảm thấy ấm hơn một chút. Trên đường đến Jeon gia, Jeon Jungkook không nói một lời chỉ nhìn ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó, Kim Taehyung một tay cầm vô lăng, một tay khẽ nắm lấy tay cậu: "Em sao thế?"
Jeon Jungkook lấy lại tinh thần, quay đầu, cầm lấy tay hắn, nói: "Đã lâu không về nhà, có hơi lo lắng."
"Lo cái gì? Đó cũng là nhà của em." Kim Taehyung ôn nhu trấn an: "Hơn nữa, còn có tôi ở bên em."
Lời Kim Taehyung nói nhẹ nhàng như gió xuân tháng hai chạm vào lòng Jeon Jungkook, cậu cúi đầu, viền mắt hơi nóng lên: "Cảm ơn anh, Taehyungie."
"Cảm ơn tôi thật thì hôn tôi một cái nào."
Kim Taehyung vốn chỉ muốn trêu bé con một chút, không muốn nhìn vẻ mặt ủ rũ của cậu, không hề nghĩ rằng cậu thật sự ngoan ngoãn hôn nhẹ lên mặt hắn.
Cảm xúc ấm áp ướt át giống như ánh nắng ngày đông, trong khoảnh khắc trời đông tuyết phủ lạnh đến thấu xương.
Xuống xe trước, Kim Taehyung cởi áo khoác khoác lên người cậu: "Mặc nhiều chút, có thể chắn gió."
Jeon Jungkook thấy Kim Taehyung cởi áo khoác, trên người chỉ còn lại áo sơ mi đen mỏng, dứt khoát từ chối: "Em không cần, cách cửa còn vài bước, anh mặc đi."
"Ừm, vậy đi, tôi mở cửa cho em." Kim Taehyung xuống xe, đi sang bên phó lái, mở cửa cho Jeon Jungkook, nắm tay cậu, dáng vẻ thận trọng giống như rất sợ tổn thương người trước mắt: "Cẩn thận chút, đừng nhảy xuống ngay, chậm chậm lại."
Jeon Jungkook thành công chạm đất nhờ hắn nâng đỡ, thân thể gầy yếu nghiêng người dựa vào lồng ngực rắn chắc, Kim Taehyung theo bản năng vươn tay ôm lấy eo nhỏ, đóng cửa xe. Hoo Chun và Min Ha theo sau vừa vặn thấy cảnh này, chỉ thấy Kim Taehyung nắm chặt tay Jeon Jungkook, sau đó không biết nói gì bên tai cậu, cậu lập tức cười tươi như hoa.
Gã liếc mắt nhìn thoáng qua Min Ha, cậu nhanh chóng thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn sang phía khác, giả vờ không thấy gì.
Min Ha vốn không muốn đến, nhưng không cưỡng được Hoo Chun mè nhèo đòi hỏi, vẫn cố phối hợp với anh. Hiện giờ quan hệ ám muội với Hoo Chun, ngay cả Min Ha cũng không có cách nào giải thích.
Nếu nói bọn họ là người yêu, vậy bọn họ lại bằng mặt nhưng không bằng lòng, nếu nói bọn họ là bạn giường, nhưng lại có chút rung động mơ hồ.
Mẹ gã không ngờ gã sẽ dẫn Min Ha về cùng tối nay, bà còn dặn đi dặn lại, không được dẫn Min Ha về, nhưng đứa con trai này cứ đi ngược lại mong đợi của bà.
Cha Jeon vừa nhìn thấy Min Ha, sắc mặt lập tức hầm hầm, Jeon Jungkook thấy mà không nhịn được toát mồ hôi lạnh thay cho Hoo Chun. Mẹ gã đi tới bên cạnh cha Jeon, khẽ nói: "Anh đã đáp ứng với em rồi, tối nay có như nào cũng sẽ không tức giận, mọi người hòa thuận ăn một bữa cơm đoàn viên."
Nếu không phải ngại vì Kim Taehyung còn đang ở đây, chỉ sợ cha Jeon đã nổi trận lôi đình từ lâu, quả đúng là ông đã đáp ứng mẹ Hoo Chun tối này hòa thuận ăn một bữa cơm, nhưng điều kiện trước hết là bữa cơm này không có Min Ha.
Thân là luật sư trực giác của Min Ha rất sắc bén, từ khi vào cửa cậu đã cảm giác được sự chán ghét không chút che giấu của cha gã, còn có ánh mắt suy đoán lấp lửng của mẹ gã.
Nhưng điều này không quan trọng đối với Min Ha, Hoo Chun và cậu rốt cuộc vẫn chỉ là người của hai thế giới.
Bầu không khí trên bàn cơm rất dè chừng, Jeon Jungkook cúi đầu ăn cơm, Kim Taehyung thấy cậu ăn quá nhanh, không khỏi nhíu mày: "Em ăn cơm đừng ăn nhanh quá, không là nghẹn, tôi xót chết mất."
Min Ha nắm chặt đôi đũa trong tay, ngoài mặt bình tĩnh.
Hoo Chun bỏ con tôm đã lột vỏ vào bát Min Ha: "Ăn tôm nhiều một chút, mẹ tôi tự tay chọn tôm, còn rất tươi."
Cha Jeon quăng đũa lên trên bàn, Jeon Jungkook cả kinh ngẩng đầu lên, Kim Taehyung mặt không đổi sắc múc một bát canh đưa tới trước mặt Jeon Jungkook: "Nào em uống canh đi, làm ấm người."
"Hoo Chun, có phải mày cố tình chống đối lại tao phải không?"
Cha Jeon nén cơn giận cuối cùng cũng phát hỏa vào lúc này, hai mắt ông đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hoo Chun, giống như muốn ăn tươi nuốt sống gã.
Hoo Chun xoa xoa tay, ưu nhã ngẩng đầu lên, nhìn cha Jeon, cười như không cười mà nói: "Cha, con không hiểu ý cha."
"Tối nay con lại dám dẫn nó vào nhà! Nó là ai? Cũng xứng vào cổng Jeon gia?"
Min Ha lập tức trở thành mục tiêu công kích, cậu để bát đũa trong tay xuống, không quan tâm mà nhún nhún vai, nhìn thẳng vào Hoo Chun: "Xem ra cha anh không chào đón tôi."
Mẹ Hoo Chun ngồi ở một bên muốn hòa hoãn không khí, nhưng gã không biết điều mà tiếp tục từng bước ép sát: "Mục đích tối nay con dẫn Min Ha đến là muốn thông báo cho mọi người, chúng con sắp kết hôn rồi."
"Jeon Hoo Chun, con nói bậy bạ cái gì đó!" Lần này mẹ gã cũng không nhịn được, bà không ngờ Hoo Chun còn muốn đối đầu với cha Jeon vào giờ phút quan trọng này.
"Con không nói vớ vẩn." Hoo Chun nhìn Min Ha còn đang trố mắt đứng hình, gằn từng chữ một: "Con muốn kết hôn với Min Ha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro